Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 480: Động đất, sóng thân?

Chương 480: Động đất, sóng thân?Chương 480: Động đất, sóng thân?
Đêm đó, Diệp Diệu Đông vẫn ra khơi như thường lệ, miễn là không có gió lớn, không có sóng to thì họ vẫn phải đi biển đúng giờ, vì mùa đông thời tiết tốt ít, nên phải tranh thủ lúc trời đẹp ra khơi nhiều lần.
Chỉ có việc đi thu dây câu hôm nay thì không làm được rồi, vì anh không nhắc trước để bố và a Tài chuẩn bị mồi, anh quá vội vàng chỉ khiêng con cá hoàng đế đi mà quên không dặn dò gì cả.
Lưới dính cũng không thể làm, vì cần phải mang đi nhờ người rửa sạch và sửa sang, rồi mới phơi được, nhưng may mắn là anh vẫn có thể kéo lưới.
Anh đã dự định tốt rồi, hôm nay sẽ kéo lưới, nhưng khi thuyền mới ra khỏi bờ thì thấy gió sóng ngoài khơi khá lớn, anh liên tưởng đến truyền thuyết về cá động đất nên đã quyết định quay trở lại, lái thẳng thuyền về bờ.
Ban đầu anh nghĩ kiếp trước ở đây chưa từng nghe nói có động đất, nên chắc không ảnh hưởng gì lớn, không ngờ chỉ trong đêm đã có gió to sóng lớn, việc trên biển thật khó đoán định, thay đổi bất thường.
Đi ra khơi rồi quay vào mất hơn một tiếng đồng hồ, khi về đến nhà, sau khi giải thích với vợ, anh lại quấn chăn nằm ngủ thêm một giấc nữa.
Đến 9 giờ mới thức dậy, nhìn ra ngoài trời quang mây tạnh, tuy không phải nắng to nhưng cũng có ánh nắng yếu ớt, hoàn toàn không nhìn ra trên biển có sóng to gió lớn.
Anh suy nghĩ một lúc, rồi nói với Tú Thanh một tiếng, đi ra bến cảng xem tình hình, nếu sóng không quá lớn thì anh sẽ ra thu mấy cái lồng đáy.
Chiếc thuyền gỗ nhỏ không chịu nổi sóng lớn hôm nay, nhưng chiếc tàu sắt của anh nếu không ra khơi xa thì thu lông đáy gần bờ vẫn không vấn đề gì.
Khi ra đến bến cảng, anh thấy có khá nhiều người, ai nấy đều bàn tán về việc đêm qua sóng biển lớn, liệu có xảy ra động đất không?
Anh nghe một lúc nhưng không nghe được thông tin gì hữu ích, chỉ thấy có người kéo anh lại hỏi con cá hố hoàng đế hôm qua bán được bao nhiêu tiền? Anh cười hề hề rồi lảng tránh đi chỗ khác, không buồn quan tâm đến những người đằng sau đang thì thâm bàn tán.
Không bị ghen ty thì mới là người vô dụng, vài tháng gần đây anh khá nổi trội, liên tục kiếm được những món hàng hiếm, thay đổi tàu cá liên tục, có người ghen ty cũng là điều bình thường.
Đứng trên bờ nhìn những đợt sóng lăn tăn, chỉ nhìn bề ngoài thì không thấy gì, chỉ khi ra đến giữa biển, mới thực sự cảm nhận được sự hung dữ của sóng biển.
Sau khi cho thuyền rời khỏi bờ, chiếc thuyền liên tục bị sóng đánh lay động, nhưng vẫn chịu được, còn những chiếc thuyền gỗ nhỏ xung quanh thì không được ổn định lắm, theo nhịp sóng lên xuống mà lay động với biên độ khá lớn.
Khi thuyền anh đi ngang qua, anh liếc nhìn thì thấy họ đang thu lồng đáy về nhà, lúc này đang chèo thuyền về phía bờ, nhưng vì sóng lớn nên chèo khá chậm.
"A Đông đấy à, sao anh cũng ra đây?"
"Tôi ra thu lồng đáy, sao sóng to thế mà anh cũng chạy ra thu lồng vậy?"
"Không phải sợ động đất hay sóng thần sao, sóng to quá, sợ lồng bị cuốn trôi mất nên hôm nay trời đẹp phải ra thu về hết, cũng chẳng biết động đất sóng thần sẽ đến lúc nào."
"À à, biết đâu lại không có gì cả."
"Khó nói lắm, hôm nay trông trời đẹp đẽ, không có gió, nhưng sóng biển thì lại lớn, hơi bất thường đấy!"
"Vâng, vậy thì anh cẩn thận nhé, tôi cũng đi thu lồng đây." Diệp Diệu Đông nói vài câu rồi lái thuyền đến chỗ đặt lồng của mình.
Trên đường đi, anh không thấy phao báo hiệu nào cả, chắc sáng sớm người dân đã ra thu hết lưới và lồng về rồi.
Anh không định thu về nhà, chỉ lấy hàng trong lồng rồi thả lồng trở lại biển, gió to sóng lớn nghĩa là nhiều hàng hơn, kiếp trước anh không nhớ có ảnh hưởng gì lớn, nên cứ bỏ qua thôi. Hôm nay lồng đáy có nhiều tôm hơn, mỗi lồng đổ ra đều có vài lạng tôm, phần lớn là tôm đỏ, chỉ có ít tôm trắng.
Tôm đỏ ở đây gọi là tôm hàu, một số nơi gọi là tôm sữa, tên khoa học là tôm diều hây, vào mùa đông rất nhiều, hôm nay thu được khoảng hơn 20 cân.
Cua đá cũng khá nhiều, anh sờ thử thì thấy cái vỏ khá cứng, rất thích hợp để nhậu.
Anh đổ tất cả hàng trong lồng vào thùng chứa, không phân loại.
Vì đêm qua có sóng lớn nên hôm nay lồng đáy có nhiều hàng hơn.
Khi lên bờ, anh mới phân loại, để riêng ra những thứ để nhậu tối nay, rồi lại để thêm 2 cân tôm đỏ và 2 con cá bớp khoảng 2 cân.
Đây là phần anh muốn để dành, lát nữa sẽ mang qua tặng chú Chu, người lái máy kéo bị đánh hôm qua. Người ta vô tội mà bị liên lụy, anh cũng phải có chút lòng tỏ ý chứ.
Lát nữa anh sẽ mang qua tặng chú ấy ít cá tôm, hỏi thăm tình hình, rồi nhân tiện trả luôn tiền công xe.
Hôm nay thu hoạch từ lồng đáy cũng khá, ngoài phần để dành ra thì số còn lại cũng bán được 20 đồng.
Sau khi mang hàng về nhà, trước giờ ăn cơm anh lại đi thăm chú Chu, trò chuyện vài câu, biết được tình hình đêm qua rồi thì chú ấy cũng chỉ bị đánh đập vài cái, không sao cả, xoa ít dầu tràm vài ngày là khỏi, anh lại ra về.
Sau một ngày yên bình không có gì xảy ra, nhưng sáng hôm sau mọi người đều nhận thấy sóng biển cuộn trào dữ dội, đợt sóng này cao hơn đợt sóng kia, những đợt sóng dâng cao tít tắp thỉnh thoảng còn cao hơn cả nhà họ. Đứng trước cửa nhà nhìn ra, cảnh tượng thật hoành tráng, may mà sóng không vỗ tới tận nơi.
Xung quanh bờ biển có khá nhiều người dân làng đứng xem, ai nấy đều lo lắng bàn tán rằng sóng hôm nay hung dữ hơn cả bão, họ đều đoán chừng liệu có phải ngoài khơi đã xảy ra sóng thần hay động đất nào đó đã gây ra cảnh sóng biển cuộn trào không? cả ngày hôm đó biển không ngừng gào thét, ngay cả khi ở trong nhà họ vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng võ ầm ầm.
Chị dâu hai và chị dâu lớn đứng trước cửa nói, giá như biết trước thì đã không xây nhà ở đây, tuy sóng không vỗ tới tận nơi nhưng nghe tiếng ầm ï thế này cũng đủ khiếp Sợ rồi...
Nghe như sóng sắp đánh sập nhà bất cứ lúc nào...
Diệp Diệu Đông giả vờ không nghe thấy gì, nhà đã xây xong rồi, chiếm cả một khoảnh vườn tược to tướng, giờ mới đến lúc hối hận à? Chỗ này sau này sẽ là khu biệt thự mà.
Cả làng cũng không yên tĩnh gì, cả ngày hôm đó mọi người bàn tán ầm ï, nói là sắp có động đất hay sóng thần rồi.
Lúc chiều tối, ngay cả bà cụ già cũng không yên tâm, bà đi dặn dò họ, đêm nay đừng ngủ quá say, tiền bạc trong nhà thì cầm theo người, để chạy lấy người nếu có chuyện gì xảy ra...
Bà còn bảo anh nên chuyển về ở nhà cũ vài ngày.
Diệp Diệu Đông nghe mà dở khóc dở cười, để an ủi bà cụ, anh chỉ biết gật đầu đồng ý, chứ chuyển về thì không chuyển, quá phiền phức, giường của ba anh em đã đem hết sang đây rồi, phòng ngủ cũ cũng đã nhường cho người khác ở rồi, vê đó cũng không có chỗ ngủ tốt.
Anh chỉ nói sẽ cảnh giác hơn vào ban đêm, rồi đưa bà về.
Đêm hôm đó, cả làng sáng đèn rực rỡ, một cảnh hiếm thấy, vì thường ngày để tiết kiệm điện thì dân làng rất ít khi thắp đèn, vào buổi tối thì đi ngủ sớm.
Sóng biển hôm nay thực sự làm mọi người kinh hoàng, liên tưởng đến truyền thuyết về cá hố hoàng đế, ai nấy đều hơi sợ hãi, đều mang thái độ thà tin còn hơn không tin, nếu đêm nay bỗng có động đất hay sóng thần xảy ra làm nhà cửa bị cuốn trôi thì biết làm sao?
Nghe đâu, có người ngồi ngoài cửa cả đêm... Cũng nghe đâu, có người xách hết đồ đạc lên lưng chờ đợi...
Còn nghe đâu, có cả gia đình chạy lên núi trốn tránh cả đêm...
Gia đình Diệp Diệu Đông tuy không đến mức quá đáng như vậy, cũng không thắp đèn suốt đêm, nhưng vợ chồng anh cũng không ngủ được.
Kiếp trước ở làng chưa từng có lần nào cảnh giác đến thế, cho dù có động đất thì cũng chỉ biết sau đó thôi, lúc đó mới hoảng hốt.
Lần này anh đánh động quá mạnh, chỉ vì mang về một con cá hố hoàng đế mà cả làng đều thần hồn nát thần tính, nếu chỉ có sóng to thôi thì mọi người cũng chỉ thấy lạ lùng thôi, nhưng cũng không đến mức không chấp nhận được, vì sóng không tràn vào làng.
Cả làng đều chuẩn bị đầy đủ, nhưng rồi cả đêm trôi qua, đến khi trời sáng thì vẫn không có gì xảy ra, không biết mọi người nghĩ gì nhưng thực sự đều thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm, vừa tờ mờ sáng, đã có rất nhiều người đứng xung quanh bờ biển.
"Mẹ kiếp, suýt chết khiếp luôn, cả nhà không ngủ được cả đêm, tưởng thật sự sẽ có động đất sóng thần xảy ra, ai ngờ lại tự dọa mình..."
"Chứ gì nữa, tôi ngồi đợi đến tận nửa đêm, kết quả đến sáng vẫn không có gì xảy ra cả..."
"Thôi đừng nhắc nữa, cả đêm tôi phải ngồi trên núi ăn gió tây bắc..."
"Tất cả là lỗi của con cá hố hoàng đế đó, nếu không có nó thì ai lại nghĩ ngợi lung tung thế."
"Liệu có khả năng là chưa xảy ra, hay là sẽ xảy ra hôm nay không?"
"Má nó, miệng độc thật đấy..."
"Chắc không đâu, nhìn sóng biển hôm nay có vẻ không lớn bằng hôm qua?"
"Khó nói lắm..."
"Biết đâu động đất hay sóng thần lại xảy ra ở nơi khác, cho nên chúng ta không bị ảnh hưởng, chỉ có sóng lớn một chút thôi?"
Diệp Diệu Đông nhìn những đợt sóng trên mặt biển, cũng cảm thấy chắc đã qua rồi, chỉ không biết sóng thần hay động đất đã xảy ra ở đâu.
Cả ngày hôm đó, bờ biển tấp nập người qua lại, ai nấy đều để ý đến thủy triều, nhưng sóng vẫn không ngừng cuộn trào, không có dấu hiệu giảm bớt.
Dân làng cứ lo lắng nhìn trời tối dần, những thứ đã dọn dẹp vẫn không dám đặt xuống, ôm chặt trong lòng, lại thức trắng một đêm nữa, nhưng vẫn không có gì xảy ra, mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Rồi sáng sớm hôm sau, cả làng lại ôn ào chỉ trích, nói đã thức trắng hai đêm vô ích, có người còn lôi cả Diệp Diệu Đông ra mà chỉ trích, đổ lỗi vì anh mang về một con cá hố hoàng đế khiến cả làng phải theo đó mà hoảng loạn lo sợ.
Nghe được những lời này, mẹ Diệp đứng ngay trước cửa chửi bới om sòm: "Con trai tôi không nhặt về con cá hố hoàng đế thì không có sóng to à? Nó đâu phải là Trời, biết đâu sẽ có động đất hay sóng thần, xảy ra ở đâu, lúc mấy giờ, ai mà biết được?"
"Biết đâu đã xảy ra rồi, chỉ là may mắn không xảy ra ở đây thôi, làng không bị ảnh hưởng thì tốt chứ gì? Đủ no rồi mới càm ràm, sợ thì sợ, chửi thì chửi, tôi tin là nếu các người thấy thì cũng nhặt về chứ gì, chỉ là ghen ty với con trai tôi thôi..."
Mẹ Diệp chửi một trận, những người xung quanh cũng hạ giọng bàn tán xuống.
Nghe được những lời đó, Diệp Diệu Đông cũng không để tâm lắm, động đất hay sóng thần có liên quan gì đến anh đâu, cá hố hoàng đế chỉ có tác dụng cảnh báo mà thôi.
Nhưng anh nhặt được nó thì cũng không có nghĩa là nhất định sẽ xảy ra ở đây, liệu có bị ảnh hưởng hay không thì ai mà biết được? Cảnh giác hơn thì có gì sai đâu.
Còn trách móc anh nhặt nó về à? Ai thấy mà không nhặt chứ?
Đi một vòng quanh làng, đến gần 9 giờ, anh mới đi vê phía hợp tác xã.
Anh muốn xem báo hôm nay, xem có tin tức gì mới không? Hai ngày qua biển không yên ả, chắc chắn đâu đó đã xảy ra chuyện gì rồi. Tiếc là lúc này thông tin chưa phổ biến, chưa có internet phát triển như sau này, vừa xảy ra động đất sóng thần thì cả nước đã biết ngay lập tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận