Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 356: Thu hoạch phong phú(2)

Chương 356: Thu hoạch phong phú(2)Chương 356: Thu hoạch phong phú(2)
Mẹ Diệp nhìn cá nằm lổn nhổn khắp thuyền, rắn trong thùng chất cao như đống, cũng hiểu con trai không thể bắt sống được, trong lòng cũng thấy tiếc.
"Thôi được rồi, con đợi đấy, mẹ lên bờ lấy giỏ cho cá xuống trước đã."
"Dạ"
Vừa lên bờ, một đám người vây quanh bà hỏi han, bà thở dài nói toàn chết cả rồi, bị cắt đầu hết, mọi người cũng tiếc nhưng trong lòng cũng cân bằng lại.
"Bắt nhiều thế mà làm chết hết, uổng quá, một con 5 đồng mà, hai thùng này nếu còn sống có thể bán vài trăm đấy."
"Phải rồi, rắn biển quý lắm, giá mà bắt được sống thì tốt biết mấy."
"Chứ gì nữa, nhưng mạng còn quan trọng hơn chứ?" Mẹ Diệp cũng đau lòng lắm. ...
"Mới chết, đem ngâm rượu hay nấu lẩu cũng ngon lắm..."
"Chị bán không? Để tôi mua hai con, một ngâm rượu, một nấu lẩu tối nay."
"Để cho tôi hai con đi!"
"Tôi cũng muốn mua, chết rồi mà không đầu thì chắc rẻ lắm phải không?"
"Rẻ thì tôi cũng mua hai con."...
Ai nấy đều tính toán, dù mang sống về cũng phải làm chết để nấu, có đầu hay không cũng chẳng sao, không đầu mà rẻ thì càng được ưa chuộng.
Nghe mọi người đồng thanh muốn mua, mẹ Diệp mừng rỡ ngay, ai không vui khi bán được tiền chứ? Nhiều thế này ăn không hết, cho đi lung tung còn lãng phí hơn bán kiếm tiền.
"Để tôi hỏi xem bên A Tài thu bao nhiêu một con, rồi sẽ báo giá bán cho các chị."
Bà hỏi xong giá rồi quay lại bảo Diệp Diệu Đông rằng mọi người đều muốn mua hai con.
"Không đầu thì một con 1 đồng thôi, bán đi, giữ nhiều quá nhà mình cũng không dùng hết."
Anh nghĩ một chút rồi nói: "Để lại 10 con đi, mẹ lấy 2 con ngâm rượu, con cũng để lại 2-3 con ngâm, đồng thời cho cha vợ cũng một lọ. Anh cả anh hai mỗi người một con. Chú Lâm cũng cho hai con, vừa lúc nhờ chú ấy hỏi mua thuyền.
Còn cho A Quang hai con nữa, thằng này mấy hôm nay cứ lấy danh nghĩa con mà chạy sang tặng quà cứ như sắp công khai rồi ấy."
"10 con có vẻ ít quá, thêm hai con nữa."
Mẹ Diệp nghe anh tính toán, thấy giữ lại 10 con cũng không nhiều, rắn biển cũng hiếm, giảm xuống còn 1 đồng 1 con, nhà thằng ba bây giờ cũng dư dả, cá trên thuyền hôm nay cũng bán được kha khá, giữ thêm vài con cũng không sao.
"Vậy mẹ cứ tùy ý giữ lại đi, con đưa cá đi cân cho A Tài trước đã."
"Được."
Dân làng trên bến cảng vây quanh họ, chờ họ cân xong là xông lên mua rắn, mỗi người mua 2 con.
Lúc này thì thủy triều dâng, thời gian thuyền cá vào bến, bến cảng đông nghịt người qua lại, chỉ mấy phút đã gần hết sạch.
Nếu Diệp Diệu Đông không phản ứng nhanh, che chắn mấy chục con còn lại, chắc cũng không còn đâu.
Mẹ Diệp vui vẻ giúp thu tiền, cười nói với mọi người: "Hết rồi, hết rồi, mấy con còn lại chúng tôi giữ lại."
Những người không mua được bảo bà lấy thêm ra 1-2 con nữa, Diệp Diệu Đông chỉ mỉm cười từ chối.
Rắn biển xanh này là hàng hiếm, hôm nay may mắn, chưa chắc lần sau còn bắt được.
Mẹ Diệp mỉm cười, đưa tiền bán rắn vừa rồi cho Diệp Diệu Đông: "Mang về nhà cho vợ cất đi, mấy con rắn biển còn lại cũng mang về ngay đi, không thì lát nữa lại có người thấy muốn mua. Mẹ còn đợi thuyền cha con vào bến, lát mới qua nhà con lấy." "Dạ"
Diệp Diệu Đông cũng không đếm xem bán được bao nhiêu, xấp tiền lẻ nhét túi quần, về nhà đếm cũng được.
Hôm nay con cá mú hạt dưa xanh chết nên dù to nhưng vẫn kém so với cá còn sống, bán có 21 đồng. 10 con lươn đỏ lớn bán được hơn 60, cộng các loại cá khác, chưa kể rắn biển, hôm nay anh đã kiếm được trên 100 đồng rồi.
Vui quái
Anh xách hai cái thùng, tâm trạng vui vẻ đi về nhà, trong thùng còn một con cá vàng anh cố ý giữ lại hấp cho hai đứa nhỏ tối nay, rắn biển nấu canh thanh đạm, thêm rau, 4 người đủ ăn, hai đứa nhỏ ăn không nhiều, thức ăn thừa để qua đêm không tốt.
Đang vui vẻ tiến vào nhà, anh giật mình phát hiện có một người đàn ông lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận