Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 728: Kiếm được đồng tiền đầu tiên từ sứa biển

Chương 728: Kiếm được đồng tiền đầu tiên từ sứa biểnChương 728: Kiếm được đồng tiền đầu tiên từ sứa biển
Ngay cả cha Bùi cũng có chút không dám tin nhìn xuống mặt nước bên dưới: "Khó trách xung quanh lại có nhiều sứa biển như vậy, hóa ra là do địa hình dưới nước."
"Chắc là vậy, nếu như năm nào cũng có nhiều như vậy, thì chắc chắn là do địa hình, không biết rãnh biển này tồn tại bao lâu rồi, nghe nói phải động đất, hay là do cái gì mới hình thành."
"Dù sao kệ nó đi, chúng ta tranh thủ thời gian vớt của chúng ta, lát nữa 9 giờ sẽ tới thu hàng, mọi người nhanh chóng vớt đi, chúng tôi đã vớt được mấy chục con rồi."
"Ừ được được..."
Diệp Diệu Đông bổ sung: "Lát nữa vớt gần đủ rồi, chúng ta mỗi người kéo một lưới về, tiết kiệm chút thời gian, chiều trực tiếp xử lý ở bờ biển."
"Như vậy cũng được..."
Dưới ánh nắng chói chang, trên mặt biển xuất hiện từng đường ánh vàng rực rỡ, sóng biển nhuộm thành màu vàng, dường như được vẽ một lớp ánh sáng vàng óng, sóng lấp lánh, lúc lên lúc xuống.
Từng mảng sứa biển, theo sự cuộn trào của nước biển, cũng chìm nổi ở đó, mọi người vã mồ hôi như mưa, trò chuyện với nhau cũng không thấy nhàm chán.
"Dưới đáy này dường như có mấy con rùa biển, vừa nãy thấy mấy con đang cắn sứa biển ở đó."
"Tôi cũng thấy rồi, cắn một cái kéo một cái hút một cái, còn nhanh hơn tôi ăn mì..." Diệp Diệu Bằng cũng không nhịn được mà chế giễu.
"Đáng tiếc thật, con sứa biển to như vậy mà đều vào miệng chúng, đó đều là tiền đấy, không biết một ngày ăn hết bao nhiêu cân, nếu đưa cho chúng ta thì tốt biết mấy..."
Cha Diệp không nhịn được nói: "Vớt nổi không? Rùa biển ăn sứa mà, mày còn không cho nó ăn à? Trừ phi mày vớt hết rùa biển ở dưới đó lên, vừa nãy lại có một đàn rùa lao vào đàn sứa biển rồi."
"Hả? Một đàn? Khó trách con bảo sao cứ thỉnh thoảng lại thấy bóng dáng rùa biển."
"Vậy chẳng phải là đều vào bụng chúng hết rồi sao?"
"Phải ăn hết bao nhiêu đây, đáng tiếc quá, đừng có mà tàn phá hết nhé..."
Cha Diệp không khỏi vỗ đùi hối hận: "Ôi, đáng tiếc thật, biết thế lúc nãy vớt luôn mấy con rùa biển, ngày đêm cứ ở dưới này, vậy sứa biển trên mặt biển này chẳng phải cho chúng hết sao? Chúng ta vớt chắc còn không bằng chúng ăn nhiều nữa."
"Thôi thôi, nhanh vớt đi! Làm gì mà ngày đêm ăn được chứ? Xung quanh mặt biển đều là sứa biển cả, tranh thủ lúc sáng sớm chúng nổi lên vớt nhiều một chút, lát nữa trưa nắng to, phần lớn sẽ chìm xuống nước thôi."
"Nhanh lên vớt, nhanh lên vớt...
Cha Bùi cũng không khỏi tiếc nuối: "Biết thế tôi gọi thêm hai công nhân, tưởng gọi ba người là đủ rồi."
"Ai mà nghĩ tới chứ? Nói xa thì cũng không xa lắm, thời gian làm cũng không dài." Cha Diệp phụ họa. ...
Ba chiếc thuyền tản ra xung quanh, mọi người vã mồ hôi như mưa, đến khi hơi kiệt sức, cũng gần 8 giờ rồi, Diệp Diệu Đông mới gọi mọi người nghỉ một lát.
"Đừng vớt nữa, sắp 8 giờ rồi, nghỉ một lát chúng ta thả lưới xuống, vừa kéo vừa về."
"Về rồi à? Muốn có tám cánh tay ghê."
"Hai cánh tay mà cũng mệt gần chết rồi, tám cánh tay anh còn sống nổi không?" Diệp Diệu Đông cười nói: "Thôi, cũng phải vừa phải thôi, không thì làm quá sức, cơ thể cũng không chịu nổi, lát nữa kéo về, dỡ xong bán rồi, lại ra một chuyến nữa."
Ba người vội phụ họa, kéo những con vừa vớt được lên, rồi ngồi sang một bên, mỗi người uống một hơi ba gáo nước trà lớn, ngồi đó thở hồng hộc.
"Biển này cứ như trời lộn ngược ấy, trông cũng đẹp ra phết."
"Chủ yếu là nước biển trong, màu xanh, nên đẹp." Cha Diệp cũng chống nạnh, đứng bên cạnh thở hổn hển, nhìn hai chiếc thuyền bên cạnh vẫn đang vớt, hét lớn với họ: "Được rồi, đến giờ rồi, chuẩn bị thả lưới, kéo một lưới về thôi."
Diệp Diệu Bằng lau mồ hôi, tiếc nuối nói: "Tới muộn quá, biết thế lúc nãy bám sát một chút."
Diệp Diệu Hoa không nhịn được mà chế giếễu: "Cái 'biết thế của anh nhiều quá... Cái gì cũng biết thế..."
Diệp Diệu Bằng quay đầu trừng mắt nhìn anh ta: "Ai mà đoán trước được chứ?"
"Thôi thôi, nghỉ xong là nhanh chóng làm việc ngay, cãi nhau gì chứ?"
Cha Diệp lên tiếng, hai anh em cũng chỉ cãi nhau vài câu rồi im lặng.
Mọi người đều nghĩ tranh thủ lúc quay về thả lưới vớt một lượt, cũng không màng nghỉ ngơi, vội vàng lấy lưới ra sắp xếp.
Người trên thuyền của Diệp Diệu Đông trước đó đã sắp xếp lưới xong, lúc này trực tiếp khởi động thuyền thả lưới là được, họ cũng đi trước một bước.
Khi thuyền từ từ chuyển động, lưới cũng dần dần được thả xuống biển, những người khác cũng vội vàng cầm dao, tranh thủ thời gian xử lý những con sứa biển vừa vớt lên.
Họ đều khá gan dạ, trên mặt biển có rất nhiều sứa biển trôi nổi, lớn có nhỏ có, họ đều vớt những con lớn.
Những con vớt lên, con nào cũng không dưới 50 cân, phần ô trên mình to bằng cái bàn tròn nhỏ.
Diệp Diệu Đông túm một con lật phần ô lên, vẫn còn sống: "Mọi người bắt cẩn thận một chút, đừng bị đốt, tuy đều đeo găng tay, nhưng mọi người đều để trần cánh tay, đừng để bị đốt vào tay, hôm qua cả nhà họ Lữ đều phải truyền nước rồi."
"Đã xử lý qua rất nhiều lần rồi, chúng tôi sẽ cẩn thận."
Cha Diệp đang lái thuyền, ông trước tiên cho thuyền đi một vòng quanh rìa hòn đảo này, cảm thấy tốc độ thuyền có chậm lại, ông lại tăng tốc thêm một chút, rồi đưa thuyền về làng với tốc độ đều.
Hai chiếc thuyền phía sau vẫn chưa bắt đầu thả lưới, nhưng cũng không sao, có thuyền của họ cập bờ trước, người thu mua đến có thể thu của họ trước.
Khi chạy đến ven bờ, rất nhiều thuyền cũng lần lượt chèo vào bờ, ai nấy đều chở đầy trở về, trên mặt ngư dân đều lộ ra nụ cười vui sướng được mùa.
Nghe nói sau khi đội sản xuất giải tán, mùa đánh bắt sứa biển năm ngoái dân làng ai cũng kiếm được kha khá.
Diệp Diệu Đông và mọi người cũng tranh thủ thời gian chia nhỏ, có thể thu một lượt là tốt nhất.
Chỉ là khi thuyền của họ đậu trên mặt biển, bờ biển đột nhiên hỗn loạn, người trên các thuyền xung quanh cũng vội vã lên bờ, lội nước đi vào bờ.
Những người trai tráng vốn đang dỡ hàng trên thuyền nhỏ và bè tre ở bờ biển cũng vội vàng cầm sào chống thuyền chạy lên phía trước với khí thế hung hăng.
Cha Diệp phát hiện liền vội hô: "Mọi người xem trên bờ biển có phải xảy ra chuyện gì không?"
Bốn người họ vốn đang cúi đầu tranh thủ chia nhỏ, nghe lời này xong, đều lần lượt đứng lên nhìn về phía xa.
"Sao vậy?"
"Ôi chao, lại đánh nhau à?"
"Người cũng không ít đâu..."
"Có phải người làng bên cạnh sang gây sự không? Hôm qua bị đánh một trận bất ngờ, không cam lòng, hôm nay lại kêu người sang nữa?”
"Có thể lắm."
"Chậc chậc- Ngoan ngoãn yên phận kiếm tiền không tốt sao? Đánh nhau làm mất thời gian lắm!"
"Người tranh một hơi thở, Phật tranh một cây hương, mâu thuẫn giữa hai làng, làm sao mà tính toán cho xong được, đánh nhau làm sao mà lùi lại được, lửa giận bốc lên rồi, xắn tay áo là xông vào liền. Biết đâu qua một đêm, cơn tức giận càng tăng lên."
Cha Diệp nghe họ bàn luận, nói: 'Lát nữa chúng ta chia nhỏ ở bãi biển, máu sứa biển cũng đợi lát nữa họ đánh xong rồi hãy khiêng lên bờ."
"Ừ, lát nữa Trần Gia Niên tới, bảo anh ta gọi người ra bãi biển thu là được. Đừng nhìn nữa, phía sau còn một lưới sứa biển, còn phải từ từ kéo lên bãi biển từng con một."
"Làm việc làm việc..."
Nói là đừng nhìn nữa, nhưng sự chú ý của mọi người cũng thỉnh thoảng lại đổ dồn về phía bờ biển.
Cách một khoảng, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy ở bãi biển, những cái lều tạm do phụ nữ dựng lên đều bị tháo dỡ, trên đó có một tấm ván gỗ dài được làm riêng để chia nhỏ sứa biển, cũng đều bị lật tung, sứa biển rải rác khắp nơi xung quanh.
Những người trai tráng ở đó xô đẩy nhau, phụ nữ đều sợ hãi đứng sang một bên.
Trên bãi biển liên tục có thuyền cập bờ, lần lượt có thêm nhiều người tham gia, ngay cả Trần Gia Niên tính đúng thời gian tới cũng bị vạ lây.
Anh ta chạy được nửa đường, mới xỏ được một chiếc giày bị rơi, lại phủi phủi dấu chân ở mông phía sau.
"Trời ơi, tôi chỉ đi ngang qua thôi mà, còn bị đá mấy cái, may mà tôi chạy nhanh, không thì bị giữ lại rồi. Mấy người này thật nóng nảy, hôm qua còn chưa đánh xong, hôm nay lại tiếp tục."
Anh ta lại lục lọi túi: "May mà tiền không rơi, tôi cứ sợ rơi mất, để trong túi quần một tay cứ nắm chặt, giữ cho cẩn thận."
Diệp Diệu Đông thấy anh ta lấy ra một xấp tiền lớn, mắt sáng rực.
Cha Diệp cũng hưng phấn: "Lấy được tiền rồi à?"
Trần Gia Niên cũng cười nói: "Đúng vậy, sáng nay tôi không đợi được, rảnh rỗi không có việc gì nên qua tính sổ luôn, còn bị bạn mắng cho một trận, bảo tôi lần sau chiều mới qua tính sổ, đừng có sáng sớm đến, không thì không cho tôi đâu."
Diệp Diệu Đông cũng vui vẻ nói: "Đúng là vậy, người làm ăn ghét nhất là sáng sớm có người tới đòi tiền, lần sau đổi chiều hãng đi."
"Ha ha, tôi chẳng phải sợ các anh đợi không được sao? Số tiền đầu tiên này chắc chắn phải vào túi sớm, yên tâm sớm, chứ nếu các anh tưởng tôi bỏ trốn thì sao?"
"Không đâu không đâu, chút lòng tin này vẫn có mà."
"Nào nào nào, tiền đây, anh đếm lại xem, xem số lượng có đúng không, đơn hàng cũng ở đây."
Anh ta nhét tiền vào tay Diệp Diệu Đông, lại lấy ra mấy tờ đơn, tìm ra một tờ đặt lên trên cùng chỉ cho họ xem.
"Đây là tiền bán ngày đầu tiên 520 đồng cộng 77 đồng 4 hào 4, tôi lấy 5 phần trăm, còn 567 đồng 5 hào 6."
Vừa rồi thuyền của Diệp Diệu Bằng, Diệp Diệu Hoa và cha Bùi cũng lần lượt cập bờ, thấy Trần Gia Niên lấy ra một xấp tiền lớn đưa cho Diệp Diệu Đông, cũng hưng phấn vây quanh.
"Đông tử, lấy tiền rồi à?"
"Tiền bán hàng ngày đầu tiên à? Nhiều vậy, nhanh vậy đã lấy được rồi à?"
Trần Gia Niên cười nói: 'Là người quen, tôi cũng sợ các anh sốt ruột, nên cách ngày là đi lấy luôn, sáng sớm qua tôi còn bị mắng cho một trận, nhưng không sao, lấy được tiền là tốt rồi. Anh tính lại xem, số lượng có đúng không? Không đúng chúng ta tính lại."
Diệp Diệu Đông liếc nhìn đơn hàng, giả vờ thờ ơ nói: "Đúng không đúng gì chứ, chắc chắn đúng rồi, anh tính toán chắc chắn giỏi hơn tôi, làm gì có chuyện tính sai cho tôi chứ? Cảm ơn nhiều, vất vả cho anh chạy đi chạy lại rồi."
"Vất vả gì chứ? Tôi cũng đang kiếm tiên mà, không có các anh, tôi cũng kiếm không ra số tiền này, anh đếm trước đi, xem đúng không, anh em ruột tính sổ sòng phẳng, cái này chúng ta nhất định phải tính cho rõ ràng." "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận