Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 237: Bắt tại trận(2)

Chương 237: Bắt tại trận(2)Chương 237: Bắt tại trận(2)
Anh tỉnh hẳn ngay lập tức, tò mò đứng dậy xem ai đang lén nói chuyện ngoài kia.
Đến cửa sổ, tiếng động rõ hơn nhiều...
"Đau quá, em thổi thổi cho anh đi, thổi xong anh không đau nữa..."
"Không được, như vậy ngượng lắm."
"Sao lại ngượng, không ai thấy mà."
"Nhưng anh xấu quá, em không muốn thổi đâu, sao anh không ở nhà điều trị mà cứ chạy ra ngoài vậy?”
Bên ngoài lập tức im bặt, Diệp Diệu Đông mở cửa sổ ra và nhô đầu ra ngoài.
Nhờ ánh sáng lờ mờ từ các cửa sổ nhà bên, anh nhìn thấy A Quang mặt mũi sưng vù đang đứng cạnh em gái mình, vẻ mặt như bị táo bón.
Anh đắc ý nói:
"Đúng rồi, xấu là do bẩm sinh chứ không phải lỗi của mày, nhưng nửa đêm ra ngoài dọa người thì đúng là lỗi của mày đấy. Về nhà trốn đi cho xong, đừng ra đây dọa phụ nữ trẻ con nữa."
Diệp Tuệ Mỹ thấy bị anh ba bắt quả tang, hoảng hốt lùi lại vài bước, tạo khoảng cách với A Quang.
A Quang cũng giật mình, thấy anh không lao ra đánh mình, mới yên tâm phần nào.
Sao chỗ nào cũng có anh vậy hả? Nói vài câu cũng không được à?
"Hả hê thế, tao sẽ chờ đến lúc thấy mặt mũi xấu xí của mày!"
"Có lẽ khó đấy."
Đã bị bắt quả tang rồi, A Quang cũng không trốn tránh nữa, lấy ra một hộp nhỏ từ túi quần, đưa cho Diệp Tuệ Mỹ: "Hôm trước rảnh rỗi đi mua, tặng em đấy, anh về trước đây."
Trông giống hộp đựng trang sức, Diệp Tuệ Mỹ giật mình lùi lại hai bước: "Gì vậy? Anh không nói em không nhận đâu."
"Em cầm về rồi mở ra xem."
Nói xong, anh ta cứ thế nhét vào tay cô ấy, rồi lẹ làng rút đi.
Thấy vẻ mặt của Đông Tử, tuy không lao ra đánh mình, nhưng ánh mắt lạnh lẽo đó như muốn xé xác mình ra vậy.
Không biết câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài à, suy nghĩ động não một chút đi chứ.
Diệp Tuệ Mỹ nhỏ giọng gọi với theo phía sau, nhưng không dám đuổi theo, cũng không dám gọi to, sợ người khác nghe thấy.
Lúc nãy anh ta tới, còn nói đã nhìn thấy cha mẹ ngồi ở cửa, cô không có ở đó nên anh ta mới nhỏ nhẹ đến gõ cửa sổ phòng sau.
Cầm cái hộp trong tay như củ khoai nóng, cô ấy cũng không biết phải làm sao, nghĩ một lúc, quyết định đi tìm anh ba.
Anh cũng rất tò mò: "Bên trong có gì vậy?"
"Em chưa mở ra, không biết."
"Mở ra xem nào."
Diệp Tuệ Mỹ nghe lời mở ra xem, hóa ra là một đôi hoa tai vàng nhỏ xinh xắn.
Cô đoán là trang sức, quá đắt tiền rồi, nên mới không dám nhận.
Diệp Diệu Đông hài lòng nói: “Cũng tính là có chút lương tâm, không mua hoa tai lớn, kẹp tóc lừa người, cái này cũng xem như được đấy."
Diệp Tuệ Mỹ trợn tròn mắt, anh trai cô chú ý sai chỗ rồi có phải không?
"Cái này quá đắt tiền rồi, anh giúp em trả lại anh ấy đi."
Anh nhướn mày: "Em chắc chứ? Em nghĩ kỹ chưa?"
Diệp Tuệ Mỹ lại trợn mắt: "Em có đồng ý yêu đương gì đâu, nhận lấy thì coi như thế nào chứ?” Anh không khỏi khen ngợi, em gái anh vẫn rất sáng suốt, đầu óc thông minh, không dễ bị mua chuộc.
"Được lắm, con gái phải thận trọng chứ không thể nhẹ dạ được, cô nào chẳng có vài anh theo đuổi? Tất nhiên phải cân nhắc thật kỹ rồi. Dù là bạn anh, nhưng em cũng đừng ngại từ chối nếu không thích. Nếu em không hề hứng thú thì cứ thẳng thừng từ chối luôn, nếu nó dám đến nhà quấy rối trêu chọc thì coi chừng anh đấm cho bầm mặt."
"Em biết rồi anh ba, để em quan sát thử xem sao."
Diệp Diệu Đông vỗ vỗ đầu em gái: "Vậy tuỳ em quyết định. Đàn ông đều đê tiện cả, dễ dàng chiếm được thì hiếm khi trân trọng, em đừng để bị lợi dụng đấy."
"Em biết rồi ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận