Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 347: Bà con xa(†1)

Chương 347: Bà con xa(†1)Chương 347: Bà con xa(†1)
Vừa dọn hàng vừa nghe chú Lâm khen, Diệp Diệu Đông chờ xong mới cười hỏi: "Hôm nay chú thu hoạch thế nào?"
Chú Lâm cười nhận hai điếu thuốc, cắm vào sau tai.
"Đừng nhắc nữa, thuyền vừa ra khơi chưa kịp kéo lưới hai lần thì máy hỏng, chú liền quay về, tổng cộng chỉ bán được mười đồng, không bằng một phần ba của cháu. Con cá ma đó đáng giá gấp ba bốn lần của chú rồi."
Giá thành con cá ma này thật sự không rẻ, được 43 cân, bán 7 đồng một cân, riêng con này đã 30 đồng, cộng thêm các loại cá lớn khác là 15 đồng, các loại nhỏ khác cũng nặng, phân loại bán là hơn 20 đồng.
Lần đầu thử câu giỏ thả dây rất thành công, ngày đầu đã bán được 60 đồng, chưa kể hàng lồng đất cũng gần 20 đồng.
Diệp Diệu Đông cười: "May mắn thôi, nếu chú không về sớm, một ngày kéo lưới cũng được vài chục."
"Cũng phải xem may mắn thế nào, vừa vặn hôm nay về sớm, chú sẽ đi tìm vài người làm thuyền, hỏi giúp cháu có thuyền cũ nào không?"
Anh vui mừng cảm ơn: "Thế thì cảm ơn chú quá, làm phiền chú rồi."
"Không khách sáo, cũng chẳng rắc rối gì, chỉ hỏi thăm thôi mà, thằng nhóc hiếm khi chịu tiến bộ, cha cháu vui lắm đấy, say rượu cứ than thở trách móc cháu hoài, giờ cháu làm cha cháu nở mày nở mặt rồi, sau này cố lên nhé."
"Dạ, vâng ạ, cố lên."
"Về sớm đi, chút nữa trời sẽ mưa to đấy."
Diệp Diệu Đông nhìn bầu trời đen kịt, mây biển trôi tới, lúc nãy vào bán cá trời còn sáng mà, có lẽ chút nữa thật sự sẽ mưa lớn.
"Vâng, chú cũng về đi. Mưa xuống trơn trượt khó đi lại, việc thuyền không gấp, chú rảnh rỗi hỏi giúp cháu là được." "Ừm."
Diệp Diệu Đông vốn định về nhà, thấy Tiểu Tiểu và A Chính đang lên bờ liền qua giúp họ vác thêm vài thùng rồi mới về.
Vừa chạy về tới nhà thì trời đổ mưa, anh ù té chạy vào hiên nhà, dù chạy hay không cũng ướt hết rồi.
Lâm Tú Thanh ở trong nhà thấy anh về liền lấy khăn chạy ra, lau mặt, lau cổ cho anh: "Mới mưa chút xíu mà sao ướt hết vậy?"
"Gặp con cá lớn, nó văng nước làm ướt người anh."
Anh cảm thấy cũng là trải nghiệm đặc biệt, mới lạ, rồi tỉ mỉ kể vợ nghe cá ma bay lên trời rồi kéo thuyền đi như thế nào.
Nghe xong Lâm Tú Thanh trố mắt há mồm, nhưng cô lại lo anh có sao không.
"Có sao không? Trên biển nguy hiểm lắm đấy."
"Không sao, chỉ quanh đây thôi mà, rơi xuống cũng bơi vào được."
"Lần sau cẩn thận chút, biến cố không lường trước được, biển nguy hiểm lắm."
"Ừm."
"Để em đun nước nóng, anh tắm nước ấm đi, kẻo cảm lạnh đấy, cũng không biết trời mưa anh về sớm, nước còn chưa sôi."
"Không sao, không vội, em nấu mì cho anh ăn trước đi! Tiền em cất luôn đi."
Anh vừa đi vừa cởi quần áo, chỉ mặc có cái quần đùi ngồi đó đợi.
Lâm Tú Thanh thấy hóa đơn thu mua lại mừng rỡ, cô biết hôm nay anh sẽ thả câu dây dài.
"Hôm nay anh có thuê người làm câu không?”
"Có, anh định làm 1000 cái, đợi đổi thuyền lớn hơn ra xa hơn thử xem."
"Cũng không biết bao giờ mới mua được? Muốn mua khó lắm, ai lại bán thuyền chứ." "Đợi vài ngày xem sao."
Anh cũng biết thế, chỉ có thể từ từ, không chắc có ngay được.
Thực ra chiếc thuyền nhà Bùi Quang hôm đó anh cũng rất thích, nhưng tiếc không có tiền mua, nếu không thuyền đó rất ổn, giờ chỉ có thể từ từ chờ may mắn thôi.
Mua thuyền mới thì không cần thiết, tiền không nhiều đến thế, phải tiết kiệm. Nếu lâu không mua được thì chỉ có thể chờ đủ tiền mới xem xét.
Ngày mưa, không làm được gì, Diệp Diệu Đông ăn cơm xong tắm rửa liên nằm ôm Vợ ngủ trưa.
Hai đứa con bị đuổi ra cửa chơi với kiến.
Vừa bớt mưa, mẹ Diệp chạy sang, thấy hai cháu cúi đầu ngồi chơi cái gì đó bằng que tre, cũng không biết chơi gì?
"Hai đứa ngồi đây làm gì? Mưa xuống cũng không vào nhà?"
"Cha bảo muốn ngủ với mẹ, không cho chúng con vào quấy rầy, đưa hai cái cây cho tụi con, bảo chơi với kiến, không được chạy lung tung, nếu không sẽ bẻ chân chó."
Mẹ Diệp: ”...'
"Vào nhà đi, đừng đứng ngoài hóng gió lạnh."
"Chán quá, anh chị đi học hết rồi, con chỉ có thể chơi với Dương Dương ở nhà."
"Ừ, chút nữa các anh chị tan học về. Sang năm con cũng sẽ đi học rồi."
"Không đi đâu! Không phải đã nói là con sẽ đi chăn cừu sao?"
Mẹ Diệp nhìn nó một cách vô vọng, sao không ai muốn đi học thế?
Bà khó chịu: "Vào nhà đi, sau này đừng nói to như vậy, cho người ta cười thối mặt đấy.
"Dạ." Diệp Thành Hồ gãi đầu rồi kéo theo Diệp Thành Dương vào nhà.
Chỉ thấy mẹ Diệp đặt giỏ xuống, rồi lấy ra một cái chậu hình chữ Phúc đặt lên bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận