Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1078: Thương lượng xong phân phối (length: 27124)

"Số lượng cũng không ít, không kém so với ban ngày đâu.
"Đúng vậy, nặng trĩu... Đợt trước vớt lên trước...
"Đáng tiếc, còn lại thì không thấy bóng dáng, đêm hôm khuya khoắt thế này, khắp nơi tối om, mặt sau cá kia cũng đen thui, khó tìm."
Diệp Diệu Đông cầm đèn pin rọi khắp mặt biển, cũng không thấy thêm bóng dáng nào nữa.
Chỉ có hai người chèo thuyền tay đang thu lưới, bên trong lít nha lít nhít toàn cá, vẫn còn nhảy tanh tách.
Cá đuối bụng trắng, khi nhảy giãy giụa trong lưới cá, lúc đen lúc trắng, trong đêm tối lại đặc biệt dễ thấy.
Với lại miệng cá có vẻ đặc biệt giống một khuôn mặt tươi cười của trẻ con, mấu chốt nhất vẫn là màu trắng, đặc biệt rõ, nhìn trong đêm tối hơi đáng sợ, cả một mẻ khuôn mặt tươi cười trẻ con...
"Đã bị vớt lên rồi mà còn cười..."
"Ta thấy sao mà cứ thấy hơi đáng sợ thế nhỉ? Nổi cả da gà."
"Đêm hôm khuya khoắt nói nhảm cái gì?"
Diệp Diệu Đông cũng bị bọn họ nói nổi da gà, đám cá đuối này chìm nổi dưới đáy nước, để lộ khuôn mặt tươi cười trên bụng, thêm ánh đèn pin rọi vào, quả thực có chút quỷ dị...
"Chỉ là cá thôi mà, có gì đáng sợ chứ, còn may nó không phát ra tiếng kêu kỳ nhông, nghe nói kỳ nhông kêu như tiếng trẻ con khóc ấy, đêm hôm khuya khoắt mà một đám kỳ nhông chạy quanh thuyền thì không dọa hồn chúng ta bay lên à?"
"Nói lung tung, kỳ nhông đâu phải sống ở biển."
"Đây chẳng phải là đang giả sử sao? Nhìn mặt nó mà xem, giống khuôn mặt trẻ con cười, lại còn phát ra tiếng trẻ con, ôi mẹ ơi, giữa đêm..."
"Ôi, vậy thì đáng sợ thật..."
"Hai người các ngươi lắm chuyện quá, tranh thủ kéo lên đi." Hắn sắp bị bọn họ làm cho lạnh run rồi.
Trên biển quỷ dị không ít chuyện, các hiện tượng tự nhiên rất kỳ diệu.
Hai người chèo thuyền bị Diệp Diệu Đông nói đều cười ha hả.
"Chẳng phải đang ra sức đây sao? Nói miệng thì cũng có chậm tay đâu."
Diệp Diệu Đông cầm đèn pin rọi khắp nơi, không thấy bóng cá đuối nữa, bèn tắt đèn, cắm vào túi, cũng đưa tay giúp kéo lưới.
Hai mẻ nặng trĩu, vẫn phải theo cách ban ngày, gỡ từng chút một mới kéo được lên hết cả mẻ.
"Hình như ít hơn ban ngày một chút?"
"Trong đêm ánh sáng không tốt, đúng là kém hơn một chút."
"Tạm được, hai mẻ chắc được sáu bảy trăm cân, thả thêm lát nữa cho chết hẳn, các ngươi cẩn thận bỏ vào giỏ, đừng để đuôi nó đâm vào quấn phải, ta vào khoang điều khiển xem."
Hai người đều gật đầu, nhìn đám cá đuối la liệt trên boong.
Diệp Diệu Đông về khoang điều khiển, tiếp tục tập trung lái thuyền, nhưng nửa đêm cũng hơi nhàm chán.
Đang lúc hắn nghĩ vậy thì điện đài phát ra tiếng tín hiệu, hắn vội bắt máy.
Là A Quang, nửa đêm hắn cũng nhàm cực, tối nay vừa đúng ca của hắn.
"Chuyến này mình ra khơi mấy ngày vậy?"
"Không có gì ngoài ý muốn thì một tuần, nếu có biến đổi thời tiết thì đến lúc đó điều chỉnh."
"Chiều nay các ngươi ra thuyền phí thật, trên mặt biển bỗng xuất hiện một đám nhỏ cá đuối, lúc đó không có thả lưới, dính hai mẻ liền đuổi theo bắt được một ít..."
"Đệt, hóa ra là để ngươi kiếm hời."
Diệp Diệu Đông kể lại chuyện buổi chiều hắn bắt được hai mẻ cá đuối, với cả vừa rồi cũng kéo được hai mẻ nữa.
Cảm giác thật như thuyền Bội Thu luôn dính ánh hào quang của hắn, theo sau nhặt nhạnh chỗ tốt, cũng may hắn có ba phần cổ phần của Bội Thu.
Hắn cực kỳ tin tưởng vào vận may trên biển của mình, dù sao mọi người cũng nghĩ vậy, ba năm nay sự thật đã bày ra trước mắt.
"Ối giời ơi, đợi ta một tí, ta ra ngoài hét một tiếng, bảo họ chú ý mặt biển xem, biết đâu lại gặp được."
"Cắt..."
Còn chưa kịp nói hết câu, bên kia đã nghe thấy tiếng động lặt xà lặt xà, kèm theo tiếng hét từ xa vọng lại, đúng là hành động nhanh như chớp.
"Đông tử..."
"Có rắm mau thả."
"Không phải, ta định nói khi nào chúng ta về bờ, ghé tỉnh trước, bán hàng luôn, tiện thể hỏi thăm xưởng đóng tàu tỉnh ở đâu, đi chốt chuyện hùn vốn mua thuyền, không thì tháng sau lại đi vớt sứa, cũng không biết chuyến này đi một tháng hay hai tháng?"
"Ban đầu ta cũng tính thế, mà này, ngươi định góp mấy phần?"
"Ấy..." A Quang ngập ngừng, im lặng một lúc rồi mới nói: "Ngươi định góp mấy phần?"
"Thời gian trước ta vừa thuyết phục được hai người kia góp hai chiếc thuyền, không thì một thuyền thì hơi ít, với lại hai năm nay chi phí tàu bè tăng quá chóng mặt, năm sau lại cao hơn năm trước, ta muốn mua sớm thì sớm kiếm tiền.
Bây giờ dồn tiền vào tư liệu sản xuất thì có lời hơn là đầu tư vào bất động sản, dù sao tư liệu sản xuất có thể cho tiền sinh tiền, hiện tại đầu năm vật tư khan hiếm, có hàng thì không sợ ế.
Mấy năm trước có tiền cũng không mua được cái ăn, ai nấy cũng sợ, mấy năm nay nhìn thấy tình hình tốt hơn, người dân thiếu thốn đủ thứ, cái gì cũng cần.
Còn bất động sản thì chuyện tăng giá còn sớm chán, mua nhà bây giờ thì chỉ cất tiền ở đấy chứ không lời được.
Nếu có mối quan hệ thì đất đai còn có thể tranh thủ sớm một chút, đây là từ khi biết Trần cục trưởng điều lên thành phố, đầu óc hắn mới nghĩ đến chuyện này."
"Hai chiếc thuyền thì không có vấn đề, mà các ngươi thỏa thuận phần trăm góp vốn chưa?"
"Hai người kia lo sợ vét hết vốn liếng nên chỉ muốn góp một chút thôi, còn ta thì muốn để cho họ làm đầu tàu, dù sao ta không có sức mà ra khơi. Nếu như ngươi có thể tự lái thuyền thì ngươi cũng làm đầu tàu được, nếu ngươi..."
A Quang vội ngắt lời: "Chắc chắn ta cũng không có sức đó rồi, ở nhà đã có một chiếc Bội Thu, khi nào bố ta bận hoặc muốn nghỉ hưu thì ta cũng phải gánh, ta đâu có rảnh mà lái tàu khác. Còn phải chăm lo gia đình nữa, ta chắc chắn phải theo bố ta ở lại nhà trông nom."
"Vậy nên ta đề nghị ngươi góp vốn ít thôi, còn hai chiếc kia thì để họ làm chủ, một người khống chế một tàu. A Chính là con một, bố cậu ta chắc chắn sẽ giúp hết mình, giống như nhà ngươi vậy. Còn Nhỏ thì gia đình đông anh em, cậu ta có thể nhờ anh em giúp, hoặc có thể tự xoay sở, dù sao cậu ta tự phân bổ định mức."
"Vậy ngươi dự định góp mấy phần?"
"4 phần, một tàu tính 10 phần, hai tàu là 20 phần, ngươi với ta đều góp 4 phần, hai người kia mỗi người góp 6 phần, như vậy để họ quản lý tàu là hợp lý, chúng ta chỉ cần đợi chia tiền thôi, chuyện khác khỏi cần lo, nên chi những khoản chi phí chung thì cùng nhau gánh, cứ như mô hình của Bội Thu là được."
"Vậy thì được, chỉ cần góp vốn rồi thì không cần lo nữa, chờ đến ngày kiểm sổ thôi."
"Đúng thế, cái này tiện lợi nhất, đến lúc đó để hai chiếc thuyền kia cũng đi theo cùng, lập thành một đội, mấy tàu cùng ra khơi, bây giờ hai thuyền chúng ta cũng như thế, trên biển có thể nương tựa lẫn nhau, hệ số an toàn cũng cao hơn nhiều.
Biển rộng bao la thế này, mênh mông vô bờ, không phải mấy cái tàu của họ vét là hết được, cùng lắm chỉ là phân tán một chút thôi, ai nấy cũng nhìn thấy nhau lơ thơ như hạt vừng là được, cũng không ảnh hưởng gì, bây giờ tài nguyên biển phong phú lắm.
Huống chi càng nhiều tàu thì càng bắt được nhiều hàng, thuyền của họ thu được có thể kết nối tàu đánh cá khác thì tốt, với lại cũng không cần tìm thêm tàu đánh cá khác, lại đỡ việc hơn.
Nếu thực sự làm thì tất cả hàng trên biển cho họ thu hết, tin là họ cũng không ý kiến gì, coi như mình đứng ra kêu gọi, lập đội tàu, mà tàu nào cũng có cổ phần của mình cả.
"Vậy ta không ý kiến gì, chỉ là liệu họ có đủ tiền không? Một tàu bây giờ cũng phải một hai vạn, 6 phần thì phải bỏ ra cả vạn bạc."
"Vậy nên mới nói là dự định thôi, chuyện góp vốn sang năm nói tiếp cũng được, ai cũng dễ thương lượng cả mà. Với lại tháng sau đi Triết tỉnh bắt sứa chắc cũng kiếm được chút đỉnh, trong tay nhiều tiền hơn thì đương nhiên chi cũng phóng khoáng hơn."
"Không thể nghĩ vậy được, chuyện góp vốn đương nhiên phải quyết nhanh thôi, để lâu quá, đến lúc đó ý kiến cũng nhiều. Chúng ta thì tin tưởng họ, nhưng mỗi người đều có người nhà, lỡ như người nhà nói ra nói vào thì khó nói lắm, nói rõ sớm thì sẽ không có lắm ý kiến ngoài luồng."
Diệp Diệu Đông nghe thấy cũng đúng, A Quang nói có lý.
Bạn bè dễ nói chuyện không có nghĩa là người nhà họ cũng thế.
"Vậy để tránh những rắc rối không cần thiết, vẫn là chia vốn xong trước, chuyến này đánh bắt xong xuôi thì đi hỏi han thông tin về xưởng đóng tàu trong tỉnh, làm tàu trước rồi về gọi nhau đến nói chuyện.
"Ừ."
Diệp Diệu Đông trầm mặc suy tư một chút, nhất thời cũng không nói gì, thấy hắn cũng không lên tiếng, tưởng cuộc trò chuyện đã xong, chuẩn bị cúp máy, không ngờ A Quang đổi giọng, lại mở lời.
"Đông tử, còn có một chuyện muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì? Cứ nói thẳng là được, còn cố tình nói vậy, làm như chuyện cực kỳ hệ trọng vậy."
"Chuyện lớn đương nhiên phải nghiêm túc nói, cười đùa nhiều quá không tôn trọng."
Diệp Diệu Đông ha ha cười hai tiếng, hiếm khi nghe hắn nghiêm túc nói chuyện như vậy, thật lạ lùng.
Tiếc là, không thể nhìn mặt xem biểu lộ của hắn.
Cả ngày cười đùa, không biết xấu hổ nói người khác.
Bất quá, cũng thật khó mà nghe được A Quang nói chuyện nghiêm túc như vậy, hắn cũng nghiêm túc một chút.
"Được rồi, vậy nghiêm túc nói, ngươi còn có đại sự gì? Có phải ở thành phố kiếm được dự án phát tài nào không, muốn cho huynh đệ húp chút canh?"
"Ngươi thôi đi, ta còn đang chờ ngươi dẫn ta phát tài đó."
"Vậy có chuyện gì?"
"Ta nói thật với ngươi, là về chuyện năm ngoái đi môi giới con sứa, năm nay chúng ta bàn bạc một chút đi."
Diệp Diệu Đông nghe vậy lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười, vốn còn tưởng hắn có chuyện đại sự gì, mới nghiêm túc như vậy, thì ra là chuyện này, đây thật là việc nên bàn bạc nghiêm túc.
Lúc đầu hắn cũng muốn tìm cơ hội nói chuyện này với hắn, không ngờ hắn ngược lại chủ động nhắc đến trước.
"Ngươi nói xem, ngươi có ý kiến gì?"
Diệp Diệu Đông vểnh tai lên lắng nghe, xem hắn định nói những gì, bất quá trong lòng hắn cũng đã có chút suy đoán.
"Năm ngoái chúng ta do dự định làm gấp rút quá, sắp xếp vội vàng, lúc đó ai cũng bận tối mắt tối mũi, cũng không có quy định cụ thể. Còn ngươi thì lúc đó cũng không tiện đối đầu với Trần Gia Niên, nên chỉ có ta ra mặt, mà ta ở trên bờ cũng nhàn rỗi, nên mọi việc đều do ta làm. Sau đó tiền đều vào túi ta, cũng coi như là cho ngươi bớt chút tiền hoa hồng, sau khi về nhà có lì xì cho ngươi, ngươi cũng không lấy…"
"Lúc đó ta cũng bận, không rảnh ở trên bờ thu hàng, mấy chiếc thuyền của ta cũng phải coi ngó, còn phải dạy bọn họ cách phân loại, cho nên ngươi ra mặt là thích hợp nhất…"
A Quang ở đầu dây bên kia ngắt lời hắn, "Nói thì đúng vậy, nhưng không thể cứ mơ hồ như vậy kéo dài qua năm nay, chuyện phân chia, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng, dù sao năm nay ngươi cũng không cần nể tình Trần Gia Niên nữa."
"Chuyện đánh bắt con sứa này, cũng không biết duy trì được mấy năm, ta cũng không thể giả điếc làm ngơ, chuyện này cũng có phần công của ngươi, huynh đệ ta rõ ràng về tiền bạc, bàn bạc phân chia xong thì làm luôn, ai cũng không biết kiếm được bao lâu, kiếm được năm nào hay năm đó."
"Ta cũng đã nghĩ ngợi mấy ngày rồi, từ khi gọi điện liên hệ với xưởng ở Chiết Giang kia, ta đã bắt đầu suy nghĩ chuyện này."
"Nói thật, năm ngoái kiếm được cũng nhiều, tiền cầm cũng thật nóng tay, luôn nhớ đến công lao giúp gió đông của ngươi. Tiền ai cũng thích, nhưng phải nhận cho hợp tình hợp lý, không phải chỉ làm có một lần. Có sang năm nữa không thì không biết, năm nay ra sao thì cũng không hay, nhưng phải nói trước.
"Cũng như cách phân chia lợi nhuận với thuyền đánh cá vậy, dù sao cũng phải nói rõ ràng trước."
Diệp Diệu Đông nghe vậy trong lòng ấm áp, không ngờ chưa kịp mở miệng thì A Quang đã nhắc đến trước.
Hắn cũng không làm bộ đẩy qua đẩy lại, vốn dĩ trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy, không cần phải giả bộ khách sáo với A Quang, dù sao hắn cũng là người nhắc đến trước.
"Vậy ngươi định chia thế nào?"
"Sáu bốn, ta sáu ngươi bốn, đừng thấy ta không khách khí, ở trên bờ thu mua là ta, bận rộn cũng là ta, ngươi thì chỉ chờ chia tiền, nhiều nhất thì khi cập bờ, giúp ta một tay gom một chút. Mặc dù năm ngoái cũng là do ngươi nghĩ ra, cũng là ngươi giúp kết nối, nhưng mà chạy tới chạy lui bận rộn, chịu rủi ro là ta, ta làm nhiều hơn nên phân chia cũng phải nhiều hơn."
Diệp Diệu Đông cười, đến khi phân chia tiền thì nên chia, nên bảo vệ quyền lợi của mình cũng không sai.
"Ta thấy ngươi nói đúng. Ngươi sáu ta bốn, cũng là ta chiếm tiện nghi, chẳng qua là nhờ phúc năm ngoái, thật sự thì ta cũng không làm gì, chỉ là ở phía sau nghĩ kế, đều là ngươi lo trước lo sau."
A Quang thấy hắn không có ý kiến gì thì rất vui.
"Đúng không? Ta cũng nói ta làm nhiều hơn mà, lấy nhiều hơn cũng là phải."
"Nếu sang năm mà vẫn làm tiếp thì ngươi bảy ta ba, nếu còn làm sau nữa thì ngươi tám ta hai, cứ giảm dần. Chừng nào ta không chính thức cùng ngươi ở trên bờ giúp đỡ thì cứ giảm dần, cho đến khi hết."
"Thật hả? Cái này là do ngươi nói đấy."
"Ừ, ta nói, ta chỉ có công nghĩ ra ý tưởng và dắt mối thôi, nếu như không tham gia làm thì cứ nhận tỷ lệ như thế cũng thấy hổ thẹn. Phụ một tay thì cũng không tính, cũng phải giảm dần, vì rảnh thì phụ giúp cũng là phải."
"Tốt tốt tốt, cứ quyết định vậy đi, ngươi cứ mỗi năm giảm đi, giảm hết thì thôi."
A Quang cũng rất bất ngờ vui mừng, không ngờ hắn còn nói là hàng năm giảm, giảm hết thì thôi.
"Ừm."
Thật ra Diệp Diệu Đông cũng nghĩ là việc này làm không được lâu dài, vị trí có trời ưu ái, người địa phương biết rồi cũng sẽ tranh giành, tốt nhất là cùng chung sống hòa bình khai thác, khi đó lợi nhuận chắc chắn không thể lớn bằng trước kia, hắn cũng không tiện chia chác nhiều như vậy.
"Ôi chao, đáng tiếc, mọi người không ngồi cùng nhau nói chuyện được, ngồi chung thì đã có vài chén rượu rồi, uống cho đã, giờ cứ cách xa thế này mà nói, cũng hơi lạ."
"Chỉ có ngươi là không có thời gian, còn bọn ta thì đều có cả.
"Lần này về rồi thì chắc sẽ rảnh, chờ Huệ Mỹ sinh xong, chúng ta sẽ về."
"Nhà máy ở Chiết Giang kia, lần trước ngươi liên hệ thế nào?"
"Họ nói là nhà máy còn chưa đi vào hoạt động, hôm qua ta thấy mình phải đi biển mấy ngày nên gọi lại, thì họ nói phải đợi, nói có ngư dân cũng hay thỉnh thoảng vớt được đem về ướp gia vị ăn, vài con lèo tèo thì không bán được bao nhiêu tiền. Chắc là cũng sắp rồi."
"Vậy đợi về lại liên lạc lại xem sao. Năm trước mình đi muộn cũng vì gặp bão, sóng đánh con sứa đến chỗ mình nhiều quá, năm ngoái chuẩn bị sớm một chút, năm nay chắc cũng sắp tới lúc, đi sớm một chút cũng tốt, sắp xếp mọi chuyện cho ổn."
"Ừ, ta nhớ rồi."
Chuyến này đánh bắt xong quay về thì cũng đến cuối tuần, cũng sắp rồi.
Nghĩ như vậy, hắn thấy còn rất nhiều chuyện phải làm, lịch trình cũng đầy cả.
Vừa phải mua, vừa phải mua thuyền, còn phải chuẩn bị đi Chiết Giang đánh bắt, thuyền đánh cá của hắn thì nhiều, mấy chục người còn phải chờ hắn sắp xếp, nghĩ cũng không dễ dàng, chắc là đến lúc đó có nhiều việc lắm.
A Quang thấy đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, không nghe tiếng gì liền vội vàng hỏi: "Ngươi sao vậy, sao không nói gì?"
"Ta đang nghĩ vài việc."
"Nghĩ gì?"
"Ta đang nghĩ sau khi về có nhiều chuyện phải làm quá, chắc là chuyến hai chưa xong đã phải ở nhà sắp xếp rồi."
"Cái này thì có gì đâu, chỉ có mỗi chuyện thuyền đánh cá chưa xong thôi mà, đến lúc đó xong chuyện ở tỉnh thì dành ra một ngày để mọi người thảo luận, rồi quyết định thôi. Chuẩn bị vật tư và người đi Chiết Giang thì giao cho chị ba sắp xếp không phải tốt sao, còn gì để chuẩn bị nữa? Chắc cũng không có gì." Khi nào về thì gọi điện thoại báo trước, nếu sớm thì vẫn còn có thể ra biển thêm một chuyến, lúc trước nói là tháng 7 không phải sao?"
"Vậy cũng chưa chắc, năm nay mực nước ở chỗ mình lên chậm, đi sớm chút thì tốt, hoặc là mình quyết định cuối tháng 6 đi luôn đi, cũng không cần chờ tháng 7, không cần cứng nhắc quá, đi sớm nếu có hàng thì cũng kiếm chút ít."
"Vậy để mấy ngày nữa rồi nói, kiểu gì cũng phải gọi điện thoại hỏi thăm sớm đi. Tiền công một ngày cũng không ít đâu, mình thuê nhiều người, một ngày cũng mất mấy chục, còn ăn uống nữa."
Vừa nhắc đến tiền công, hắn lại thấy xót của, A Quang mỗi ngày chỉ hết 30 tệ tiền phí, còn hắn lại thuê hai chục người, cộng thêm 4 người trên thuyền với cha mình, một ngày cộng cả ăn uống phải mất đến gần trăm tệ.
Không chịu được, không chịu được mà. . .
Một ngày mất 100 tệ, 10 ngày là 1000 tệ, nếu không kiếm được đồng nào mà cứ ở đó ăn chơi thì làm sao được.
"Vậy thì hỏi sớm mà đi.
Hai người lại tiếp tục bàn chuyện về Chiết Giang và các chi tiết trong một lúc lâu, coi như đang tán gẫu, bây giờ thuyền đang làm việc, nhàn rỗi cũng chỉ nhàn rỗi, cũng chẳng cần họ phải làm gì.
Đêm dài mênh mông, dù sao cũng cần có người để giải khuây.
Không phải vợ thì cũng là huynh đệ.
Nói chuyện phiếm cho tinh thần không bị trống rỗng.
Cho đến khi cả hai đều kêu réo muốn kéo lưới, họ mới tắt máy, bắt đầu làm việc.
Lần này kéo lưới cũng mất đến ba tiếng đồng hồ, gần 1 giờ sáng thả lưới, đến gần 4 giờ rạng sáng.
Khi thu hết lưới lên, nhìn đầy khoang thuyền, với mẻ này thu hoạch cũng chỉ có thể coi là tàm tạm, cũng được.
Diệp Diệu Đông đứng ở trên nóc tàu, nhìn khoang thuyền đầy ắp hàng hóa phía dưới, cảm thấy thu hoạch mẻ này cũng tạm được, không đến nỗi tệ.
Đợi đến khi trời sáng, tinh thần hắn cũng có chút mệt mỏi, không còn hăng hái và phấn chấn như trong đêm nữa.
Duỗi người một cái, vặn vẹo cổ, hắn lại đứng đó hít sâu vài hơi, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, mới quay lại khoang điều khiển ngồi.
Những chuyện lặt vặt ở dưới, cứ để hai người chèo thuyền làm là được rồi. Khi mẻ lưới thứ hai bắt đầu được kéo lên, người trong khoang thuyền đều đứng lên, cùng bọn họ thay phiên làm việc.
Thuyền trôi bồng bềnh trên biển, tiếp đó cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, cứ thế từng bước đánh bắt, đến lượt ai thì người đó làm, ai có việc gì thì làm việc đó.
Mấy ngày nay hiếm khi thời tiết tốt, sau khi đánh bắt được hai ba ngày, họ lại gọi thuyền thu mua đến, bán một đợt hàng, rồi lại tiếp tục đánh bắt trên biển.
Mấy ngày gần đây thu hoạch cũng bình thường, không có mẻ nào lớn đặc biệt giá trị để họ phải cố ý lái thuyền quay về một chuyến, cho đến khi khoang thuyền lại đầy ắp, boong thuyền cũng chất đầy hàng, họ mới bàn bạc rồi quyết định vào bờ tỉnh một chuyến.
Không chỉ là bán hàng hóa, mà còn là để lên bến tàu tỉnh, tìm hiểu giá cả đóng tàu ở xưởng đóng tàu tỉnh, như vậy họ mới có thể quyết định được.
Sau khi xong việc ở tỉnh này, họ sẽ lại khởi hành về, vừa đi vừa đánh bắt, trên đường lại ghé thành phố bán hàng.
Họ dự định mất khoảng hai ngày cho chuyến đi này, dù sao trên đường về cũng muốn đánh bắt kiếm thêm, cũng phải lấp đầy khoang cá thì mới có lời khi vào thành phố bán.
Ban đầu, họ cũng không có gì gấp gáp, trước kia khi ra khơi cũng thường đi dọc theo bờ biển mà đánh bắt, lúc về cũng như vậy, vừa về vừa đánh bắt.
Đi ra ngoài biển khơi, làm gì cũng phải tính toán cẩn thận.
Nếu không phải nghĩ đến chuyện đến tỉnh nghe ngóng về xưởng đóng tàu, thì cả thuyền bọn họ có lẽ đã trực tiếp bán hàng cho thuyền thu mua trên biển rồi về, vừa về vừa đánh bắt, lại tích thêm một thuyền hàng đến tỉnh bán.
Đến bến tàu tỉnh, lão Hải vừa thấy họ đã chạy ra đón, vô cùng nhiệt tình, đương nhiên bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác, toàn bộ chuyến hàng này đều bán cho hắn.
Bùi thúc không có ở đây, cha hắn cũng không tiện đi hỏi giá nhà khác, nên hắn đã ra hiệu cho A Quang đi, dù sao hắn là người lạ mặt.
Tuy là có quan hệ thân thích, nhưng cũng phải tránh bị hố, không bán thì không được, nhưng ít nhất cũng phải nắm chắc trong lòng, lỡ bị hố cũng còn có cái để mà cãi lý.
Cũng may giá cả chuyến này vẫn rất công bằng, không biết có phải do quen biết không, dù sao lần này thấy cửa hàng của hắn cũng bày rất nhiều hàng, xem ra dạo này làm ăn cũng được.
Tuy bán hàng ở đây rất thuận lợi, nhưng việc tìm xưởng đóng tàu lại không suôn sẻ như vậy.
Họ đi dọc theo bờ hỏi thăm, tìm kiếm, có những chỗ bờ quá nhỏ, căn bản không thể ghé vào hỏi đường được, đi hết bao nhiêu đường biển vòng vèo, cảm giác như cứ loanh quanh bờ biển tỉnh này.
Sau đó họ lại cập bờ tìm ngư dân địa phương, muốn trả tiền để họ dẫn đường, nhưng người ta căn bản không thèm để ý đến bọn họ, sợ lên thuyền sẽ bị bọn họ đem ra tế biển.
Tìm đến hai ba tiếng đồng hồ, trời tối mịt mà vẫn không tìm được, tức giận bọn họ liền lái thuyền quay về.
"Không tìm nữa, dù sao mình cũng không rành cuộc sống ở đây, có khi đi qua lại còn bị hố, đến lúc đó cái gì cũng bị người ta nắm thóp, làm gì cũng do người ta quyết định, mình giao tiền cọc cũng chẳng có tiếng nói gì, ít nhất cũng phải mua mấy cái thuyền ở thành phố này, cũng biết rõ một chút."
"Được, vậy thì trực tiếp về thành phố đặt trước đi, thuyền của ta ở thành phố chắc hai ngày nữa cũng về được một chiếc, vừa khéo qua hai ngày cập bến thành phố, lại tìm hiểu kỹ hơn, tiện thể ta lại lái thuyền mới về."
"Ừ, vậy về thành phố đi, cũng có thể tìm hiểu xem có kỹ thuật mới gì không."
Nếu có kỹ thuật mới, chắc chắn trong thành phố sẽ ứng dụng sớm hơn ở huyện, coi như một ưu điểm.
Cả thuyền theo họ lặn lội, nhưng thực sự mệt mỏi chỉ có hai người, đám người chèo thuyền thì chẳng sao cả, không phải làm việc thì còn có thể nghỉ ngơi.
"Đi thôi, về thôi, lại vớt thêm hai ngày, ngươi cũng gom cho ta mấy thứ linh tinh kia đi, đừng ném hết xuống biển."
"Biết rồi, cha vợ ta hai hôm nay cũng bắt đầu gom rồi, sợ lãng phí, cũng may khoang cá của ta lớn hơn một chút, vẫn có thể chứa được."
"Không nói nữa, các ngươi mau đi ăn cơm đi, tìm suốt một hồi, trời tối đen rồi, cơm còn chưa ăn..." Diệp phụ thúc giục bọn họ, đồng thời cũng đi lái thuyền.
Hai chiếc thuyền một trước một sau lại rời khỏi thành phố đèn đuốc sáng rực kia, sớm biết như vậy, họ đã không phí thời gian, ai ngờ khó tìm như vậy, tìm xưởng đóng tàu ở thành phố khi trước còn không khó bằng.
Cuối cùng có lẽ là vì tỉnh này quá lớn, xưởng đóng tàu ở các thôn xóm quá xa xôi, mà họ lại không biết phải tìm xưởng đóng tàu nào.
Hai chiếc thuyền tăng hết tốc lực chạy thêm hai giờ, mới chậm dần tốc độ, từ từ thả lưới đánh cá xuống, để lưới cá mở miệng rộng như chậu máu tiếp tục xuống biển kiếm ăn.
Khi lái thuyền, Diệp Diệu Đông cũng nghĩ, trước đó hỏi giá cả ở thành phố là khoảng 15 ngàn sáu, giá này cũng chấp nhận được, tuy đắt hơn thuyền của hắn, nhưng qua hai năm thì tăng giá cũng bình thường, thị trường giá cả mấy năm nay họ cũng chú ý.
Thêm nữa là giá cả ở thành phố vốn dĩ sẽ đắt hơn ở quê, 15 ngàn sáu coi như là rẻ, dù sao hiện tại tàu đánh cá lớn như vậy ít, đi xa đánh bắt được nhiều hàng, rất nhanh sẽ thu hồi được vốn.
Một chiếc 15 ngàn sáu, vậy thì hai chiếc là khoảng 30 ngàn đến 32 ngàn, đặt cọc 10 ngàn cũng không chênh lệch bao nhiêu, nếu không yên tâm người ngoài, thêm mấy ngàn nữa cũng không sao.
Dù sao cũng phải đi xem qua đã, còn thuyền của A Quang có thể từ từ đàm phán sau khi nghiệm thu, bên kia hắn còn ba chiếc chưa giao.
Nghĩ đi nghĩ lại thấy đúng là không có chuyện gì là thuận lợi cả.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận