Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 238: Muốn làm em rể tao à?

Chương 238: Muốn làm em rể tao à?Chương 238: Muốn làm em rể tao à?
Diệp Diệu Đông cầm hộp nhỏ bỏ tạm vào túi quần, rồi đóng cửa sổ lại.
Trong lòng anh suy nghĩ kỹ, thật ra A Quang cũng không tệ, trong nhà chỉ có mỗi anh ta là con trai, cha anh ta hiện giờ cũng đã mua thuyền, không còn nhàn rỗi nữa, mà ngày ngày chăm chỉ ra biển kéo lưới kiếm tiền, cuộc sống cũng tạm ổn, so sánh thì không thiếu thốn gì.
Ở vùng nông thôn này, có cơm ăn áo mặc, con cháu siêng năng, có nghề nghiệp chân chính thì rất tốt rồi.
Anh với A Quang lại là bạn thân từ nhỏ, nhân cách anh ta vẫn đáng tin, cũng không hay cờ bạc, nghiện rượu, chỉ thỉnh thoảng tụ tập bạn bè chơi vài ván bài, uống chút rượu thôi, điều này cũng bình thường, chỉ không biết tự lúc nào đã để ý đến em gái anh.
Mẹ nó! Tao coi mày như anh em, mà mày lại muốn làm em rể tao!
Không thể để nó dễ dàng toại nguyện được, phải tạo cho nó chút khó khăn, thử thách!
Lâm Tú Thanh thấy trời đã tối om, ngoài trời gió lớn, muốn vào xem anh đã thức dậy chưa, nếu thức rồi cô sẽ gọi hai đứa trẻ về tắm rửa, chúng chơi suốt cả ngày, dơ quá rồi, tắm xong sẽ bảo chúng đi ngủ luôn.
Nhưng bước vào phòng thấy tối om, tưởng anh vẫn đang ngủ, nên cô nhẹ nhàng, cũng không bật đèn.
Không ngờ khi vòng qua giường từ bên hông sang mặt trước, bỗng bị ai ôm chặt, cô giật mình kêu lên một tiếng, rồi lập tức nhận ra nên liền tát anh mạnh một cái.
"Anh làm gì dọa người thế? Thức rồi sao không bật đèn, cũng không ra ngoài?"
"Ha ha, anh cũng mới tỉnh, chọc em vui thôi."
"Dọa người, dọa chết người luôn đấy. Lén lút rồi ôm bổ ngang thế, hồn của em suýt nữa bay mất rồi." Diệp Diệu Đông vỗ vỗ lưng cô an ủi: "Anh nào biết em nhát gan đến thế chứ? Trong phòng của mình, ngoài anh ra, có ai bất ngờ ôm em được chứ?"
"Tại em tưởng anh vẫn đang ngủ mà?" Cô bực mình nói rồi đẩy anh ra, bật công tắc đèn lên cho sáng."Thức rồi thì em đi nấu mì cho anh ăn nhé?"
"Được, nấu miến khoai lang nhé."
"Ừm, anh ra ngoài tìm hai đứa nhỏ về đi, chờ em nấu mì xong, em sẽ tắm rửa cho chúng. :
"ừn"
Diệp Diệu Đông nhanh chóng mặc quần áo rồi chạy ra ngoài tìm người.
Không biết chúng chạy đi đâu chơi, chạy quanh cả thôn, cũng không sợ bị bắt cóc.
Anh chạy vòng quanh nửa thôn mới bắt được cổ áo Diệp Thành Hải đang hăng hái chạy: "Chạy đâu thế? Diệp Thành Hồ với Diệp Thành Dương đâu rồi?"
Diệp Thành Hải bị túm cổ áo, không chạy được nữa, vội nói:
"Họ bị bắt rồi, đang bị giam ở hang ổ của bọn con làm nô lệ đấy, chú ba mau thả con ra, con còn phải bắt thêm vài đứa nữa..."
Nói xong, cậu vẫn cố vùng vẫy thoát ra, nhưng vô vọng, càng cố gắng càng tuyệt vọng: "Chú ba mau thả con ra..."
Diệp Diệu Đông nghe mà đau cả đầu: "Hang ổ của cháu ở đâu?"
"Ở cửa sau nhà A Vũ."
"Cháu làm bài tập vê nhà chưa?"
"Chú ba có thể đừng hỏi những chuyện làm mất hứng được không?"
Cậu giật mạnh áo mình ra, rồi như cơn gió lao đi, ba bước đã biến mất.
"Đồ ranh conl"
Sau khi mắng mỏ một câu, Diệp Diệu Đông cũng không quan tâm nữa, trước tiên tìm con của mình về trước đã. Gió buổi tối thì mạnh hơn ban ngày rất nhiều, khi tìm thấy hai đứa con trai nhỏ của mình, nước mũi của chúng đã nhễu gần tới miệng rồi. Hai đứa cứ hít hít, liếm liếm môi trên bằng lưỡi.
Khi Diệp Diệu Đông tìm thấy hai đứa, anh suýt chút nữa không nhìn ra, vỗ mỗi đứa một cái lên đầu: "Không biết ghê tởm à hai đứa này? Về nhà tắm rửa với cha đi."
Anh vừa nói vừa bồng con trai nhỏ lên tay: "Diệp Thành Dương, con mới lớn tí tẹo đã chạy lung tung với người ta rồi, may không bị ai giãm nát đấy."
Con trai anh hít mũi một cái, phấn khởi nói: "Không đâu, có anh cơ mà."
Diệp Thành Hồ cũng nói: "Nó ngồi đây xem bọn con chơi thôi, không đi đâu cả."
Thằng ngốc này!
Lại còn ngồi đây hóng gió lạnh xem người khác chơi à?
Diệp Diệu Đông ghét bỏ lấy khăn tay trong túi ra, lau nước mũi cho con nhỏ, rồi gấp lại, lau luôn nước mũi của con lớn đang nhễu xuống miệng nữa: "Về nhà nhanh lên."
Diệp Thành Hồ miễn cưỡng nhìn bạn bè vẫn đang chơi, rồi mới ngoan ngoãn theo Sau anh.
Khi về tới nhà, Lâm Tú Thanh đã nấu sẵn một nồi to miến khoai lang, may mà đây không phải mì sợi nên không bị nhữn, cô đứng ở cửa chờ mãi mới thấy ba cha con quay vê.
"Chạy đi đâu thế hả? Cả buổi trời mới về, đi tắm đi, dơ chết rồi."
Diệp Diệu Đông đưa con nhỏ cho cô bế, rồi mới ăn miến khoai lang.
Trong đó ngoài rau cần củ cải, còn có nhiều nguyên liệu ngon, có tôm con mà anh mang về chiều hôm qua, có cá khô ngâm mềm của nhà làm, có mắm muối, có rong biển hái hôm qua trên bãi biển, với sò to, cả nồi thơm ngon, nhìn rất hấp dẫn.
Người ven biển ăn hải sản rất thoải mái, nhà có thuyền nên không tốn tiền mua.
Anh húp sùm sụp, một ngụm miến, một ngụm hải sản, một ngụm canh...
Ở cửa, hai chị dâu thấy con của anh đã được đưa về, cũng la ó mấy đứa trẻ nhà họ chết ở đâu rồi, khi tìm về sẽ cởi quần đánh một trận...
Sáng hôm sau, bầu trời vẫn quang đãng, ánh nắng chiếu sáng qua cửa sổ, Diệp Diệu Đông sờ vào hộp nhỏ trong túi.
Không sớm thì muộn, trả sớm càng yên tâm hơn.
Khi tới nhà A Quang, anh ta vẫn chưa dậy, Diệp Diệu Đông quen đường quen lối vào phòng anh ta, chỉ thấy anh ta trần truồng chỉ mặc cái quần lót ngắn, vẫn quấn chăn.
Anh tát một cái lên mông anh ta: "Mông to đàn hồi đấy!"
A Quang lập tức giật mình, ngồi bật dậy, kéo chăn lên che phần dưới, tức giận nói: "Mày bệnh hoạn thế à."
"Che cái gì, toàn thân mày có chỗ nào tao chưa nhìn thấy hả?"
"Mẹ kiếp, đúng là biến thái, ai không biết sẽ tưởng chúng ta làm gì đó?"
Diệp Diệu Đông trực tiếp lấy hộp nhỏ trong túi ném cho anh ta: "Trả mày đó."
A Quang thấy hộp trang sức quen thuộc, nhăn mày lại: "Em ấy không nhận, hay mày không cho nhận?”
"Hừ, em gái tao đâu phải là loại tầm nhìn hạn hẹp, Hồng Quân còn phải trường chinh ngàn dặm mà, đâu dễ thế."
"Mày không thể giúp bạn một tay à?"
"Không thể, không đánh mày một trận là may rồi." Nói xong anh đi ra ngoài.
A Quang gãi đầu, sáng sớm đã buồn bực thế này, có tâm tặng quà cũng không tặng được.
Sau khi ra khỏi phòng, Diệp Diệu Đông đi thẳng tới ngôi nhà mới, ngôi nhà mới đã hoàn thành, chỉ chờ ngày dọn nhà tổ chức tiệc rồi chuyển vào.
Anh đi loanh quanh trong nhà một vòng, rồi ra cửa sau xem vườn rau mình đào cắt cỏ vài hôm trước, những chồi non xanh mướt đã mọc lên, nhìn rất vui mắt.
Bên cạnh còn nhiều đất trống, anh nghĩ khi rảnh sẽ đào thêm chút nữa, trồng ít cà rốt, cải xanh, để mùa đông có rau ăn. Hàng rào cũng phải dành thời gian để làm, vài hôm nữa nhà có gà mái ấp trứng, nhờ mẹ chuẩn bị thêm trứng để ấp, năm sau gia đình nhỏ của anh cũng có thể nuôi vài con gà con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận