Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 708: A Thanh toàn tâm toàn ý

Chương 708: A Thanh toàn tâm toàn ýChương 708: A Thanh toàn tâm toàn ý
Đêm đến, Diệp Diệu Đông mới rảnh kể lại chuyện hôm nay ở chợ cho cô nghe, còn hơi đắc ý nói cửa hàng anh mua là cái áp chót, phía sau có hai người vì tranh giành cửa hàng cuối cùng, còn đánh nhau.
"Hơn nữa đợt cửa hàng tung ra tiếp theo sẽ rất ít, nghe nói còn sẽ tăng giá 500 đến 1000 nữa.”
"Hả? 3000 tệ đã đắt lắm rồi, tăng giá nữa ai mua?"
"Cái này em không hiểu đâu, người ta thả tin đồn trước, sau này sẽ tăng giá, người mua trước chẳng phải sẽ thầm mừng là mua đáng giá sao? Sau tăng giá, nhưng số lượng ít, có người cũng sẽ sợ qua cơ hội này sẽ không còn cửa hàng nữa."
"Không hiểu mấy cái uốn éo này, dù sao tiền đã tiêu rồi, hy vọng sau này càng ngày càng đáng giá, sau cho thuê cũng kiếm được chút tiền thuê, cũng đỡ phải chạy hai đầu."
"Ừ, trời cứ đảo đi đảo lại không biết bao giờ mới ra khơi được, may hôm nay trừ tiền đường cũng kiếm được 28 tệ."
"Bây giờ mới biết lo lắng à?"
Diệp Diệu Đông cầm lấy cái quạt lá cô đang quạt cho con, phụ quạt cho hai mẹ con: "Đây gọi là cảm giác cấp bách, có áp lực mới có động lực, bây giờ phải ra sức kiếm tiền thôi."
"Anh ngủ đi, em quạt cho con, anh cũng mệt cả ngày rồi, buổi chiều cũng chỉ ngủ được một lúc." Lâm Tú Thanh vừa nói vừa sờ cổ con, không thấy mồ hôi mới yên tâm.
"Ừ"
Có lẽ cơn bão trước vừa đi, sau lại có bão đi ngang qua, liên tục mấy ngày nơi họ ở cứ thỉnh thoảng lại mưa một chút, rồi lại tạnh.
Thay đổi thất thường, ngay cả thủy triều cũng lại dâng lên, liên tục mấy ngày không rút xuống. Diệp Diệu Đông từ sáng sớm đã ngồi trên ghế tựa ở cửa, nghe radio, xem tờ báo kỳ trước, hiếm khi được nhàn nhã.
Nghe thấy tiếng chuông xe đạp leng keng ở cổng, anh ngẩng đầu nhìn ra, đây là người đưa thư đến giao báo.
"Diệp Diệu Đông, có thư và báo của cậu này."
Ồ? Còn có cả thư nữa à?
Diệp Diệu Đông ngồi thẳng dậy ngạc nhiên: "Con trai ra lấy báo với thư về đây cho cha."
"Dạ." Diệp Thành Hồ hơi miễn cưỡng đứng dậy bên cạnh chuồng chó, nhưng mãi vẫn chưa nhúc nhích.
Tối qua, con chó đen này đẻ sáu con chó con, sáng Lâm Tú Thanh trộn đồ ăn thừa cho chó mới phát hiện, nói với hai con trai, chúng bèn gọi anh chị em đến cùng vây quanh xem mấy chú chó con ướt sũng.
Mấy đứa đứng bất động, nhìn mấy chú chó con co rúm lại thành một đống, thích lắm.
"Con đi, con đi-' Diệp Thành Dương nghe lời cha lại hăng hái đứng dậy, chạy ra ngoài, tranh làm.
"Cha- của cha nè-"
Diệp Diệu Đông nhận lấy, hài lòng vỗ vỗ đầu con trai út: "Vẫn là con ngoan."
Diệp Thành Dương vui vẻ nghiêng đầu lại gần, cầm tờ báo đặt trên đầu gối cha: "Cha, cái này cha không cần nữa hả?"
"Chắc là không cần nữa, đã xem rồi."
"Vậy con có thể lấy gấp máy bay giấy không?"
"Được, nhưng đừng làm ướt đấy, nhớ để dành lau mông..."
Diệp Diệu Đông nói xong thì nghi hoặc cầm phong thư, đến khi nhìn thấy tên người gửi viết tòa soạn báo trên đó, anh mới chợt hiểu ra. Mấy hôm trước tòa soạn báo đó đã hứa sẽ gửi ảnh cho anh, không ngờ vẫn giữ lời, thật sự gửi cho anh.
Chỉ là bây giờ gửi thư thật sự chậm, từ thị trấn gửi đến làng họ, lại mất mười hai mười ba ngày, không biết là do rửa ảnh hơi chậm, hay do ngày có bão bị chậm trễ.
Anh vội vàng xé phong bì ra, thì thấy bên trong có hai tấm ảnh cỡ 5 inch.
Lấy ra xem, là ảnh đen trắng, hình ảnh không được rõ lắm, chỉ có thể thấy rõ trên mặt biển có một vật thể khổng lồ, trên đó còn có một người, bên cạnh còn cod hai chiếc thuyền đậu sát, có thể thấy lúc chụp khoảng cách khá xa.
Diệp Diệu Đông hơi khinh thường chê bai một câu: "Chụp tệ quá, phong thái anh dũng của mình đều không chụp được, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra là một người thôi."
Bà cụ ngồi bên cạnh, tò mò thò đầu sang nhìn: "Đây là con à?"
"Đúng vậy, oai phong không? Bà xem, lúc đó con đang ở trên lưng cá mập voi gỡ lưới đánh cá cho nó, cái trên đầu chính là con..."
Dù có chê bai, nhưng điều này không ngăn cản anh kể cho bà cụ nghe dáng vẻ phong trần và hành động dũng cảm của mình trên biển.
Bà cụ cũng nhìn mà mắt sáng rỡ: "Ôi chao, thật à, con giỏi thật, tấm ảnh này chụp đẹp quá..."
Bà say mê cầm hai tấm ảnh xem đi xem lại, và chìm vào hồi ức.
"Ngày xưa làng mình cũng từng có con cá to thế này mắc cạn, không biết có phải giống con trong ảnh không nữa, hồi đó đói kém, mọi người đều ăn không no, vừa hay nó chết nên đội sản xuất mổ ra, chia nhau ăn."
Diệp Diệu Đông vừa mở tờ báo ra nghe thấy thế cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Thật ạ? Vậy cũng coi như nó chết có ý nghĩa."
"Đã nhiều năm rồi, người già nhớ không rõ, mắt cũng không tốt nữa, nhìn ảnh cũng thấy mơ hồ."
"Cũng được mà, ít nhất người già nhà khác đều lẫn rồi, bà xem, sống thêm mấy chục năm nữa chẳng thành vấn đề."
"Nói bậy, bà đã 81 rồi."
"Bà xem, bà còn nhớ rõ tuổi mình cơ mà, chứng tỏ vẫn còn xa mới lẫn."
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa lật xem tờ báo này có đăng nội dung gì không.
Không ngờ ở mặt sau trang hai, ở mục nhỏ, anh thấy đúng là có thật, trên đó viết chi chít một đống chữ nhỏ, còn xuất hiện tên làng họ, phía trên còn đính một bức tranh minh họa giống như trong ảnh.
Chuyện đánh vớt đồ đồng, đã liên tục xuất hiện trên báo hai ba lần trong mấy kỳ trước, lúc đó chưa đánh vớt xong đã lên báo rồi.
Kỳ này, anh lật tìm một hồi, thì chỉ có con cá mập voi này là liên quan đến làng họ.
Tuy rằng, diện tích mục chiếm khá nhỏ, nhưng trong thời gian ngắn tên làng họ liên tục xuất hiện trên báo, cũng coi như nổi danh hẳn lên.
Phải biết rằng, bây giờ phương tiện tiếp nhận thông tin phổ biến nhất của thế giới bên ngoài chính là báo chí, còn radio và tivi thì ít người xem hơn.
Diệp Diệu Đông vội vàng vào nhà lấy kéo, anh phải cắt phần này của tờ báo ra, giữ làm kỷ niệm, sau này chẳng ai xem báo nữa, đây đều là kỷ niệm.
Bà cụ cũng thấy hành động của anh, nhìn thấy hình ảnh trên báo giống y hệt tấm ảnh trên tay bà, bà cũng tự hào lây, mặt già cười toe toét.
"Đông tử có tiền đồ rồi! Lên cả báo rồi, thế này chắc nhiều người biết con lắm, nhìn thấy con rồi."
"Mặt còn chẳng lộ ra, xám xịt, ai mà biết là ai chứ? Nhưng mình biết là được rồi, đợi con có tiền, mình mua cái máy ảnh, tự chụp cho đẹp chút."
"Được được được, sau chụp nhiều cho bà xem."
"Hay là thừa dịp mấy hôm nay rảnh con dẫn bà đi thị trấn chụp tấm ảnh, chụp cho đẹp chút."
Bà cụ cười xua tay: 'Một bà già mặt đầy nếp nhăn có gì đẹp mà xem chứ? Với lại bà cũng đi không nổi quãng đường xa thế, các con trẻ tuổi chụp nhiều mấy tấm là được rồi, cất đi, sau lấy ra xem, cũng cho bà xem. Nào, mau cầm ảnh vào cất cho cẩn thận, đừng làm mất đấy."
"Vâng."
Dạo này đất ẩm ướt, đường xá tệ, đi cũng không tiện, thôi để sau này tính.
Lúc Diệp Diệu Đông cầm tấm ảnh với mảnh báo cắt ra vào nhà để Lâm Tú Thanh cất, cô cũng tò mò xem một lúc, cứ nói tiếc quá, chụp xa quá, chụp không rõ nét, ngay cả mặt người cũng không nhìn thấy.
"Đợi sau này có thể dành dụm thêm chút tiền, lại mua cái máy ảnh, đi đâu chụp đó, lần trước không chụp ảnh tiếc quá."
"Anh cái gì cũng muốn mua, chưa từng thấy đàn ông nào như anh cả, cả ngày cứ nói muốn mua máy ảnh, lại muốn mua tủ lạnh các kiểu, ngay cả đàn bà cũng không có kiểu muốn mua cái này muốn mua cái kia như vậy."
Lâm Tú Thanh la lên một tiếng, mới cất tấm ảnh và mảnh giấy cắt gọn của anh vào ngăn kéo, tiện thể lấy tấm ảnh chụp cả nhà họ dịp tết ra ngắm mấy cái, cô vô thức mỉm cười, rồi để chung với nhau.
Diệp Diệu Đông ngồi trên giường, hai tay chống ra sau, người ngả ra sau, bắt chéo chân lắc lắc, nói như lẽ đương nhiên: "Có gì đâu? Không được có chút lý tưởng, mấy cái mục tiêu phấn đấu à? Anh còn muốn mua máy giặt, tivi, muốn mua xe máy, còn muốn mua ô tô nữa."
"Sáng sớm mà anh tưởng tượng hay thật, chưa tỉnh ngủ à?"
"Xì- Rồi sẽ thực hiện được hết thôi, thời đại đang phát triển mà."
"Vậy thì trông cậy vào anh đấy, kiếp này có thể để em nhìn thấy trước khi nhắm mắt là được rồi."
Diệp Diệu Đông ngồi dậy vỗ một cái vào mông mềm mại của cô.
"Sao lại nhắm mắt? Em coi thường anh quá rồi đấy, coi anh xem, sau này nhất định cái gì cũng làm được, để em sống cuộc sống tốt, ở nhà đẹp." "Đừng nói lời to tát, làm việc nhiều vào, nếu rảnh rỗi thì ra ngoài phụ đan lưới đi, đừng ở đây vẽ bánh cho em."
Từ "vẽ bánh" này, Lâm Tú Thanh mới học được từ anh mấy hôm trước.
"Vậy anh chẳng thà ra bãi biển đi dạo còn hơn, nhà còn chưa đủ việc cho em bận à? Em ngồi đó đan cả ngày còn chẳng kiếm nổi một đồng, đan cái quái gì, không phải đã lâu lắm rồi không đan lưới đánh cá nữa sao? Sao lại mang chỉ về đan nữa."
Lâm Tú Thanh liếc anh một cái: "Chẳng phải cuối năm còn phải nộp 5000 đồng sao? Một khoản tiền lớn thế em chỉ nghĩ thôi là đau lòng rồi, khó khăn lắm chúng ta mới tích cóp được chừng này cơ nghiệp. Em cũng không biết làm gì khác, thừa lúc rảnh rỗi đan được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chí ít cũng bù đắp được chút, tích tiểu thành đại mà."
"Với lại anh không phải còn định đợi khai giảng sẽ cho con trai cả đi học sao? Vừa hay còn mười mấy ngày, em đan cho nó một khoản học phí, lại đan thêm hai bộ quần áo. Đi học rồi, không thể mặc đồ cũ vá víu của anh chị nó nữa."
Diệp Diệu Đông nghe cô nói bằng giọng điệu bình thản mà lại hơi lẽ đương nhiên, có chút cảm động.
Tuy cô chỉ là một phụ nữ quê mùa bình thường, không có vẻ sáng chói lộng lẫy của phụ nữ thành phố, nhưng trên người cô lại có rất nhiều điểm sáng, tâm trí đều vì gia đình này.
Cô thể hiện những phẩm chất của người phụ nữ thời đại này như chịu khó chịu khổ, cần cù chất phác, tiết kiệm yêu gia đình, hiếu thuận với bề trên, là một người có thể đồng cam cộng khổ.
"Loay hoay vô ích, nhà không phải còn khá nhiều tiền sao? Học phí với vải vóc thì cần bao nhiêu chứ? Anh đâu cần em làm gì, kiếm tiền có anh mà, đừng làm hỏng mắt, chăm sóc tốt cho gia đình là được rồi."
"Em chỉ đan tùy tiện lúc rảnh rỗi thôi, dù sao cũng rảnh mà, tích cóp nhiều một chút cũng tốt, thế nào cũng mua được ít đồ ăn cho mấy đứa nhỏ."
Diệp Diệu Đông cũng không nói gì nữa, dù sao nhà có già có trẻ, cô cũng không thể ngồi đan lưới cả ngày được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận