Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 125: Dài hơn một mét, hơn một trăm cân, thêm tiên(1)

Chương 125: Dài hơn một mét, hơn một trăm cân, thêm tiên(1)Chương 125: Dài hơn một mét, hơn một trăm cân, thêm tiên(1)
Không ngờ bão đi qua rồi còn có thể bắt được cá lớn như thế, cơn bão này đến chí lý lắm!
Diệp Diệu Đông xoa tay hưng phấn xắn tay áo lên, con cá này cũng không phải loại quý hiếm gì nhưng được cái lại rất to con, nhìn qua cũng phải tâm trăm cân, có được con cá này thì ngày hôm nay cũng không uổng công đi.
"A Thanh giúp anh mở cái bao ra, anh bỏ nó vào!"
"Anh cũng phải cần thận đấy, em vừa thấy mang cá đang động đậy, đuôi cũng nhúc nhích, anh đừng để bị nó cắn."
"Không sao đâu."
Diệp Diệu Hoa cũng chủ động xắn tay áo lên hỗ trợ, con cá này lớn như vậy, một người cũng khó mà đẩy được.
"Cá lớn như vậy mà cũng bị cuốn sang bãi cát bên này của chứng ta, hai hôm nay chắc là bão ngoài biển cũng lớn lắm?"
"Chị hai hay là chị tìm thêm lần nữa đi, không chừng lại phát hiện thêm con nữa đấy?" Lâm Tú Thanh nghiêng đầu nói với chị ta một câu.
"Chắc là không có đâu..."
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng động tác đứng dậy của chị ta cũng gọn lẹ lắm, nhấc chân lên tìm kiếm khắp nơi, đáng tiếc đã làm cho chị ta phải thất vọng rồi, chị ta chỉ nhặt được hai con cá sủ.
Trong lúc bọn họ đang bắt cá cam sọc, cách đó không xa mọi người cũng đang đi về phía này, họ cũng nhìn thấy con cá lớn này.
"Oa! Cá gì thế? Con này cũng phải hơn một mét ấy nhỉ..."
"Cá lớn như vậy thế mà cũng bị mắc cạn à?"
"Bé cưng ơi, con này là cá gì thế, sao lại lớn vậy? A Hoa cô may mắn thật đấy..." "Con này không phải do tôi tìm thấy, nó là do vợ chồng Đông Tử tìm được."
Nói thật thì trong lòng anh ấy cũng thấy tiếc, nếu biết sớm thì họ đã tiến lên một tí nữa, con cá lớn như vậy nằm ở mỏm đá ngầm gần đó, mắt mù mới không nhìn thấy thôi.
Những người khác của nhà họ Diệp thấy mọi người tập trung đông ở phía bên này thì cũng đi đến, cha Diệp và mẹ Diệp vui vẻ ra mặt chung tay hỗ trợ, trong miệng cũng lẩm bẩm nói: "Cá lớn như vậy mà cũng bị mắc cạn được, khiếp thật..."
Đông người nên cũng nói nhiều, mọi người đều bàn luận một cách sôi nổi.
"Thời gian này A Đông may mắn thật đấy! Nghe A Tài nói mấy hôm trước cậu còn bán cho anh ta một con cá mú mỡ.”
"Đúng rồi, gân đây vận may của cậu trông có vẻ tốt nhỉ? Cá lớn như vậy, A Hoa không thấy được mà cậu lại nhìn thấy."
"Chậc... chậc... chậc! Nhà họ Diệp mấy người sắp giàu rồi nhỉ!"
"Có phải dạo gần đây phong thủy của nhà các người vượng lên không?"
Bận rộn thì không giúp chỉ muốn úp sọt thôi!
Sau khi đã nhét cả con cá vào bao, Diệp Diệu Đông mới trả lời mọi người: "Mọi người cũng nhanh tìm thử xem, nói không chừng còn có cá lớn kẹt ở mấy tảng đá đấy!"
"Đúng, đúng, đúng vậy."
Mọi người vội giải tán, cũng không kịp nói xấu gì, nhanh chóng đi tìm, có người còn lao xuống dưới biển.
Lâm Tú Thanh hưng phấn nhìn cái bao vẫn luôn động đậy: "Chúng ta không tìm nữa nhé? Trước tiên kéo cá về nhỉ?"
Diệp Diệu Đông cười nhìn cô: "Em thấy đủ rồi à?"
Lâm Tú Thanh gật mạnh đầu.
Nào chỉ thỏa mãn, nói thật là mừng muốn bay lên trời luôn! Đúng là viên ngọc Ốc Giác kia chính là may mắn của bọn họ.
Mẹ Diệp cũng hào hứng nói: "Con cá này sao lại bị mắc cạn trên bờ vậy? Nó lớn vậy cơ mà? Cá này gọi là gì?"
Cha Diệp tiếp lời: "Nếu tôi không nhầm thì con này cũng là cá cam sọc."
Ngay cả cha Diệp Diệu Đông cũng khẳng định là cá cam sọc thế thì không còn nghi ngờ gì nữa.
"Con cá này một cân được mấy hào vậy? Đầu to như vậy, con này chắc cũng phải mấy chục cân nhỉ? Không tồi, khá lắm, gần đây tài lộc của Đông Tử không tệ!"
Chị cả Diệp ghen ty đến đỏ mắt: "Cha à, gần đây lộc lá của Diệu Đông tốt như vậy, hay là để chú ấy đi cùng mọi người ra biển, không chừng có thể trúng mánh đấy."
Diệp Diệu Đông liếc mắt, mỗi người ở đây đều đang ngứa mắt anh dễ dàng kiếm lời đây mà...
"Được thôi, tôi không có vấn đề gì! Ra biển thì ra biển!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận