Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 487: Mắt trợn ngược

Chương 487: Mắt trợn ngượcChương 487: Mắt trợn ngược
Số lưỡi câu còn lại không nhiều, Diệp Tuệ Mỹ đã quen tay, thuận theo dây câu mà bắt cá. Phần còn lại ngoại trừ thỉnh thoảng có lưỡi câu trống, phần lớn đều là cá ếch, cô vừa ghét bỏ vừa gỡ lưỡi câu.
"Sao nhiều cá ếch thế? Hơn phân nửa là nó, bắt không hết."
"Giữa mùa đông, không phải cá ếch nhiều sao? Con không phải cũng ăn rất ngon à?
"Ăn thì ăn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc con ghét nó xấu!"
"Tối nay để lại một ít về phơi khô cá ếch đi, làm nhiều một chút để dành ăn Tết, tháng Giêng không ra khơi nữa, ở nhà đón Tết cho vui."
Cá ếch không có xương cứng, phơi khô xong, xương cá rất giòn, xấu xí không ảnh hưởng đến độ ngon của nó.
Thực ra anh còn muốn phơi thêm một ít cá ngựa khô, nhưng nghĩ đến cá ngựa hiện tại vẫn đáng giá hai ba hào, thôi thì bán đi, loại cá ếch vài xu này đem phơi, để dành ăn, không tiếc.
Mẹ Diệp gật đầu: "Được, năm nay cuộc sống dễ chịu hơn, có thể để dành nhiều hơn một chút, không cần phải tiết kiệm quá, lần trước phơi 200 cân, phơi khô cũng chỉ còn hơn 30 cân, chia ra cũng không được bao nhiêu."
"Vậy hôm nay số cá này không bán nữa, đều đem phơi hết đi, cũng không nhiều, mấy sọt kia đáng giá thì đem bán."
Hôm nay thu hoạch được 5 sọt cá ếch, 2 sọt cá ngựa, nửa sọt cá bơn, một sọt cá hỗn hợp, ví dụ như cá đế giày, cá đù, cá tráp đen, cá đuối... Ngoài ra còn có thêm vài con cá ngon, đáng mừng nhất chính là con cá quân sĩ khổng lồ kia.
Cá đỏ dạ vừa lên bờ đã chết, ngược lại hai con cá mú trong thùng vẫn bơi rất khỏe, hôm nay câu dây dài thu hoạch cũng tạm được, chỉ là không có thời gian thả thêm nhiều lưỡi câu, cũng không có thời gian kéo lưới. Không biết hôm nay những thuyền kéo lưới có phải đều trúng đậm không.
Sau khi thu dây câu vào sọt xong, anh cùng mẹ Diệp khiêng các sọt đến góc xếp chồng lên nhau, tiết kiệm diện tích.
Bố Diệp cũng lái thuyền quay về, lúc này đã hơn hai giờ, quay về cập bến chắc cũng phải hơn ba giờ.
Diệp Diệu Đông đi chân trần lạnh cóng, lông chân dựng đứng, nổi da gà, thật là khổ sở, nhưng cũng để anh ghi nhớ, sau này ra khơi phải mang thêm một bộ quần áo.
Thuyền có bố anh lái, anh lại ngồi bên bếp lò, đưa chân lên sưởi ấm.
Trên đường quay về vẫn chưa có thuyền nào, hôm nay thời tiết tốt, lúc này mặt trời mới vừa nghiêng về phía tây, còn lâu mới lặn, vẫn có thể đánh thêm một mẻ lưới, chắc là thuyền cá chưa cập bến nhanh như vậy.
Diệp Tuệ Mỹ nhìn sọt này ngó sọt kia, sau đó lại chạy đến góc lật xem bao tải, trên mặt tràn đầy nụ cười, phấn khích không thôi, một lúc sau mới lại chạy đến.
"Anh ba, đợi mùng một tháng sau chúng ta lại ra khơi nhặt hải sản nhé?”
"Ăn no quá rồi hả? Ở nhà quá thoải mái, hay là chưa từng được gió biển thổi? Trời lạnh như vậy, ở nhà cho khỏe, còn muốn chạy ra đảo hoang, gió lạnh thổi chết em bây giờ." Diệp Diệu Đông bực bội nói.
"Chỉ thỉnh thoảng một lần thôi, đâu phải suốt ngày đi, thỉnh thoảng gió thổi một chút, không sao đâu."
"Còn thỉnh thoảng gió thổi một chút không sao... Nhìn mặt anh này, mới mấy tháng, đã từ mặt trắng trẻo biến thành mặt ngư dân chính hiệu rồi."
Diệp Tuệ Mỹ nhìn anh ba chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã thay đổi lớn như vậy, khuôn mặt bị gió biển thổi có chút đen đỏ, so với vẻ trắng trẻo trước kia, đột nhiên cô cũng có chút đau lòng.
Anh ba cô từ nhỏ đến lớn được nuông chiều, nhiều nhất là do nghịch ngợm nên mùa hè bị đen đi một chút, nhưng rất nhanh lại trắng trở lại, thật sự chưa từng bị cháy nắng như bây giờ, trông cũng già đi. Mấy tháng nay anh thật sự đã làm việc không ít.
Nhưng cô cũng không nói lời sướt mướt nào, mà tỉnh nghịch châm chọc anh: "A haha... Cũng tạm được, không bằng bố, bố mới là mặt ngư dân chính hiệu, anh còn kém xa, cần phải tiếp tục cố gắng, cho nên đưa em đi nữa nhé."
Diệp Diệu Đông liếc cô một cái: "Em ra khơi thêm vài chuyến nữa là giống anh thôi."
"Hừ hừ..."
Cô hếch mũi khẽ hừ vài tiếng, sau đó không cam lòng quay đầu hét về phía mẹ cô: "Mẹ..."
"Làm gì?"
"Hehe... Hôm nay chúng ta cũng không đào được bao nhiêu vỏ sò, trên đá ngâm kia dày đặc, đợi mùng một tháng sau, chúng ta lại bảo anh ba đưa chúng ta đi một chuyến nhé, nếu không đồ ăn Tết không phơi khô được."
Mẹ Diệp gật đầu tán thành: "Đúng là phải đến thêm một chuyến nữa, hôm nay đào được có chút xíu, nửa bao tải, chẳng được bao nhiêu thịt."
Diệp Diệu Đông ở một bên trừng mắt, con bé chết tiệt này chỉ giỏi tìm người giúp.
"Đông Tử, qua một thời gian nữa lại đưa bọn mẹ đi một chuyến, tranh thủ trước Tết phơi thêm một ít...'
"Cũng đủ rồi, phơi nhiều như vậy làm gì, trước đó không phải cũng còn dư sao, còn nhiều cá khô như thế, qua hết tháng Giêng, trời ấm áp hơn chút rồi đưa mọi người ra biển cũng kịp mà, sao cứ phải vội vàng đi vào lúc trời lạnh như thế này? Trên đảo gió †o như vậy..."
Mẹ Diệp cắt ngang lời anh: "Tháng sau lại đi một chuyến nữa, cũng không làm chậm trễ việc gì của con, con tiện thể đưa bọn mẹ ra đảo nhỏ rồi thả xuống là được, bọn mẹ tự đào, không cần con làm gì."
"Năm nay đúng là phải phơi thêm một ít, A Quang không có mẹ, trong nhà cũng không có phụ nữ lo liệu, đến lúc đó phải phơi nhiều một chút để gửi qua, em gái con sẽ gả về nhà nó trước Tết..." Nói đến đây, Diệp Diệu Đông cũng không nói gì nữa: "Thôi được rồi, đầu tháng sau nếu không có gió to sóng lớn, thời tiết tốt thì sẽ đưa mọi người đi."
"Ừm”
Diệp Tuệ Mỹ đạt được mục đích, còn đắc ý nhướng mày với anh, Diệp Diệu Đông liếc mắt khinh thường cô, tiếp tục sưởi ấm bên bếp lửa.
Chờ đến khi thuyền cá sắp cập bến, anh mới mặc chiếc quần không còn ướt sũng lên, tạm chấp nhận vậy.
Lúc này đang là lúc thủy triều lên, thuyền cá trực tiếp cập bờ, Diệp Diệu Đông và bố Diệp trước tiên khiêng những con cá ếch cần giữ lại lên xe đẩy, để Diệp Tuệ Mỹ trông coi.
A Tài ngồi ở cửa nhìn hai cha con khuân vác, có chút bất ngờ, nhìn trời rồi lại nhìn đồng hồ, không phải mới hơn ba giờ sao?
"Trời nổi gió à? Sao các cậu về sớm vậy? Hôm nay còn nhiều người đi như thế?"
"Không có gió, vẫn chưa có thuyền kéo lưới cập bến phải không?"
"Đúng vậy, các cậu cập bến sớm nhất, hôm nay có hàng gì? Những con cá ếch này là để giữ lại phơi khô sao?"
"Đúng vậy, thấy mấy ngày nay thời tiết tốt nên định phơi thêm một ít để dành ăn Tết, trên thuyền còn có những loại khác, đợi chút."
Diệp Diệu Đông và bố Diệp sau khi khiêng những hàng cần giữ lại lên xe đẩy, sau đó mới đi khiêng những loại cá khác, từng giỏ cá được khiêng vào điểm thu mua của A Tài, tiếp theo họ lại khiêng giỏ đựng cá bớp và cá mập xám, lập tức khiến mắt A Tài sáng lên.
"Cá bớp lớn như vậy à? Đây là cá bớp khổng lồ rồi, được đấy, quả nhiên sóng to gió lớn có cá lớn, phía sau còn có con nào lớn nữa không?”
"Không còn cá lớn nữa."
"Hả?" A Tài có chút ngạc nhiên: "Không còn nữa? Chỉ có nhiêu đây thôi sao? Sóng biển cuộn trào hai ngày, các cậu chỉ thu hoạch được nhiêu đây? Vậy sao các cậu còn vê sớm như vậy?"
"Gấp cái gì, không có cá lớn, còn có những loại khác, đợi đã."
Diệp Diệu Đông nói xong liền cùng bố đi ra ngoài, A Tài cũng tò mò còn có gì, cũng đi theo ra bờ biển, nhìn bọn họ lại khiêng một giỏ từ trên thuyền xuống, vươn cổ nhìn một cái.
"Mẹ kiếp, tôm hùm xanhI"
Anh ta vừa mừng rỡ vừa bất ngờ: "Cũng kha khá đấy chứ! Bắt kiểu gì thế, thứ này ở rạn san hô dưới đáy biển, không dễ bắt đâu."
"Hôm nay vận may tốt, anh giúp bọn tôi mang vào trong đi, cái này không nặng, trên thuyền còn có hàng khác, đợi chút..."
A Tài nhận lấy giỏ trên tay anh, mắng một câu: "Mẹ nó, lúc nãy còn bảo với tôi là không có, bây giờ lại còn có nữa, trêu tôi đấy à?"
"Anh hỏi còn có cá lớn không mà? Tôi không phải đã nói với anh là không có sao?"
Diệp Diệu Đông trợn mắt, sau đó tiếp tục đi lên thuyền khuân vác.
A Tài thực ra cũng chỉ là lẩm bẩm vài câu, than phiền một chút mà thôi, khiêng giỏ đựng tôm hùm xanh vào điểm thu mua, anh ta còn vui vẻ lấy ra vài con xem thử, kết quả khóe mắt lại liếc thấy hai cha con khiêng một bao tải siêu to khổng lồ vào.
Vội vàng đặt con tôm hùm nhỏ xuống, tò mò hỏi: "Đây lại là cái gì? Vỏ sò à? Hôm nay các cậu đi mò biển, không kéo lưới hả? Chả trách nhiều người đi như vậy mà sản lượng cá lại giảm mạnh."
Anh ta vừa nói vừa đưa tay cởi dây cỏ buộc trên bao tải, thò đầu nhìn vào, kết quả giật mình đến mức trợn tròn mắt: '"Hả? Mẹ kiếp, bào ngư? Cả bao tải này đều là bào ngư?”
Diệp Diệu Đông không để ý đến sự ồn ào của anh ta, cùng bố Diệp tiếp tục đi ra ngoài.
"Mẹ nó, trên thuyền các cậu còn nữa à?" A Tài nhìn chằm chằm bóng lưng của bọn họ, có chút không dám tin bọn họ lại đào được nhiều bào ngư như vậy? Từ khi nào bào ngư lại dễ bắt như vậy? Phổ biến như vậy?
Đây không phải đều là thứ sống ở rạn san hô dưới đáy biển sao? Lấy ở đâu ra, thần thông quảng đại như thế? Vậy mà còn không chỉ một bao tải, chả trách hôm nay cập bến sớm, lúc nãy còn đang thắc mắc.
Mẹ kiếp!
Anh ta vội vàng đi theo, đợi hai cha con vừa khiêng hàng từ trên thuyền lên bờ, anh ta liền nhanh chóng giúp đỡ tiếp nhận.
Sau khi khiêng ba bao rưỡi bào ngư lên bờ, A Tài đã vui mừng đến mức miệng không khép lại được, vội vàng hỏi: "Còn nữa không? Còn nữa không?"
"Không còn nữa, đều ở đây hết rồi, bao tải này là ốc biển và bào ngư, cần phải đổ ra để lựa chọn, hai bao rưỡi còn lại đều đã lựa chọn xong”.
"Các cậu chọc vào ổ bào ngư sao? Sao lại nhiều như vậy?"
"Là đá ngầm, trên biển đột nhiên xuất hiện một tảng đá ngầm, trên đó đầy bào ngư..." Chưa đợi anh ta nói xong, mẹ Diệp đã hào hứng thao thao bất tuyệt.
Mắt A Tài trợn trừng đến mức sắp lồi ra ngoài: "Mẹ kiếp, chuyện tốt như vậy mà các người cũng gặp được ư?”
Diệp Diệu Đông nhìn mẹ với vẻ mặt hớn hở ở đó vừa nói vừa khoa tay múa chân, liên tục miêu tả bào ngư to như thế nào, bò đầy trên đá ngầm, bọn họ chỉ đào được chưa đến một nửa, thật đáng tiếc...
Nói hơi quá... rõ ràng đã đào được gần 2/3...
Anh không nhịn được mà đưa tay lên trán... phụ nữ trung niên... cuối cùng cũng được chứng kiến một lần cái gọi là tam sao thất bản...
Thực ra cũng không sợ nói cho A Tài biết, dù sao đá ngầm đó cũng đã chìm xuống biển rồi, anh không nói, người trong làng biết được có khi lại bàn tán suy đoán còn dữ dội hơn.
Anh cắt ngang lời mẹ, bổ sung: "Sáng nay bọn tôi tình cờ gặp một tảng đá ngầm bị đẩy lên trên mặt biển, có lẽ là do trận động đất mấy ngày trước, trên đá ngầm nổi lên đó bò đầy bào ngư và ốc biển, tiếc là nó nổi trên mặt nước không lâu, bọn tôi còn chưa đào được bao nhiêu thì nó đã chìm xuống..."
"Tôm hùm xanh cũng là vớt được ở gần đá ngầm đó, tiếc là nó chạy quá nhanh, vừa mới dùng vợt vớt được một mẻ, số còn lại đã chạy mất dạng."
"Chết tiệt, chuyện tốt gì cũng để cậu gặp hết, chả trách các người về sớm như vậy."
"Cũng không dễ đào đâu, chân đều ngâm nước đến sưng cả lên. Thôi, mau lựa hàng trong bao tải ra cân đi, không thì lát nữa thuyền cá đều vào cả, anh bận không xuể đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận