Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1422: Trên bàn cơm

**Chương 1422: Trên bàn cơm**
Diệp Diệu Đông đem ba đứa nhỏ đều dẫn đến trước mặt, bảo chúng chào hỏi mọi người.
"Tiểu nha đầu béo này học nhị hồ kiểu gì vậy?"
Diệp Tiểu Khê như bị đạp phải đuôi, giậm chân phản bác: "Ta mới không phải tiểu nha đầu béo!"
"Ha ha ha, đúng đúng đúng, không phải tiểu nha đầu béo mà là tiểu nghệ thuật gia."
Nàng hài lòng với danh xưng này, lập tức cao hứng.
Nàng đắc ý hất cằm: "Ông khen ta thông minh, ta chơi được."
"A ~ chơi được, vậy tối nay về kéo cho ta nghe một bài."
Nàng nhăn nhó: "Ta không thạo rồi, ta chỉ chơi được thôi."
"Ha ha ha."
Lâm Tú Thanh cười nói: "Nó cũng chỉ nhận ra mấy sợi dây đàn, hôm nay học ngày mai quên, kéo bừa cho vui thôi, toàn tạp âm. Muốn nghe nó kéo nhị hồ, chắc phải đợi 10 năm nữa xem có được không."
Diệp Tiểu Khê chuồn thẳng.
Cả nhà vừa nói chuyện vừa gọi món.
Bọn nhỏ đều xúm lại bên cửa sổ, chỗ nào chịu ngồi yên, dù sao đồ ăn cũng chưa dọn lên, người lớn cũng không quản bọn chúng, cứ để chúng chen chúc một chỗ, ghé cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi ríu rít trò chuyện.
Mặc dù trời chưa tối hẳn, nhưng bọn chúng chỉ xem pháo hoa thôi cũng thấy say sưa ngon lành.
Bên này người lớn cũng chuyện trò rôm rả.
Trần cục trưởng đã quá quen thuộc với nhà bọn họ, mọi người chuyện trò rất hòa hợp, không ai cảm thấy gò bó.
Một lát sau, Hồng Văn Nhạc cũng đến, thêm một người hoạt bát, bầu không khí càng thêm náo nhiệt.
Lúc này, mấy đứa trẻ bên cửa sổ đồng thanh: "A! Trời mưa!"
"Trời mưa!"
Mọi người đều nhìn sang.
Lâm Tú Thanh vội vàng đi đến chỗ bọn trẻ, "Trời mưa? Vậy tối nay khó mà xem được."
"A ~" Diệp Tiểu Khê ôm chân nàng làm nũng, "Ta muốn xem, ta muốn xem."
"Trời mưa ta có biện pháp nào? Ông trời có nghe lời ta đâu. Đợi xem sao, trời còn chưa tối hẳn, không chừng mưa nhỏ rồi tạnh, hoặc là mặc áo mưa, áo tơi vẫn xem pháo hoa như thường. "
Diệp Tiểu Khê bĩu môi, chống hai tay lên cằm, khuỷu tay tì vào bệ cửa sổ: "Hừ, đáng ghét!"
"May mà ta xem năm ngoái rồi, năm ngoái đẹp lắm, cha cứ bế ta suốt, sau đó lại cho ta ngồi lên cổ, người đông nghịt chen chúc nhau, hơn nữa còn ở dưới phố, vui ơi là vui, nhiều người quá, náo nhiệt quá."
Diệp Thành Dương nhớ lại năm ngoái, trong mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh.
Lại nhớ đến năm ngoái vào thành phố, cha mẹ chỉ dẫn theo mình hắn, suốt dọc đường luôn che chở chăm sóc hắn, cho hắn cảm giác được quan tâm chưa từng có.
Thêm cả hoa đăng tiết náo nhiệt nữa, những điều này có thể làm hắn nhớ suốt đời.
Hắn nhắc lại chuyện đi vào thành phố.
Diệp Thành Hồ cùng Diệp Tiểu Khê quay đầu ghen tị nhìn hắn."Ngày mai ngươi đừng có theo ta đi học, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta."
Diệp Tiểu Khê cũng nói: "Ta cũng không muốn coi ngươi là nhị ca nữa, giờ ngươi là người ta ghét nhất."
Diệp Thành Dương hếch cằm, ra vẻ kiêu ngạo, chẳng thèm để ý đến bọn chúng.
"Cha mẹ rất thương ta, lúc về còn đặt ta lên đùi, cho ta nằm trong lòng ngủ, trong lòng mẹ vừa thơm vừa mềm rất dễ ngủ."
"Ban đêm ta sẽ ngủ cùng bọn họ! Ta muốn mỗi ngày ngủ cùng bọn họ, ngủ giữa bọn họ cơ!" Diệp Tiểu Khê hai tay chống nạnh, không cam lòng hô.
Lâm Tú Thanh: ". ."
Diệp Diệu Đông cũng nhìn sang.
Diệp Tiểu Khê nhận được ánh mắt của Diệp Diệu Đông, lập tức chạy tới: "Cha, ta muốn xuống dưới, ta muốn cưỡi cổ cha, ta muốn xuống dưới cưỡi cổ cha."
"Làm gì?"
"Nhị ca nói năm ngoái được ngồi lên cổ cha xem náo nhiệt, ta cũng muốn."
Lâm Tú Thanh nói: "Bên ngoài đang mưa."
Diệp Diệu Đông dỗ dành: "Trời đang mưa, không đi được, cứ ở trên lầu nhìn có phải hay hơn không, không cần xuống dưới chen chúc."
"Không cần, xuống dưới đông người mới vui."
"Vậy ngươi xuống dưới sẽ bị ướt, đến lúc đó bị cảm lại phải tiêm, lần trước cái kim to như vậy đâm vào có sợ không?"
Diệp Tiểu Khê rụt người lại, "Hơi sợ."
"Cho nên cứ ở đây nhìn, ngươi xem mọi người ở dưới kia đều biến thành gà rù."
"Ha ha, gà rù." Nàng cười toe toét.
Tính khí trẻ con như thời tiết, thay đổi thất thường, cũng không biết điều gì chọc cười nàng, khiến nàng hưng phấn.
Diệp Diệu Đông thêm vào: "Lần trước chúng ta vào thành phố xem gánh xiếc thú, chẳng phải con đã ngồi trên cổ ta rồi sao? Các ca ca không có được như thế đâu, chỉ có con được ngồi trên cổ ta xem xiếc thú thôi."
Diệp Tiểu Khê nghĩ ngợi một chút, thấy cũng đúng!
Nàng cũng đã ngồi trên cổ cha xem náo nhiệt rồi!
Trong nháy mắt, nàng hài lòng, thỏa mãn, liền vừa chạy vừa hô to với Diệp Thành Hồ: "Anh cả, chỉ có anh là không ai thèm!"
"Nhị ca cưỡi cổ cha, ta cũng cưỡi cổ cha xem gánh xiếc thú, chỉ có anh là không có, chỉ có anh là không ai thèm thôi!"
Đau lòng!
Diệp Thành Hồ lúc này mới phản ứng lại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, sắp khóc đến nơi.
Diệp Thành Dương còn bồi thêm: "Anh cả đòi ngồi xe hoa cũng không được ngồi!"
"Ngươi im miệng!"
Diệp Tiểu Khê lảo đảo chạy đến bên Diệp Thành Dương, nhỏ giọng nói: "Anh cả giận rồi?"
"Hắn là chẳng được cái gì cả. . ." Diệp Thành Dương cũng cúi đầu thầm thì với nàng, cố tình nói với âm lượng ai cũng nghe được.
Nhưng thấy Diệp Thành Hồ nắm chặt tay, hắn liền im bặt, còn tiện tay bịt miệng Diệp Tiểu Khê lại.
"Oa, trời tối rồi, có phải sắp bắt đầu rồi không?"
Hai huynh muội lập tức bị dời sự chú ý, vội vàng sáp lại bên cửa sổ, cúi người nhìn xuống, đặt đầu lên cửa sổ nhìn ra ngoài, cơm cũng không thiết ăn.
Vẫn là Lâm Tú Thanh luôn nhấn mạnh 7 giờ mới bắt đầu, bọn chúng mới miễn cưỡng quay lại bàn ăn cơm.
Có trẻ nhỏ trên bàn ăn càng thêm náo nhiệt, Diệp Diệu Đông hô một tiếng, bảo ba đứa cầm nước ngọt chúc mọi người.
Bọn chúng như nhận được thánh chỉ, không ngừng tự rót nước ngọt cho mình, sau đó thay phiên nhau mời rượu.
Mọi người từ lúc đầu cười ha hả, đến sau thì dở khóc dở cười.
Hồng Văn Nhạc được Diệp Tiểu Khê đặc biệt chiếu cố.
"Lại nữa à? Lại là ta? Ta ôi, chén thứ năm rồi đấy?"
Diệp Tiểu Khê mở to đôi mắt lấp lánh, bưng chén nhìn hắn: "Uống đi, đại ca ca uống đi."
"Đã bảo gọi là thúc thúc, biết không? Chén cuối nhé?"
Nàng gật đầu.
Nhưng khi người ta uống xong, nàng lại rót đầy, chìa ra với Hồng Văn Nhạc: "Tiểu thúc thúc. . ."
Mặt Hồng Văn Nhạc méo xệch, ngũ quan nhăn nhúm: "Không phải nói chén cuối sao?"
"A? Ngươi bảo ta gọi chú, ta mới gật đầu."
Mọi người cười lớn.
Diệp Diệu Đông cười hỏi: "Con làm gì cứ mời rượu hắn thế?"
"Bởi vì hắn đẹp trai thứ nhì, cha là đẹp trai nhất."
"Ha ha ha, con bé tí đã biết ai đẹp, ai xấu rồi à?"
Nàng cực kỳ đắc ý: "Đương nhiên, cha là người đẹp trai nhất thôn."
Diệp Diệu Đông được dỗ dành đến nỗi lòng dạ sung sướng, nhưng không lâu sau hắn không cười nổi nữa.
"Tiểu thúc thúc đẹp trai thứ hai, cho nên đợi ta lớn lên, ta muốn gả cho hắn."
Diệp Diệu Đông trong nháy mắt nổi còi báo động inh ỏi!
Mà những người trên bàn cơm đã cười đến ngã ngửa.
"Ha ha ha, ôi mẹ ơi, cười chết ta mất, thì ra là muốn gả cho ta, cho nên cứ tìm ta uống rượu hả?
"Ha ha, cô nhóc béo này cũng biết nhìn mặt à?"
Diệp Tiểu Khê không hiểu mọi người cười cái gì, liền cũng cười ngây ngô theo.
"Ta muốn gả cho cha, nhưng cha nói ta không thể gả cho cha, cũng không thể gả cho anh cả, cho nên ta sẽ gả cho tiểu bạch kiểm thúc thúc!"
"Tiểu bạch kiểm! ?" Hồng Văn Nhạc nhíu mày.
Diệp mẫu vội vàng bịt miệng nàng, "Nó thấy da ngươi trắng, trắng hơn cha nó, trước kia cha nó rất trắng, cho nên cha nó trước kia cũng bị gọi là tiểu bạch kiểm."
May mà ngồi cạnh nha đầu này, không thì lộ hết chuyện ra mất.
Diệp mẫu nói xong còn quở trách nàng một trận, "Không được vô lễ, gọi chú thì cứ gọi chú, không được gọi tiểu bạch kiểm thúc thúc."
Diệp Tiểu Khê bị bịt miệng, trừng đôi mắt to ngây thơ.
"Thôi, ăn no rồi thì đi xem náo nhiệt đi, chắc là sắp bắt đầu đốt pháo hoa rồi."
Diệp Tiểu Khê vội vàng tụt xuống ghế, đâu còn rảnh quan tâm đến tiểu bạch kiểm nữa.
Hồng Văn Nhạc cười trêu ghẹo: "Này, ngươi nói xem ta có nên chuẩn bị sính lễ từ bây giờ không?"
Diệp Diệu Đông sa sầm mặt, "Sính lễ thì miễn đi, không bằng ngươi gọi ta một tiếng cha, ta lì xì cho."
"Ôi chao, xxx. ." "Gọi ngay bây giờ đi!" Diệp Diệu Đông bắt đầu móc túi.
Lâm Tú Thanh cười muốn nội thương, vỗ hắn mấy cái.
Diệp Diệu Đông không hề lay động: "8 tệ 8 hào có đủ không? Không đủ thì 18 tệ 8 hào."
"Ngọa Tào. . Biết xấu hổ chút đi. ."
"Ngươi mới không biết xấu hổ, tuổi đã cao mà không chịu kết hôn, đồ biến thái."
"Ngày mai ta sẽ phát kẹo cưới cho nhà ngươi, không phải về sau ngươi đừng hòng đến cửa nhà ta."
"Thật sự phát kẹo cưới à?"
"Đúng vậy, mấy ngày nữa đính hôn."
Diệp Diệu Đông nhanh chóng cất tiền đi, "Vậy không cho ngươi tiền đổi giọng nữa, giữ lại hôm nào bao lì xì."
"Mẹ nó, cười c·h·ế·t ta mất."
Không làm con rể hắn thì còn nói chuyện được.
Hồng Văn Nhạc đợi một lát lại ra ngoài, sau đó không lâu, lại dẫn mấy người trung niên vào.
Nghe giới thiệu là lãnh đạo trên trấn, biết Trần cục trưởng đến đây nên đều chạy đến mời rượu, ngồi một lát.
Cả đời Diệp phụ chưa từng ngồi cùng bàn ăn cơm với nhiều lãnh đạo như vậy, tay chân luống cuống.
"Đông tử, nhiều lãnh đạo quá. ."
Diệp mẫu liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Bình tĩnh một chút, lãnh đạo chẳng qua cũng chỉ có hai mắt một miệng, chẳng phải nãy giờ họ vẫn nói cười với chúng ta đó sao."
Lưng Diệp phụ trong nháy mắt thẳng tắp: "Đúng! Còn mời rượu ta nữa."
"Chúng ta cứ ngồi cười là được."
"Làm Bồ Tát!"
Diệp mẫu hung hăng đạp hắn một cước, lén lườm hắn.
Diệp phụ hít sâu một hơi, nhưng nụ cười trên mặt không dám thay đổi, mãi sau mới nói: "Sớm biết thế, bảo bà hôm nay mang dây chuyền vàng, nhẫn vàng đến đeo lên cho ta."
Diệp mẫu vỗ đùi, "Đúng rồi! Ai nha, đáng lẽ phải mang đồ vàng lên, tiếc quá."
Diệp phụ lén sờ bắp đùi dưới gầm bàn, lườm nàng một cái, vẻ mặt khó tả.
Hai ông bà nháy mắt ra hiệu, thì thầm to nhỏ đều lọt vào mắt Diệp Diệu Đông, Diệp Diệu Đông coi như không thấy, cười giới thiệu bà nội trước.
Bà lại có chút sợ hãi đứng lên, may mà Lâm Tú Thanh ngồi bên cạnh, đỡ bà một cái.
Bà cười chỉ chỉ lỗ tai mình: "Tai tôi điếc, nghễnh ngãng. . Các ngài cứ ăn, cứ uống, đừng để ý đến tôi. ."
Nói xong bà lại ngồi xuống.
Diệp Diệu Đông không nhịn được cười.
Người khác cũng thấy vui vẻ.
Bà cũng coi như giả vờ có kinh nghiệm.
Mọi người đều biết tai bà thính, chỉ có người mới đến không biết.
Sau khi ngồi xuống, bà cũng thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: A di đà Phật. . A di đà Phật. . Lần sau không ra ngoài nữa. .
Đến lượt Diệp phụ Diệp mẫu, hai ông bà đều mặt mày hớn hở, rất tích cực đứng lên uống rượu.
Diệp Diệu Đông biết rõ, phen này cha mẹ hắn về thôn lại có chuyện để khoe khoang.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận