Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 295: Chia chiến lợi phẩm

Chương 295: Chia chiến lợi phẩmChương 295: Chia chiến lợi phẩm
Bốn người kéo Hứa Lai Phú đi, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của dân làng nên chỉ chửi rủa nhỏ, đồng thời vừa đi vừa đánh, trước đó mũi sưng mặt bầm, giờ đến nhà bí thư Trần đã sưng phù lên như cái đầu heo.
Trước khi gõ cửa, Diệp Diệu Đông còn không quên vỗ một cái lên đầu cậu ta: "Ngoan ngoãn đi!"
"Bí thư Trần ơi, bí thư Trần?"
Sợ làm phiền hàng xóm, anh cố gọi nhỏ nhất có thể. Chẳng mấy chốc cửa mở ra.
"Ai đấy, giữa đêm khuya có chuyện gì thế?" Bí thư Trần mở cửa mà vẫn đang kéo quần lên: "À... Đông tử à? Chuyện gì thế, khuya thế này mà đi đâu thế?"
"Bí thư Trần, thật xin lỗi, đánh thức ông dậy rồi."
"Không sao, đã dậy rồi, có chuyện gì thế?" Bí thư Trần buộc dây lưng quần xong, thò đầu ra nhìn sau lưng anh: "Sao nhiều người thế?"
Diệp Diệu Đông giơ tay kéo Hứa Lai Phú tới trước: "Chuyện là thế này Bí thư Trần, hơn một tháng nay, những người thả lưới đất và lưới Hàn Quốc trong làng, cứ hai ba ngày lại bị trộm cắp, tôi có 4-5 hàng lưới mà cũng bị mất hàng vài lần rồi. Tối qua tôi thấy thằng này lén lút cầm thùng, nên hôm nay rủ mấy người bạn ra bến cảng phục kích, quả nhiên bắt được nó ra biển trộm lưới. Khi bị bắt, nó còn chống cự vùng vẫy, phủ nhận tội lỗi, chúng tôi tức quá nên đánh nó một trận."
Diệp Diệu Đông nói, đồng thời Mập và A Quang đưa thùng hải sản lên cho Bí thư Trần xem.
Bí thư Trần cau mày, nhìn Hứa Lai Phú mũi sưng mặt bầm không còn nhận ra, quả thật đáng đánh!
Anh nói tiếp: "Tôi thấy trộm cắp nhỏ nhoi này chưa đến mức phạm pháp, cũng không nên làm ầm ï trong làng xóm thân thiết, nên định nhờ ông xử lý cho thích hợp. Ông thấy sao? Ngày mai có nên thông báo trên loa phóng thanh, cảnh báo mọi người không?" "Trộm cắp một lần có thể tái phạm, chúng ta cũng không thể bỏ qua dễ dàng, cũng phải cảnh tỉnh dân làng, đồng thời nhắc nhở thằng này. Kiếm tiền vất vả lắm, người ta vất vả ra biển đánh cá đặt lồng mà nó còn trộm cắp lung tung."
Bí thư Trần lúc này mới gật đầu: "Ừ, tôi cũng nghe nói gần đây có người trộm lưới, không ngờ là Hứa Lai Phú, thanh niên khỏe mạnh như vậy, chăm chỉ một chút thì làm gì mà không được?”
"Thôi, trễ rồi, tôi cũng không thể giam nó ở nhà qua đêm. Trước tiên đưa nó về, báo với cha mẹ dạy dỗ, làm cha mẹ cũng không thể cả ngày không quản con cái."
Diệp Diệu Đông nghĩ bụng, thằng này đã gần 18 tuổi rồi, còn gọi là trẻ con nữa à?
Có vẻ anh đã quên mình cũng từng như vậy...
"Sáng mai tôi sẽ bàn bạc với mọi người, chắc chắn phải thông báo cho dân làng biết, không thể khoan dung trộm cắp, nhất định phải nhắc nhở, lúc nhỏ trộm kim, lớn trộm vàng."
Bí thư Trần nói xong, kéo tay Hứa Lai Phú đang cúi gằm mặt xuống: "Tôi đưa cậu về trước."
Con đường tội phạm luôn bắt đầu từ nhỏ đến lớn, những hành vi trộm cắp nhỏ nhặt ban đầu, cuối cùng cũng có thể dẫn đến tù tội.
Chờ bí thư Trần và Hứa Lai Phú đi được một đoạn, bốn người mới nhớ ra.
"Này? Cái này giờ sao đây?"
Tiểu Tiểu nghe Quang hỏi, cũng phản ứng lại: "À đúng rồi, đồ Hứa Lai Phú ăn cắp, giờ sao?"
Mập cười tươi nói: "Còn sao nữa? Chia nhau chứ sao, một đêm vất vả không lẽ không được gì à?”
Diệp Diệu Đông cũng cười tít mắt: "Coi như bồi thường cho tao, thưởng công cho bọn mày, về chia nhau đống đồ này thôi."
"Được đó, hay đó! Không uổng công!"
Mọi người đồng ý chia phần, toàn phiếu nhất trí! "Đợi tý, cua xanh to để vài con cho bí thư Trần, đêm hôm khuya khoắt cũng phiền ông ấy."
"Được, tao thấy rồi, bắt hai con cua đỏ cho ông ấy, thêm con cá sạo nữa."
"Thùng này cá vàng cũng nhiều, để cho ông ấy một phần nữa."
Bốn người cũng không khách khí, đẩy cửa đang khép hờ, cần chậu rửa mặt và thau đến rồi thả hàng vào.
Vợ bí thư Trần là Vương Tú Mai nghe tiếng động trong nhà chính, không hiểu chuyện gì, cũng ra xem, thấy vài bóng đen thì hoảng hốt hét lên: "Các cậu là ai vậy?"
Bà ấy vội vàng bật đèn lên.
"À thím đừng hoảng, chúng cháu vừa nói chuyện với Bí thư Trần, ông ấy đi công chuyện rồi. Cháu muốn để những thứ trong thùng cho ông ấy, sợ làm phiền thím nên không gọi thím."
Vương Tú Mai giật mình xoa ngực, không vui nói: 'Các cậu làm tôi hết hồn, đêm hôm khuya khoắt, tưởng bị trộm đột nhập rồi."
"Hì hì, sao lại thế được? Chúng cháu chỉ để lại đồ cho Bí thư Trần thôi."
"Đồ gì vậy?"
"Mấy con cá, không có gì đâu, chúng cháu về trước nhé, không làm phiền thím nữa."
Nói xong, họ bước ra ngoài. Vương Tú Mai tò mò đi tới xem, trong chậu có vài con cá vàng, một con cá sạo hai cân, bên cạnh còn một giỏ đậy kín, vén lên thì có hai con cua.
Đêm hôm khuya khoắt còn gọi chồng bà đi làm việc...
Chia phần xong, bốn người bước đi nhẹ tênh, nhà Mập gần nhất nên qua nhà Mập trước.
"Về nhà tao cũng được, nhưng phải khẽ tay khẽ chân, đừng đánh thức vợ con tao dậy!" "Được rồi, chúng tao cũng sợ cô ấy rút dao ra đấy."
Bốn người lén lút, chiếu đèn pin ở cửa nhà Mập, trước tiên phân loại hàng ra, sắp xếp từng loại, rồi tự chọn theo ý thích.
"Không biết thằng này ăn trộm bao nhiêu lưới, hai thùng đồ, ngon lành ghê."
"Đã cho Bí thư Trần hai con cua rồi, mỗi đứa lấy thêm một con, còn dư nhiều lắm, đồ nhà mình khỏi khách khí."
Diệp Diệu Đông chọn luôn một con cua mẹ, thịt cua mẹ nhiều ngon hơn, còn lại một cân tôm, ba con cá sạo để mai hấp, cũng không lấy thêm gì. Dù sao ngày mai còn đi thu lưới đất.
A Quang thấy anh lấy ít, lại ném vào xô anh vài con cua đỏ cứng, cua đá: "Lấy nhiều vào, khách khí gì, có khi còn có cả đồ trong lưới đất của mày đấy."
"Đệt... Sáng mai qua xem, phải đánh thêm vài trận mới được."
Ban đầu còn hăng hái chia phần, giờ nghĩ có thể trong đó có cả đồ của mình, anh lại buồn rầu.
Tiểu Tiểu cũng ném vào xô anh vài con cá vàng, miệng chọc tức anh: "Có khi tối nay lưới của mày bị ăn cắp tiếp đó."
"Thôi đủ rồi, nhà tao bốn miệng ăn không hết đâu, lấy nhiều quá cũng để khô phí. Cá tôm ngon thì phải hấp ăn, bốn người ăn nổi bao nhiêu? Huống hồ ngày mai tao còn thu lưới."
Tiểu Tiểu xen vào: "Nghe nói gần đây đồ trong lưới đất tốt lắm hả?"
"Cũng được, không tệ. Bọn mày thuê người làm mấy hàng rồi?"
"Mới hai hàng thôi, chưa nhanh đâu, sáng mai qua thả lưới luôn."
"Mấy giờ đi? Đi chung luôn, tiện thể câu cái"
A Quang mừng rỡ: "Bọn mày còn câu cá nữa à? Câu biển à?"
"Kéo lưới xong tiện câu luôn, chiếc thuyền gỗ nhỏ tẹo đó mà đi câu biển được à?"
Tiểu Tiểu vui vẻ đồng ý: "Được đấy, vừa hay mai A Chính phải đưa vợ về nhà mẹ đẻ, chỉ còn mình tao kéo lưới mệt chết."
A Quang ganh tị nhìn họ: "Tao nghĩ chạy thuyền gỗ nhỏ cũng hay đấy chứ?"
"Vốn cũng không tệ mà, tối mày phải ra biển làm việc phải không?"
"Đúng vậy, nên uống rượu xong phải làm tiếp."
"Thế thôi, định sáng mồng một ra đảo mò hải sản cho vui, thôi không rủ mày nữa."
A Quang lập tức thấy tiếc, cảm giác ra đảo hoang có vẻ như tìm kho báu, thú vị hơn kéo lưới nhiều, lại còn đi cùng bạn bè.
Ngày ngày theo cha kéo lưới buồn hiu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận