Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1137: Hiệp hội (length: 26267)

Người sống một đời chẳng qua là một mớ chuyện phiền phức trộn lẫn với chút chuyện tốt.
Mua nhà cửa chuyện này có lợi thì tất nhiên cũng có hại.
Dù sao đuổi đám người này đi là tốt, chuyện kiểu này cũng khó tránh khỏi, hắn mua nhà lúc đó cũng đã nghĩ đến, chỉ là không muốn từ bỏ miếng mỡ tới tay mà thôi.
Có sự tình dự đoán trước, luôn dễ dàng tiếp nhận hơn một chút.
Đám người sau khi đi, hàng xóm láng giềng lại túm năm tụm ba ngồi lại trước cửa nhà hóng mát, tiện thể nói chuyện phiếm về những chuyện đã xảy ra, Diệp Diệu Đông cũng gọi mọi người vào nhà.
Mệt nhọc một ngày, vừa về đến đã gặp phải loại chuyện này, mọi người không chỉ thân thể mệt mỏi, tâm cũng rất mệt mỏi, vừa vào phòng chưa kịp cằn nhằn đã ngồi xuống ăn cơm, bụng có thức ăn mới có sức để nói chuyện.
"Đông ca, những người này có lẽ nào ngày mai còn đến không?"
"Chắc là không đến đâu, bất quá ngày mai chúng ta cũng không ra biển vội, nghỉ ngơi một chút đã, ta cũng muốn ra ngoài một chuyến. Các ngươi ở nhà dọn dẹp đồ đạc, nếu bọn họ lại đến gây sự thì đuổi đi."
Diệp phụ cười nói: "Mấy người này ở đây nửa tháng, ngược lại cũng quét dọn sạch sẽ trong nhà, chúng ta không cần phải dọn dẹp gì nhiều, ăn cơm xong là ngủ được rồi."
Diệp Diệu Đông lại nói: "Nếu như ngày mai bọn họ có hành động quá khích nào, trực tiếp trói lại đưa đến cục công an, đừng sợ gặp rắc rối, cục công an là vì nhân dân phục vụ, chúng ta ra ngoài có nhiều cái không rõ, gặp khó khăn cứ tìm thêm chú cảnh sát giải quyết."
"Chú cảnh sát?"
Mọi người kỳ quái nhìn hắn.
"Khục, không có bệnh đâu."
Diệp phụ ghét bỏ liếc hắn, "Không thể để chúng tiện nghi được, không thì về sau không tránh khỏi, chiếm không được nhà ở, chúng sẽ càng khiến chúng ta buồn nôn hơn, nếu mà đến quấy phá thì phải cho chúng một bài học."
"Vậy thì cha ngày mai đừng đi với ta ra ngoài, ở nhà phụ giúp chỉnh lý mấy thứ đó, hôm nay coi như bỏ qua đi, chút nữa ăn cơm xong về thì tắm rửa, nghỉ sớm một chút, ngồi thuyền một ngày cũng mệt mỏi, đồ đạc cứ để đó mai hẵng làm, sống ngày nào làm ngày đấy."
"Ừ, cũng được, ta với mọi người ở lại trông nhà, người đông một chút cũng có thể khiến người ta kiêng dè, chuyện phiền phức này vẫn còn nhiều, mấy năm nay năm nào cũng xảy ra chuyện, năm nay là nhiều và lớn chuyện nhất."
"Con đừng có nói xui xẻo thế, còn năm nào cũng xảy ra chuyện... Đại cát đại lợi!"
Diệp phụ cũng quay đầu nhổ một cái, sau đó tiếp tục ăn.
Mọi người ăn cơm xong cũng đơn giản dội nước mát, thu dọn một chút đồ đạc cá nhân, rồi ra ngồi ở cửa hóng mát, tiện thể trò chuyện với hàng xóm.
Diệp Diệu Đông tranh thủ trước khi ngủ còn phân công ca làm đêm, cũng chỉ có ba người lớn tuổi ở trên Đông Thăng hào thay phiên, xếp cặp hai người một ngày, coi như làm hai ngày nghỉ một, nói là nghỉ ngơi, nhưng cũng không hoàn toàn là nghỉ, vì còn phải nấu cơm cho mọi người.
Còn lại hắn tìm người trẻ tuổi khác, đi lặn bắt nhím biển, bọn họ không thể ở nhà nghỉ ngơi, đều phải theo nhịp độ của hắn.
Sáng hôm sau, mọi người đều còn ngủ say, vốn dĩ cũng không phải làm việc, ai nấy đều rất thả lỏng, kết quả bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.
Từng người mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy, hai tay để trần bước ra khỏi nhà, hùng hổ.
"Làm cái gì? Sáng sớm đã ồn ào thế, trước đây đâu có ồn ào thế này?"
"Hình như đều tụ tập trước cửa nhà chúng ta nói chuyện?"
"Có phải đám người tối qua gây chuyện đến không?"
Mọi người cả kinh, vội vàng đi mở cửa, kết quả vừa đến gần cửa đã ngửi thấy một mùi hôi thối.
"Ối ~ ai đổ bô thế? Sao mà thối vậy?"
"Mấy người bên ngoài đang nói cái gì thế? Sao mà quá đáng vậy?"
Vừa oán trách, bọn họ vừa kéo chốt cửa, mở cổng ra, kết quả mùi thối càng nồng, trên cánh cửa những vật buồn nôn theo cánh cổng kéo ra rơi xuống sân.
"Mẹ kiếp, xxx đúng là phân ~ ai làm thế?"
"Ai làm thế này, đúng là mất dạy."
"Chắc chắn là mấy người tối qua thừa lúc nửa đêm lén lút làm."
"Bọn khốn chó má, mình đuối lý còn dám làm trò bẩn thỉu?"
"Không biết nhà bọn nó ở đâu. Để chúng ta tìm ra cho chúng biết mặt."
Một đám người bịt mũi đứng ở ngoài chửi rủa, ai nấy đều mắng kẻ nào thất đức mà dám đổ cứt đái lên cổng nhà người khác.
Diệp Diệu Đông cũng sau khi mọi người thức dậy mới theo ra xem, cũng nghe thấy và thấy được hết.
Hắn cũng nhíu mày, "xxx, đám rùa con này chán sống rồi, sáng sớm đổ cứt."
Diệp phụ cũng tức giận mắng: "Thất đức quá vậy, khác mà bắt được chúng, cho chúng ngồi tù vài năm, cả nhà lũ quỷ thất đức."
"Đúng là phải cho chúng bài học, không thì lại tưởng dân xứ khác dễ bị ăn hiếp, hôm nay dám đổ phân, mai lại dám đâm dao."
"Hôm qua còn dám rút dao ra đấy."
"Bây giờ trời sáng rồi, đợi đến giờ cục công an làm việc, các ngươi cử một người ra đứng ở cửa cục công an, bọn chúng chắc chắn sẽ đến đó muốn người, đến lúc đó các ngươi theo sau chúng, tìm hiểu nhà bọn nó ở đâu."
Mọi người đều hăng hái, nhao nhao muốn giành nhau đi ôm cây đợi thỏ.
"Sao không đi hỏi thẳng xem nhà chúng nó ở đâu?"
"Mày ngốc à, mình là người nơi khác, lại mang giọng vùng ngoài nói tiếng phổ thông, nếu mà người ta có chuyện gì, người ta sẽ biết ngay là do mình làm, A Đông làm vậy là để không bị lộ."
"Hiểu rồi, mình là người ngoài sao biết được nhà chúng nó ở đâu, lại còn chẳng có ai nghe ngóng. Chút nữa ăn sáng xong tao sẽ đi trông, bây giờ mới 5:30, chắc phải 8 giờ hoặc 8 giờ 30 mới làm việc chứ nhỉ?"
"Tìm hiểu được nhà chúng nó rồi, chúng ta tính làm thế nào?"
Diệp Diệu Đông liếc mắt nhìn kẻ vừa hỏi câu ngu ngốc đó, "Tìm hiểu rồi tính, có nhiều người ở đây thế, mày định đứng giữa đường mà nói cho tất cả mọi người nghe à? Đi đi, phạt mày cọ hết chỗ cứt đái này đi, vừa mới hỏi câu ngu xuẩn cũng tính luôn. Mọi người đều dậy hết rồi, thì nấu cơm đi thôi."
Hai người nghe vậy kêu than một tiếng, nhưng cũng chỉ đành nhận mệnh.
Không chỉ trên cổng, ngoài sân đất cũng toàn là cứt đái, người bên trong ngại không dám ra ngoài, người bên ngoài lại không dám vào trong, cho nên người trong và người ngoài cứ đứng từ xa nói chuyện.
Đợi sau khi trở vào nhà, Diệp phụ cau mày hỏi: "Con định làm gì? Chúng ta không thể cứ đứng canh ở đây mãi được, ai biết bọn nó sau này còn giở trò gì nữa không."
"Chuyện sau này tính sau, dù sao hôm nay nhất định phải hỏi ra địa chỉ nhà chúng, mình có qua có lại thôi, cứ trả gấp đôi những gì bọn nó gây ra là được, cũng cho chúng nó nếm mùi hôi thối, tiện thể bỏ thêm tí gia vị."
Nói xong, hắn vẫy tay ra hiệu cho một người nghe ngóng, "Nhỏ Năm, chờ ăn cơm xong thì ra chợ mua cho ta ít rắn hoa, chuột và cóc, càng nhiều càng tốt."
Người thanh niên tên Nhỏ Năm ngớ người, "Đông ca hay là lại ném mớ này vào nhà chúng à? Thế nhưng rắn hoa có phải ăn chuột với cóc không?"
"Không sao cả, anh mày mua về thôi, một ngày bình thường người ta cũng chả bắt được mấy con rắn hoa, nhưng cóc thì dễ bắt được nhiều. Còn chuột á... Chỉ cần nhiều người động tay, thì cũng sẽ kiếm được thôi, dù sao thì cái giống đấy chắc nhà nào cũng có, cứ miễn là nhiều số lượng lên, rắn cũng ăn không hết được. Cái mình cần chính là một sự đa dạng."
Thủ đoạn cũ không quan trọng, có tác dụng là được.
Bất cứ thứ gì mà nhiều về số lượng thì sẽ gây chấn động thị giác.
Huống chi tận mắt nhìn thấy rắn nuốt những thứ kia càng dọa người hơn, so với chỉ có một con giòi đang ngọ nguậy càng khiến người ta lạnh gáy. Nếu không phải là việc vớt giòi từ nhà xí quá mức buồn nôn, thì hắn đã bỏ tiền thuê người đi gom một bao tải mang về, rồi cho tất cả vào nhà lũ đó.
Nghĩ đến cảnh tượng một đám sâu nhỏ màu trắng sữa... Diệp Diệu Đông cả người run lên, a, con người... Hắn quyết định, lần sau cứ gặp phải thứ gì khiến mình ghê tởm thì hắn cũng ghê tởm lại như thế, dù sao thì cũng chẳng cần đích thân làm, chỉ cần bỏ tiền ra là được.
Ở thôn quê thứ gì có thể thiếu chứ không thiếu thứ này, thường ngày nhìn thấy trong hố xí thì chẳng sao, nhưng mà thấy nhiều nhung nhúc trong nhà mình thì sẽ đủ khiến người ta sợ vãi mật. Mấy đồng tiền lẻ chẳng thấm vào đâu, phần lớn đám đàn ông lực lưỡng tranh nhau làm, đối với người thời nay mà nói, có tiền là chấp nhận được, buồn nôn chẳng thành vấn đề.
Cũng chỉ có đầu năm mới có bao nhiêu bấy nhiêu.
Sau này khó tìm hơn, cũng trở nên quý giá hơn, cái thủ đoạn này cất làm của để dành là vừa, không thể dễ dàng dùng đến.
Nhỏ Năm không khỏi giơ ngón tay cái lên, "Cao! Vẫn là Đông ca lợi hại, biết cách trị người."
"Ê? Trước đó ở trong thôn có nhà nào xuất hiện một đám rắn đấy, A Đông..."
"Cái gì? Chuyện này liên quan gì đến tao? Tao làm gì có gan bắt rắn, kiếm rắn ở đâu mà đổ hết vào nhà người ta làm gì? Quanh làng mình có chút đất ấy thôi, tao mà dám đi gom ở đấy thì còn ai không biết nữa?"
"Cũng đúng nhỉ..."
"Đừng đoán mò, tao là chủ của chúng mày, đừng có cái gì bô cứt cũng chụp lên đầu tao, tranh thủ mà làm việc đi, phạt mày ra ngoài tắm chung cửa với hai đứa kia."
"Ôi, con mẹ nó..."
Diệp Diệu Đông giơ chân đạp một cái, hắn vội vàng nhảy sang một bên, rồi cầm khăn bịt mũi lại, từ từ đi ra cửa.
Nhỏ Năm lại hỏi: "Vậy Đông ca, chúng ta thu bao nhiêu thì đủ?"
"Mày ngốc à, có bao nhiêu thu bấy nhiêu, càng nhiều càng tốt, dọa cho chúng nó chết khiếp. "
"Mang hai người đi, tốn hơn nửa ngày, tìm mấy thôn ở xa một chút, mỗi cân mỗi lạng đều tính tiền, đảm bảo chỉ cần tốn 0 đồng là có thể thu được một bao tải rắn, chuột, cóc. Nhớ phải trở về trước khi trời tối đấy, trời tối không an toàn đâu."
"Vâng, rõ rồi."
"Chờ chút ta lấy tiền cho ngươi."
Diệp phụ nghe từ đầu đến cuối, "Cách của ngươi không thể làm gì được người ta, nhưng đủ làm cho người buồn nôn rồi, làm cho bọn họ buồn nôn đến chết."
"Vâng."
Hắn chợt nghĩ, có mấy thứ rắn chuột cóc này thì không cần tưới phân nữa, tưới phân lộ liễu quá, vừa nhìn đã biết là hắn trả thù.
Rắn chuột cóc thì khác, ai biết bọn chúng có đắc tội ai không? Hoặc là trong nhà có gì đó bẩn thỉu nên mới có.
"Chút nữa không phải ngươi muốn đi thăm lãnh đạo à? Mang hai món đồ đến xem, xem có xin được chỗ dựa không."
"Chút nữa xem sao, chuyện của chúng ta chỉ là việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi thôi, đâu thể có ý cả ngày cứ đi nhờ vả người ta. Như vậy thì là dùng người không đúng chỗ. Nhiều nhất chỉ nói chuyện phiếm, kể tình hình dạo này cho họ biết thôi."
"Vậy tùy ngươi vậy."
Diệp Diệu Đông dời ghế ngồi ở nhà chính chờ cơm, tiện thể nhìn đám người bên ngoài đang dọn dẹp đống ô uế, trong lòng ngẫm lại kế sách vừa nghĩ, thấy chắc không có vấn đề gì.
Đợi ăn cơm xong, hắn liền trực tiếp bảo mấy người chia nhau đi làm, còn mình thì bắt đầu soạn sửa đồ đạc muốn đưa đến cục công an.
Diệp Diệu Đông liền vác nửa bao cá khô, nửa bao bột khoai lang làm mì sợi, đây đều là đồ dự trữ, để được lâu, năm ngoái nhà hắn làm nhiều cất đó. Hai nửa bao này đều treo ở cùng một bên vai, một tay nắm miệng bao, tay còn lại thì xách thùng dầu trà nhỏ, đây là đặc sản của nhà nông, tốt vô cùng.
Hắn không biết nhà Tằng Vi Dân ở đâu, chỉ có thể đến cục công an thăm hỏi, nếu mà mang chút rượu thuốc lá biếu tặng có lẽ sẽ bị nghi là hối lộ, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của người ta, nên tặng đặc sản thì tốt hơn, vừa đơn giản, lại bày tỏ được tấm lòng, mà còn giúp người ta có danh thơm.
Đã có người cảm ơn lãnh đạo bằng đặc sản rồi, điều này chứng tỏ lãnh đạo được bách tính yêu quý, là một vị quan tốt.
Như vậy cũng xem như hắn giúp lãnh đạo “quẹt thẻ” miễn phí.
Tằng Vi Dân không ngờ hắn mới về chưa lâu đã tới nữa, nhưng thấy hắn mang đặc sản vẫn mỉm cười khách sáo tiếp đón, mời hắn ngồi xuống: “Tháng trước không phải cậu mới về rồi sao? Sao giờ lại đến đây? Từ quê cậu tới đây đâu có gần, đâu có dễ, đi thuyền phải hơn mười tiếng? Còn tưởng cậu nói “sẽ lại đến” chỉ là nói xã giao thôi.” “Ha ha, lúc đó là thấy mọi người vừa trải qua chuyện lớn, ai cũng mệt mỏi rã rời nên muốn đưa người về trước. Vừa hay ở nhà lại có bão, nên ở lại thu xếp mấy ngày. Chuyến này cũng chỉ có thuyền của ta đến, những người khác ai cũng sợ cả, cũng thấy mùa sứa sắp hết nên không muốn mạo hiểm nữa.” Diệp Diệu Đông nói thêm: “Cũng may tôi kịp thời tới, không thì trước đó vừa mua một căn nhà đã bị người ta chiếm mất rồi.” Tằng Vi Dân ngạc nhiên nhìn hắn, “Chuyện này là sao?” Hắn liền kể lại cặn kẽ sự việc tối qua, nói thêm chuyện nhà kia sáng nay tưới phân nhà hắn, khiến nhà cửa hôi thối, hàng xóm xung quanh ai cũng than trời trách đất.
Có lẽ hôm nay người nhà đối phương còn đến gây sự nữa, thêm chuyện thêm phiền.
“Cả nhà đó xem ra chẳng tốt đẹp gì, sau khi chiếm nhà của ta, không nghĩ chuyện phải giữ mình, an phận một chút mà ngược lại muốn trả thù."
Tằng Vi Dân suy nghĩ một chút, "Cần giúp không?"
Diệp Diệu Đông liền vội vàng lắc đầu, chân thành nói: “Lãnh đạo đã giúp chúng tôi nhiều lắm rồi, lần trước ba tôi cùng các hương thân được đi ra đơn giản như vậy là nhờ có ngài, chút chuyện nhỏ này đâu thể làm phiền ngài nữa, tự tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.” “Ừm...” Ông tùy tiện đáp lời, rồi đứng lên, “Cậu đợi một chút nhé.” Tằng Vi Dân đi ra ngoài một lát rồi quay lại rất nhanh.
“Tôi hỏi rồi, đúng là hôm qua sau khi tan làm có người nhờ công an giúp bắt cặp vợ chồng xâm chiếm nhà, cặp vợ chồng kia cũng đã khai nhận, hiện đang bị tạm giam, nghe đâu phải chịu án mười năm, nhưng thấy nhà chúng còn có con nhỏ nên định xử hai năm. Tuy nhiên bản án cũng chưa thể ra ngay được, phải đợi mười ngày nửa tháng gì đó.” Diệp Diệu Đông vui mừng nói, “A, nếu có quyết định rồi thì tốt, không thể để người làm bậy cứ thế mà bỏ qua được, như vậy sẽ làm kẻ xấu không sợ, mặc dù nhà họ có 5 đứa nhỏ cần nuôi thì cũng nên cho một bài học.” "Phải, nếu bọn chúng nếm được vị ngọt mà không bị trừng phạt thì sau này càng gây hại cho xã hội, lại còn làm ảnh hưởng xấu đến đời sau nữa.” “Hiện nay ý thức về pháp luật của người dân quá kém, cứ cho rằng có ủy ban thôn tổ dân phố bao che là có thể muốn gì làm nấy. Chúng ta bây giờ là xã hội mới, phải sống theo pháp luật, ai cũng phải tuân thủ quy định, nên cần gióng lên tiếng chuông cảnh báo.” Tằng Vi Dân tán thưởng nhìn hắn, "Không ngờ một người ngư dân như cậu lại nói ra được những lời như vậy, giỏi thật, khó trách dám từ quê nhà xa xôi lặn lội đến đây.” “Tôi lát nữa sẽ cho công an đến nhà chúng một chuyến, nhắc nhở một chút, ai rồi cũng phải đặt sự an toàn của mình lên trên hết thì mới biết đường mà thật thà.” "Như vậy có làm phiền những người khác không?"
“Không sao đâu, chỉ là đến một chuyến thôi, vốn cũng là trách nhiệm của họ, họ cũng phải đến nhà người nhà để thông báo mà.” Đúng lúc bọn họ đang nói chuyện thì ngoài kia vang lên từng hồi tiếng kêu la khóc lóc, hai người đều bị thu hút.
“Ra xem thử.” Diệp Diệu Đông đi theo phía sau.
Nhưng khi hai người vừa ra đến nơi thì bên ngoài đã yên tĩnh, chỉ nghe thấy công an đang lớn tiếng quát mắng.
"Còn dám gây sự trước cửa nữa thì bắt hết."
Lão bà ngồi dưới đất trước cửa giống như con vịt bị bóp cổ, mãi cũng không dám lên tiếng, được người nhà dìu đứng dậy. "C...Cái...cái người thả con trai ta ra đi. . .hắn bị con dâu xúi giục chứ không cố ý chiếm nhà đâu. . .toàn do người khác lừa, bắt thì bắt cái đứa con. . . .” “Đi đi đi, xử lý thế nào bên trong cục tự có quyết định, các người mau rời khỏi đây, không thì sẽ bị tội gây rối đấy. Đây là chỗ nào mà dám đến la hét?"
“Tại sao? Anh ta kìa." Một người đàn ông trung niên chỉ tay vào Diệp Diệu Đông.
"Tôi đến để khai báo, sáng nay các người còn đến tưới phân nhà tôi, tôi đến để tố cáo các người, dự định bắt cả nhà các người vào trong đó đoàn tụ."
"Anh đừng có ngậm máu phun người, ai thấy là chúng tôi làm."
"Người đi biển đêm qua nhìn thấy."
"Sao có thể?"
“Sao không thể? Người làm thì trời biết, ban ngày không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Mùng 7 rằm vừa qua chưa bao lâu, vẫn còn quỷ lưu lại nhân gian đó. Làm nhiều việc trái lương tâm là sẽ có quỷ đến nhà tìm thôi.” "Đồng chí công an, anh ta đang tuyên truyền mê tín dị đoan đấy."
"Bây giờ là xã hội mới, thần thổ địa còn được cúng bái, sao quỷ lại không được nhắc đến?"
“Anh... anh nói bậy.” Đồng chí công an mất kiên nhẫn phẩy tay, “Đi nhanh đi, còn ở đây gây chuyện nữa thì bắt hết, đây là địa phương nào biết không? Đâu có để các người đến đây khóc lóc được?"
Nói xong ông lấy chiếc còng bạc ra, ánh bạc trắng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Cả nhà kia hoảng sợ lùi lại hai bước, không dám lên tiếng nữa.
Tằng Vi Dân vỗ vai Diệp Diệu Đông, "Đi thôi, giải quyết xong rồi."
Diệp Diệu Đông gật đầu rồi theo vào.
Cảnh tượng vừa rồi lọt vào mắt những người dân xung quanh đang xem náo nhiệt, mọi người xì xầm bàn tán xem Diệp Diệu Đông có lai lịch gì? Rồi lại bảo Tằng Vi Dân nhìn oai phong hơn những người khác, quân hàm cũng khác.
Có thể thấy được cả nhà kia cũng nhìn thấy, trong lòng vừa nghi ngờ vừa kinh sợ, hối hận vô cùng. Diệp Diệu Đông sau khi vào trong lại cảm ơn liên tục một hồi, xem như bỏ qua chuyện này. Dù sao kết quả cũng gần như xong rồi, không cần cứ nắm chặt một chuyện mà nói mãi, ban đầu hắn cũng không định làm phiền người ta hay bắt người vào tù đâu.
Tiện thể hắn còn hỏi giấy phép đánh bắt tháng trước đã nộp đơn, cho phép đóng biển số đánh bắt trên biển làm xong chưa? Liệu hắn có thể đến lấy không?
Tuy rằng hắn không định vớt sứa, nhưng tối thiểu có một tấm thẻ bài đeo trên người cũng chứng tỏ mình hợp pháp, tránh để bị tấn công trên biển.
"Được rồi, chỉ cần đã nộp đơn xin, đều đã làm xong biển số. Cậu cứ đến cục hàng hải mà nhận, rồi tự mình gắn lên là được. Thời hạn có hiệu lực đến tháng 11-12 năm nay thôi, sau khi hết hạn đánh bắt là phải trả lại, quá hạn mà chưa trả là trực tiếp đến nhà tịch thu.” “Sau đó thu lại bảng số giữ lại năm sau lại tiếp tục cấp?” "Đại khái là vậy, quá mùa nước lên, lưu lại trên tay ngư dân cũng vô ích, hơn nữa càng làm người ta lợi dụng để gian lận, lấy của năm nay dùng cho năm sau, khi đi biển khoảng cách quá xa thì nhìn sao mà rõ được.” "Được, cảm ơn, lát tôi sẽ đi lấy.” “Khoan đã, còn một chuyện, đề xuất về hiệp hội khai thác sứa lần trước của cậu, đã họp và thông qua rồi, đồng thời cũng đã có một số nhân viên cơ bản.” "Hội của chúng ta không hề nhỏ đâu, nói về một hiệp hội đánh bắt sứa thôi thì cần nhiều người ở nhiều vị trí khác nhau đảm nhiệm, mới có thể hoạt động sôi nổi, mới có thể hoàn thiện được, đồng thời không chỉ nhắm vào việc đánh bắt, mà còn hướng đến các sản phẩm chế biến từ hải sản, cũng như các kênh tiêu thụ nữa."
Diệp Diệu Đông nghe vậy gật đầu, thuận miệng nói: "Sau này nếu như phát triển nuôi trồng biển thì hiệp hội cũng có thể phát huy tác dụng, có thể quy phạm quản lý, ước thúc các hộ nuôi trồng, hơn nữa còn có thể giúp thu hút nhân tài, cung cấp hỗ trợ kỹ thuật."
"Nuôi trồng?"
"Đúng vậy, bây giờ dường như ở các nơi đều đã bắt đầu triển khai nuôi trồng các loại hải sản, đều đang khuyến khích nuôi trồng, dù sao lợi ích thấy rõ, nuôi trồng có thể kiếm tiền, để số lượng ngày càng nhiều, để dân chúng kiếm được nhiều hơn."
Tằng Vi Dân lại trầm tư, nếu phát triển mạnh nuôi trồng mà có thể kiếm tiền, có thể thúc đẩy phát triển kinh tế, giải quyết vấn đề cơm no áo ấm cơ bản cho dân chúng cũng là một đại công.
"Lát nữa ta sẽ hỏi thăm một chút, nếu có thể phát triển mạnh, tăng thu nhập thì cũng tốt."
"Ừm, thôn chúng ta đều đã bắt đầu phát triển nuôi trồng rong biển rồi."
"Hả? Anh kể nghe xem nào?"
Diệp Diệu Đông nghĩ một chút, tổ chức lại lời nói, giấu chuyện buôn lậu đi, nói là hắn phát hiện ra rong biển, sau đó khuyến khích thôn nuôi trồng.
Trước mắt tình hình đã phát triển đến mức nào cũng chia sẻ, vậy kể một lần về việc năm ngoái trước, khi rong biển hoang dại được mùa lớn, nhờ thu mua mà hắn kiếm được cả một thùng vàng.
"Cho nên việc nuôi trồng này hoàn toàn có thể tiến hành, chỉ cần có thể mang lại lợi ích cho nhân dân, lại hợp tình hợp lý, thì đều đáng làm."
"Có lý, lát nữa có thể đưa chuyện này ra cho các đơn vị khác, để họ cân nhắc một chút. Chuyện hiệp hội vẫn chưa nói xong, sẽ sắp xếp một vị chủ tịch hiệp hội, đương nhiên là người địa phương có chút tiếng tăm, tiện thể sẽ sắp xếp thêm ba phó chủ tịch, để bố trí cho ngư dân ở các trấn biên biển, phải có chút danh vọng, tốt nhất là từng đảm nhiệm chức vụ cán bộ thôn."
"Mà ngươi thì lại tương đối đặc thù, là người từ tỉnh khác tới, hơn nữa lại còn có số lượng không ít, nhìn xem thì sắp chiếm nửa giang sơn rồi, cho nên ta sẽ giúp ngươi xin một cái chức phó chủ tịch."
"Chỉ treo cái tên thôi là được, cũng không cần ngươi làm gì cả, tự nhiên sẽ có người có năng lực làm việc, ngươi mỗi khi nào cần họp thì xuất hiện là được, biết được quy tắc chính sách hiện tại và phương hướng là được. Bất quá thường thì sắp đến kỳ nước lên mới có động tác, việc mua bán sau này, mở rộng đồ hải sản thì cũng không liên quan gì đến các ngươi."
"Về sau sẽ như thế nào thì chưa rõ, dù sao bây giờ cứ thế đã."
Diệp Diệu Đông kinh ngạc đến mức lắp bắp, "Ta? Phó chủ tịch?"
"Ừm, bên ngươi nhân số tương đối nhiều, thêm việc lần này làm ầm ĩ lên cũng chủ yếu là vì các ngươi, người địa phương và người bên ngoài đều chiếm mỗi bên một nửa. Bên ngươi tham gia hiệp hội rồi, sau này có chuyện gì cũng sẽ biết sớm hơn, đến lúc đó có thể sắp xếp ổn thỏa hơn cho những người mình mang tới."
"Với lại cũng có thể dễ dàng hơn để giao lưu với các thuyền đánh cá địa phương, giao tiếp nhiều hơn thì mâu thuẫn tự nhiên sẽ ít đi, cho nên bên ngươi nhất định phải giữ một vị trí, ta thấy ngươi rất phù hợp, vốn dĩ đã có vai trò dẫn đầu rồi."
Do dự một chút, "Ta cũng chỉ ở đây vào mấy tháng kỳ nước lên thôi, thời gian khác thì ta phải ở bên nhà, dù sao bên đó còn có vợ con già trẻ, còn có những việc làm ăn khác của ta nữa."
"Anh còn có việc làm ăn khác nữa à?"
"Có, hai năm nay có làm chút hàng đặc sản địa phương để bán, kiếm chút ít tiền sống tạm."
"Xem ra cũng làm ăn tốt đấy, năm ngoái còn đi thuyền nhỏ, năm nay đã đổi thuyền lớn rồi."
"Ha ha, toàn bộ đều nhờ vận may và chính sách thôi."
"Cũng phải nói là anh có con mắt đấy."
"Vậy tôi nhận cái chức phó hội trưởng này nhé? Chuyện gì cũng không cần làm đúng không? Cùng lắm thì đến kỳ nước lên sẽ đến sớm, tìm hiểu chút chính sách hoặc có đại hội thì đi họp một chút."
"Ừm, vốn dĩ cũng không cần anh làm gì, chỉ là có anh đảm nhiệm chức vụ thì sẽ dễ dàng giao tiếp hơn, để ngư dân hai tỉnh dung hợp tốt hơn, tránh việc cứ động một tí là lại đánh nhau. Thực ra cũng không có thù hằn gì lớn cả, chỉ là trong quá trình đánh bắt xuất hiện mâu thuẫn thôi, xét cho cùng vẫn là do người bên ngoài mà ra, cho nên mới cần anh đảm nhiệm chức vụ, coi như một người ở giữa hòa giải vậy."
Diệp Diệu Đông vui vẻ đồng ý, "Vậy thì được, dù sao tôi cũng không cần phải làm việc gì cả, cũng không thiệt thòi gì, chỉ treo cái tên thôi mà."
"Ừm, không sai, mặc dù không có lương, nhưng cũng không bắt anh phải làm việc. Còn về sau có quy tắc gì hay chính sách nào thay đổi thì để sau rồi nói."
"Tốt, cảm ơn, không ngờ lại có thu hoạch như vậy, chắc là về nói với bố tôi, ông ấy sẽ cảm thấy quang tông diệu tổ, sẽ lập tức thắp hương báo cho tổ tông, còn có thể làm đến phó hội trưởng, nghe cũng thấy rất lợi hại."
"Ha ha, vậy thì cứ để bố anh vui vẻ một chút."
"Tối nay cũng phải gọi điện về nói với vợ với mẹ tôi nữa, chắc là họ có khi lại tưởng tôi làm quan, đúng là muốn quang tông diệu tổ. Tằng Vi Dân cười cười.
"Vậy sau khi nhận chức này rồi, tôi phải đi đâu báo cáo hay bây giờ phải làm gì không?"
"Bây giờ không cần gì cả, ta đã ghi tên cho anh rồi, đến lúc đó cũng sẽ vạch ra một khu đất, dựng lên một địa điểm làm việc, chuyên treo biển hiệp hội sứa, rồi sau đó mới chính thức khởi động, bây giờ mới chỉ là trong kế hoạch thôi."
"Tốt quá rồi, cảm ơn anh, nếu có cần làm gì, ngài nhất định phải nói cho tôi, có tiền thì góp tiền, không có tiền thì góp sức, người khác giúp thế nào thì tôi cũng sẽ giúp lại như vậy, không thể để ngài khó xử."
"Ừ."
"Vậy không còn chuyện gì thì tôi xin phép đi trước, không làm phiền anh làm việc."
"Tốt, nói với anh những chuyện này cũng là một cách làm việc thôi mà."
"Ha ha, vậy tôi đi trước, cảm ơn, về nhà xem thử có xảy ra tình huống gì không."
"Ừ, đi đi."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận