Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 315: Du thuyền(2)

Chương 315: Du thuyền(2)Chương 315: Du thuyền(2)
Tiểu Tiểu: "Vài chục vạn chứ gì? Những chữ cái tiếng Anh kia trông oai phong lắm, tao chả biết chữ gì."
A Chính: "Mẹ nó, tiền của người giàu cũng chẳng phải tiền, tiêu hoang thế này! Tao vẫn còn vật lộn vì một hai đồng, người ta đã tiêu hàng chục vạn rồi, ganh tị quá, bao giờ chúng ta mới giàu được nhỉ?"
"Từ từ sẽ đến, ăn no cũng phải ăn từng miếng một, kiếm tiền cũng phải từ từ chứ." Diệp Diệu Đông dựa vào lan can bến tàu, chán nản đợi, anh không cảm thấy chiếc du thuyền này có gì đặc biệt, không mong đợi lắm.
"Mai chúng ta về khoe với A Quang, chắc chắn nó đập đùi hối hận ruột gan xanh lét, bỏ lỡ mất một khoản tiền lớn, lại không được ngồi du thuyền."
Mập nghĩ thôi cũng thích thú, may mà mình khôn ngoan thức thời, đi chuyến này rất đúng lúc.
"Ha ha, mày còn phải nói nó thiếu cơ hội gần quan được ban lộc."
"Ha ha, chiều mai chúng ta mang đồ ăn nhậu đến nhà A Quang kể, nó sẽ ganh ty chết đi được ấy chứ."
Diệp Diệu Đông liếc mắt, trong bụng nghĩ sẽ lừa A Quang một vố, đánh cho tên đó một trận nên thân.
Ba người đứng trên bến nhìn chiếc du thuyền, hào hứng bàn tán không ngớt, ganh tị muốn lên du thuyền trải nghiệm ngay.
Đợi khoảng nửa tiếng, những chàng trai nhà giàu mới ì ạch đi tới.
Vương Mậu Toàn chạy tới trước: "Đi thôi, có thể đi rồi."
"Quản lý Vương cũng đi à?"
"Không, tôi chỉ đến tiễn một chút, sắp xếp cho các cậu lên thuyền, các cậu lên rồi thì đừng đi lung tung, cách xa mấy cậu chủ ra, tự tìm chỗ đứng yên là được, không cần quan tâm đến họ, có việc tự nhiên sẽ gọi các cậu." "Biết rồi, ý là bảo chúng tôi không việc gì thì đứng một góc làm bối cảnh, không cần lại gân họ."
"Đúng vậy, khi về rồi sẽ trả công cho các cậu, đừng tỏ ra vô duyên mà đòi ngay."
Nghe vậy, Diệp Diệu Đông khó chịu, không buồn tiếp lời, quay đầu đi xuống bến tàu.
Tên Vương Mậu Toàn này coi thường người ta quá đáng, cứ như họ chưa từng thấy tiền vậy!
Nếu không phải đã hứa rồi, bây giờ đổi ý đổi ý cũng không tốt, thiếu tín nhiệm, thì anh đã quay đi rồi.
A Chính cũng không vui nhìn anh ta: "5 đồng thôi mà, chúng tôi cần phải háo hức chạy lên xin à? Cũng không phải chưa thấy tiền bao giờ, còn sợ anh chạy mất không trả hả? Cái này cũng phải nhắc nhở luôn à?"
Mọi người cũng không vui liếc anh ta rồi im lặng đi xuống.
Vương Mậu Toàn thấy thái độ khinh thường của họ lại hàm chứa vẻ bất mãn, cũng cảm thấy xấu hổ, lúc nãy nhất thời quên mất nên đã coi họ như những phu khuân vác ở bến tàu.
Anh ta lẩm bẩm phía sau: "Bọn trẻ bây giờ tính khí lớn thật, chỉ là dặn dò thêm vài câu thôi mà."
"Này, anh có đi không thế, mau dẫn chúng tôi lên thuyền, chứ không người ta tưởng chúng tôi là gì, không cho lên đấy."
"Đến đây, đến đây."
Vương Mậu Toàn vừa đi vừa buồn bực, còn không gọi một tiếng quản lý Vương nữa, thế mà dám gọi thẳng là "này"!
"Anh mau lên đi!"
"À à... đừng vội... đang đi đây..." Vừa nói vừa đi nhanh mới theo kịp.
"Nhanh lên, anh đi trước đi."
"Biết rồi, biết rồi..." Anh ta vừa đáp vừa cảm thấy sao bây giờ đảo ngược rồi? Họ dám to tiếng giục mình thế cơ à?
Anh ta quay lại liếc mắt, thấy bốn người cùng liếc mình, cũng cảm thấy chột dạ, thôi thì nhanh chóng đưa họ lên thuyền thôi.
"Cậu chủ, tôi đã dặn họ rồi, có việc gì cứ trực tiếp gọi họ."
Vương Mậu Toàn cười tươi nói với Hồng Văn Nhạc sau khi đưa họ lên tàu.
Hồng Văn Nhạc gật đầu, rồi nói với Diệp Diệu Đông: "Các cậu cứ thoải mái, không làm phiền bạn tôi là được."
Người có học thức khác hẳn, Diệp Diệu Đông thấy thái độ anh ta tốt nên cũng mỉm cười: "Hồng tiên sinh yên tâm."
"Làm phiền các cậu rồi."
Nói xong anh ta liền đi tìm bạn bè, từ vài câu nói chuyện của họ, anh mới biết chiếc du thuyền này của bà con ở Hồng Kông.
Đúng lúc gần đây chuyển từ cảng Victoria về, neo đậu gần đó.
Anh đoán đúng rồi, bây giờ trong nước đâu có du thuyền.
Từ Hồng Kông sang thì không lạ gì nữa, ai mà chẳng có vài người bà con giàu có ở Hồng Kông? Người Hồng Kông chán chê du thuyền rồi.
Trên thuyền có 6 người trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc rất thời trang, ừm... quần ống loe áo sơ mi tay phồng, mùa thu rồi mà còn mặc thế kia, tưởng trên biển giống trên đất liền lắm à?
Vừa lên thuyền là họ hào hứng đi loanh quanh.
Vương Mậu Toàn thấy bọn họ không muốn trả lời mình, vốn đang muốn dặn dò vài câu mà đành phải nuốt lại.
"Vậy mọi người ở trên thuyền chơi nhé, cẩn thận một chút, tôi về trước."
"Được”
Bọn họ tránh xa những người kia, tìm đại một chỗ đứng, sau đó lại ngó nghiêng xung quanh, vuốt xe thân thuyền, miệng nhỏ giọng cảm thán: "Thuyền này không nhỏ nhỉ"
"Đẹp thật, lại sạch sẽ, tao còn sợ giãm lên làm bẩn thuyền ấy."
"Mày có tiền đồ chút đi, lại còn chảy nước miếng hả?"
Diệp Diệu Đông thấy họ vẫn hưng phấn, không nhịn được mà nhắc: "Bọn mày có đạo đức nghề nghiệp chút đi."
Bọn họ liền ngậm miệng lại, chỉ dùng mắt thôi.
Anh cũng không cảm thấy mất mặt với bạn bè gì cả, nếu anh không sống lại, không chừng cũng giống như bọn họ thôi.
Đợi một lát thì những người kia nói có thể đi được rồi, chiếc du thuyền mới khởi động, đuôi thuyền dần dần tạo hoa sóng.
Du thuyền chạy với với tốc độ từ từ rồi nhanh hơn, nụ cười trên mặt bọn họ cũng tươi hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận