Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 180: Tính toán nhỏ nhặt của A Quang(2)

Chương 180: Tính toán nhỏ nhặt của A Quang(2)Chương 180: Tính toán nhỏ nhặt của A Quang(2)
"Tôi không có thời gian rảnh đâu mà đi, trong nhà còn một đống việc bận rộn, mỗi ngày ra đảo cũng không an toàn. Chẳng phải các cậu muốn mua thuyền à? Tối đến nhà A Tài xem có thể lấy được tiền không, nếu lấy được sớm thì cũng có thể mua thuyền sớm hơn."
"Đúng vậy, tối nay cùng đi đòi tiền đi. Cách một ngày rồi, không phải lúc nào chúng †a cũng bán hàng cho anh ta."
A Quang ra sức làm việc hai ngày cũng không phải là không có hiệu quả, ấn tượng của mẹ diệp với anh ta đã thay đổi. Chạng vạng tối kết thúc công việc còn cười híp mắt nhiệt tình mời anh ta về nhà ăn cơm.
Diệp Diệu Đông không cho phép A Quang từ chối, không nói lời nào ôm bả vai anh ta đi về nhà.
Thật ra A Quang cũng không muốn từ chối lắm, cười ha ha đi theo bọn họ ăn chực, sau khi ăn xong còn giúp đỡ thu gom rau khô và hạt hải sâm khô, mãi đến khi Diệp Diệu Đông gọi anh ta đi lấy tiền thì anh ta mới đi theo.
Cứ làm việc không công như thế mấy ngày liền, thậm chí Diệp Diệu Đông theo cha ra biển và không ở nhà thì A Quang cũng vẫn đến như bình thường. Thỉnh thoảng còn đưa dưa hấu đến, mẹ Diệp cũng chủ động đề nghị muốn tính tiền công cho A Quang.
A Quang liên tục từ chối, anh ta vốn không vì tiền công mà đi làm, thế nhưng mẹ Diệp lại nhất định phải nhét tiền cho anh ta. Anh ta không tiện cãi cọ với mẹ Diệp, đành phải mặt dày tạm thời nhận lấy, buổi tối lại đặt trên bàn rồi mới rời đi.
Lúc này mẹ Diệp mới hài lòng nói: "Như vậy mới đúng, bằng không thì thím cũng không dám gọi cháu đến làm việc. Trước kia không tiếp xúc nhiều nên không biết, mấy ngày nay nhìn thấy mới biết cháu rất tốt, là một chàng trai tốt."
A Quang ngại ngùng gãi đầu, cười ngây ngô.
"Thấy tuổi tác của cháu cũng lớn rồi, nhờ cô cháu tranh thủ thời gian sắp xếp cho cháu đi. Trong nhà không có phụ nữ thì không tốt lắm đâu, cưới vợ về, gia đình cũng suôn sẻ. Hai em gái cháu cũng ngày càng lớn rồi, qua hai năm nữa cũng có thể thu xếp kiếm chồng."
"Ha ha, nếu thím thấy ai thích hợp thì cứ giới thiệu cho cháu." Nói xong ánh mắt anh ta cũng bắt đầu đảo quanh.
"Ầy, thím bận rộn chuyện xây nhà cả ngày, sao có thời gian mà làm bà mối được đây? Nếu cháu không sốt ruột thì chờ xây xong nhà, thím sẽ để ý giúp cháu."
"Ha ha, được ạ, cháu không sốt ruột, cháu vẫn nhỏ hơn Đông Tử một tuổi mà."
Diệp Diệu Đông ở bên cạnh trợn trắng mắt: "So gì với tôi thế? Tôi đã có hai con trai rồi, cậu còn chưa thấy bóng dáng vợ đâu."
"Đúng vậy đó, cháu mau nhờ cô cháu tìm một mối giúp cháu đi, nếu thích hợp thì năm nay tổ chức tiệc vui luôn!"
"Ôi dạ dạ..."
Trong lòng anh ta cũng nghĩ thế nhưng mà... Không thể nói thẳng ra được, phải tiến hành theo chất lượng, miễn việc bị đánh là coi như xong, cũng hoàn toàn thất bại luôn.
Anh ta nói lảng sang chuyện khác: "Đông Tử, cậu làm bao nhiêu cái lưới lồng rồi?"
"Không nhiều lắm, ban ngày phải lợp nhà, sau bữa cơm chiều mới làm được một tí. Cho dù tốc độ có nhanh thế nào thì tôi cũng chỉ mới làm được năm cái mà thôi."
"Mướn người làm đi! Làm sớm thả xuống biển sớm, cũng có thể nhìn thấy lợi ích sớm hơn.”
"Đừng sốt ruột, trong nhà còn nhiều việc như vậy, cứ từ từ mà làm thôi."
Chờ làm được mười mấy cái thì anh sẽ ra biển thả một loạt, nếu như cứ ném năm sáu cái xuống biển, anh phải chèo thuyền để gom hết lại, quá phiền phức lại chậm trễ.
Mười cái vẫn còn rất ít, thế nhưng dù gì cũng có thể xếp thành một hành, miễn cưỡng thả xuống biển cũng được.
"Mấy cái lồng của cậu đặt ở nhà cũng không dùng đến, không bằng bữa tối thả xuống ao sông, xem có thể nấu được món hầm cá chạch hay không. Nhân tiện cũng có thể thử dưới nước." Diệp Diệu Đông nghe vậy thì hai mắt sáng lên, như vậy cũng được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận