Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1353: Xuất phát (length: 18866)

Cuối cùng là x.á.c định về thời gian đi.
Hắn sau khi cúp điện thoại liền nói lại với Lâm Tú Thanh, đến bữa cơm chiều cũng tiện thể nói luôn với cả nhà một lần.
"Sáng sớm ngày 16 hắn sẽ đến thành phố đón ta, ta đến lúc đó sẽ ngồi thuyền đi vào thành phố từ tờ mờ sáng."
"Ngươi có hỏi hắn về thời gian quay trở ra không?" Ba Diệp hỏi.
"Có hỏi, hắn nói sau khi về nghỉ ngơi khoảng một tuần đến mười ngày, sau đó sẽ lại chở một xe hàng đi ra, vẫn đi theo tuyến đường đó, chỉ là trên đường ghé vào ghé ra giao hàng nên mất khoảng hai ba ngày."
Hắn đã tính toán trong lòng sau khi nghe điện thoại xong.
Nếu bây giờ đi trên đường, Tục Nhân cũng ghé qua bán hàng, thì cũng mất chừng hai ba ngày.
Vậy tính cả thời gian đi và về thì mất khoảng năm sáu ngày, cộng thêm thời gian lưu lại trên đó mười ngày nữa, thì chuyến đi thuyền của hắn mất chừng nửa tháng.
Cũng không lâu lắm, nếu không có gì ngoài ý muốn thì thời gian lưu lại cũng đủ rồi.
Mọi người nghe vậy cũng tính ra ngay.
"Vậy cũng khoảng nửa tháng mới về."
Diệp Diệu Đông gật đầu, "Cũng xấp xỉ."
"Vậy thì cũng vừa vặn gặp chuyến tàu lớn về."
"Ừ, tự con xem xét mà sắp xếp, khi nào thu xếp đi được thì tốt."
Bà lo lắng nói: "Đi theo người ta có an toàn không? Người bạn đó con quen bao lâu rồi? Có đáng tin không? Hay là để con gọi người ta đến nhà ăn cơm trước đi?"
"Hắn nói xuất phát từ thành phố, chắc chắn không cố ý đi vòng qua cái huyện nhỏ, làng chài nhỏ của mình đâu. Đến khi nào sáng kia hắn đến, con sẽ mời họ ra quán ăn mập mạp ăn cơm."
"Hay là nhà mình có gì đó đem biếu người ta, nhờ người ta chiếu cố con trên đường?"
"Nhà mình có thì người ta cũng có, mấy chỗ này có gì đặc sản, chắc chắn người ta cũng mua hết rồi, có vẻ như cũng không có gì lạ và đặc sắc."
Lâm Tú Thanh nói: "Để mai tôi làm cho một giỏ cá thu viên được không? Anh đưa một nửa cho người ta, còn mình cũng mang một ít lên đó ăn? Giữa đường nếu đến bữa mà chưa đến thôn, không có hàng quán gì thì cũng đỡ phải ăn đồ khô, ăn cá viên vẫn tốt hơn."
"Cái này được đó, đồ nhà mình làm vẫn ngon, lại để chống đói giữa đường, làm nhiều một chút, một phần cho vào đá giữ tươi, để lên trên đó còn có thể ăn tiếp."
Mọi người đều nói được, mẹ Diệp cũng nói rảnh tay sẽ phụ một tay làm thêm chút nữa.
Ba đứa nhỏ biết cha mình sắp đi xa, trong lòng cũng không có nhiều cảm giác, dù sao cha của chúng nó ba ngày hai bữa không có nhà cũng quen rồi.
Chỉ cần mẹ ở nhà là được, cha có ở nhà hay không không quan trọng.
Ngược lại, chúng còn mong cha đi xa nhà, hễ cứ đi xa về là có quà.
Diệp Thành Hồ thì quá mong cha mình đi xa nhà rồi, nhưng bây giờ căn bản không dám nói, cũng không dám vòi quà sớm, vừa rồi đã bị mắng cho một trận.
Bất quá, nó cùng Diệp Thành Dương đã bắt đầu phát sóng điện não, đảo mắt nhìn quanh, mong chờ.
Buổi tối, hai vợ chồng nằm trên giường nói chuyện đêm khuya, Lâm Tú Thanh vẫn đầy lo lắng.
"Cứ nói vậy thôi chứ tôi còn tưởng rằng cứ nói vậy rồi lại thôi, sẽ không tiện vậy đâu, đến lúc đó chắc phải đợi đến tám chín tháng mới đi chung với người trong thôn được."
"Em đang nói đùa đấy à?"
"Chẳng phải tôi nghĩ là sẽ không trùng hợp đến thế đâu."
"Yên tâm đi, quen biết Tục Nhân cũng được nửa năm, nhà ở đâu đều biết cả, người vẫn là đáng tin, đi theo hắn có khi lại càng thấy an toàn, người ta có xe có ngựa đi lại, đi đường đều có kinh nghiệm cả."
"Cũng chỉ tại biết người ta làm ăn chân chính, nghe anh kể chuyện gia đình của người ta thì thấy tốt, lại còn có chú ở nước ngoài, chứ không thì tôi thực sự không yên lòng khi anh đi với người ngoài."
"Thật tình đổi thật tình mà, yên tâm đi, cả người anh có đúng 5000 tệ thôi. Hắn đi chuyến này buôn bán lâu như vậy, gia tài chắc chắn hơn anh nhiều, hơn nữa hắn còn không biết anh mang 5000 tệ, cũng không biết anh đi lên đó làm gì, lại còn dẫn theo bốn người, lại còn có súng, hắn lại chỉ có hai người, người ta không thấy anh nguy hiểm đã là may rồi."
Lâm Tú Thanh bật cười, "Anh nói với người ta thế coi chừng nửa đường người ta đuổi anh xuống xe đó."
"Anh đang nói để em thấy thôi, em còn nghi người ta không đáng tin, thực tế có khi anh còn nguy hiểm hơn cả người ta, người ta trực tiếp từ chối thì anh lại càng an toàn hơn."
"Được rồi, tại tôi hay lo chuyện vớ vẩn."
"Mau ngủ đi, mai còn một giỏ cá viên đang chờ em làm đấy, nếu em thực sự không ngủ được thì cứ vận động cho mệt đi, mệt rồi sẽ dễ ngủ thôi."
Khi Diệp Diệu Đông nói câu này thì cũng đã xoay người đè lên người cô.
Ban đầu lúc hai người nói chuyện thì tay hắn cũng không hề yên.
Vợ chồng nằm chung một ổ chăn, tay hắn luôn không chịu yên vị, thêm nữa Diệp Tiểu Khê giờ đã chạy sang ngủ với bà rồi, hai người càng thêm tự do, có thể nói làm là làm, không hề kiêng dè.
Lâm Tú Thanh khẽ đấm hắn một cái rồi cũng ậm ừ phối hợp.
Sáng hôm sau, cô bảo Diệp Diệu Đông ra chợ mua ít cá thu về.
Mấy con cá này cũng không cố tình để lại, thường sẽ bán hết từ sớm, dù sao thì giá vẫn còn tương đối cao, để lại nhà thì không có giá trị gì.
Đã muốn biếu người ta ăn thì phải chọn cá ngon chút.
Bất quá, ngoài cá thu ra, Diệp Diệu Đông còn tiện tay mua thêm một con cá mập về, định để cô làm thêm ít cá mập viên, thịt cá mập không ăn được nhưng làm cá viên thì lại rất ngon.
Cá mập đầu to, thịt lại nhiều, một con hai mươi hai lăm ký có thể làm được một giỏ, tính ra thì vẫn rất hời, lại thêm được một loại khác cho đỡ ngán.
Hắn còn tiện thể bảo A Thanh dùng thịt cá mập làm ít lát cá cho canh cá, cháo cá.
Lâm Tú Thanh không khỏi lườm hắn, "Chỉ có anh là giỏi ăn thôi, cái gì cũng muốn, mình cá viên không thôi đã đủ bận rồi."
"Thì để mẹ giúp em... Hay thôi, kéo hết ra xưởng đi làm đi, bên đó nhiều nhân công hơn, nồi to cũng có sẵn rồi, cứ gọi người đến giúp nhồi, em chỉ cần nêm nếm, lúc cho vào nồi thì dùng tay bóp thành viên là được."
"Cái gì anh cũng tính sẵn hết rồi, toàn anh nói thôi."
"Anh đã lựa trước rồi cho em rồi, để mấy cô dì ngoài đó giúp giết với làm thịt cho, rồi đem băm nhuyễn ra là xong, em chẳng cần tốn sức, cứ mở miệng, cuối cùng cứ nắn viên lại là được."
Lâm Tú Thanh nghe mà cười, hắn sắp xếp đâu vào đó thế này, cô thực sự không tốn sức gì, toàn có người làm sẵn từ đầu đến cuối.
Cô chỉ cần làm phần cốt yếu là được rồi, thậm chí không cần cũng được, chỉ cần thêm gia vị rồi sai bảo người ta làm là xong.
"Chỉ có anh là biết sắp xếp thôi."
"Thì anh thương vợ thôi, không nỡ để em mệt quá nên mới sắp xếp việc nặng cho người khác làm, chứ nuôi bao nhiêu người không để làm gì? Nên dùng thì cứ dùng thôi."
"Ừ, mấy anh cũng nhớ kiểm tra hành lý lại xem có còn thiếu thứ gì không."
"Ngoài tiền ra thì mấy thứ khác cũng không cần thiết, có tiền thì cái gì mà chẳng mua được, thiếu thì cứ thiếu, không quan trọng."
Nói thì tiêu sái vậy chứ, Lâm Tú Thanh nhìn theo bóng lưng của hắn mà liếc mắt, chẳng qua mấy năm nay không cần tem phiếu, mua gì cũng dễ nên mới vậy thôi, chứ lúc không có tiền mà không mua được đồ xem hắn có sốt ruột không.
Diệp Diệu Đông mang cá ra xưởng rồi bảo mấy cô dì ở đó sơ chế cho nhanh, sau đó lấy thịt cá không đem da băm riêng ra.
Lâm Tú Thanh vẫn chỉ việc giám sát một chút thôi, mọi người ở xưởng sẽ làm sạch với chế biến hết mấy chỗ thịt cá này, sau đó hắn lại bảo người băm thịt thành cá nhuyễn.
Đến việc nhóm bếp cũng có người làm, cô chỉ cần làm đúng một buổi sáng mà đã xong hai giỏ cá viên lớn và canh lát cá, lát nữa buổi trưa sẽ làm thêm cháo cá nữa là xong. Mấy đứa nhóc ở nhà cứ ra ra vào vào ăn vụng suốt buổi sáng, đến bữa cơm trưa lại chẳng còn ăn được gì.
Lâm Tú Thanh cũng bớt việc được chút, không rảnh rang mấy, vừa làm cá viên xong thì còn phải làm thêm cả cháo cá ngay.
Bữa cơm trưa vẫn là bà nấu canh cá viên, coi như ăn cơm, dù sao mọi người cũng đã no nê hết cả rồi, có nấu thêm cũng chẳng ăn được nữa.
Buổi tối thì ăn cháo cá lại được hoan nghênh vô cùng, cái này thì là tiêu chuẩn đãi tiệc Tết rồi, bình thường chỉ vào dịp Tết mới tốn công đi làm.
Bà nấu một nồi lớn mà đến canh cũng không thừa, bà cụ vui mừng khôn xiết, cả nhà đều thích đồ bà nấu, cảm giác thành tựu ngập tràn.
Chỉ là nghĩ đến ngày mai Đông tử đã phải đi xa, trong lòng lại có chút trống vắng, cảm xúc vui mừng lúc rửa chén đã giảm bớt đi rồi.
"Đông tử, có muốn ta làm thêm ít đồ ăn mang theo không? Ngoài kia không thể nào như ở nhà được đâu..."
"Không cần đâu, đâu phải tự mình lái xe lái tàu, đi nhờ người khác sao lại làm phiền người ta như thế. Mang theo nhiều đồ vậy cũng đủ lắm rồi, bản thân mình còn muốn người ta phải nhường chỗ nữa, mấy món đó cũng không cần đâu, còn có chỗ trống thì người ta có thể tiện tay mang theo đồ buôn, trên đường mà đầu cơ kiếm lời."
"Vậy được, tại lo anh ăn đồ ngoài không quen thôi."
"Vậy chứ mẹ định nấu xong rồi đem theo cho con hả?"
Bà thở dài không nói gì.
Diệp Diệu Đông cũng không để ý đến bà, cứ lo đi chuẩn bị cho chuyến đi thôi.
Hắn đi nhắc nhở lại đám công nhân, bảo 2 giờ đêm nhớ ra bến tàu ngồi thuyền với hắn, buổi tối thì nên ngủ sớm một chút.
Trong nhà cũng không có gì muốn bàn giao, dù sao lúc ăn cơm, những gì cần nói đều đã nói xong, cha hắn cũng đang ở nhà, tối đó vẫn là cha hắn lái thuyền đưa bọn hắn ra bến tàu vào thành phố.
Cho nên, cứ đúng 2 giờ rạng sáng, hắn liền nhanh chóng thức dậy, mang đống hành lý đã chất sẵn lên xe đẩy ra bến tàu, để công nhân trực tiếp chuyển lên thuyền.
Lâm Tú Thanh muốn dậy đưa, hắn cũng không đồng ý, dù sao cũng không phải đi lâu, cũng đâu phải chưa từng xa nhà, không cần thiết.
Diệp Diệu Đông đợi khi thuyền đến, lại dặn dò các công nhân một chút, chuyến này có một người bạn cùng thuyền thị đi cùng.
Tục Nhân, mọi người lúc trước cũng đều gặp qua cả rồi.
Hắn lại nhân lúc ngồi thuyền rảnh rỗi, nói với mọi người một lượt về kế hoạch sau khi đến nơi, cũng trấn an bọn họ, nói chậm nhất đến tháng 9, quân số lớn chắc chắn cũng sẽ lên đường.
Hiện tại đã giữa tháng 5, đến tháng 9 cũng chỉ còn hơn ba tháng.
Thay phiên nhau đi công trường giám sát xem xét, ăn uống vui chơi, cũng rất nhanh sẽ đến thôi.
Hắn tính toán hơn ba tháng, các công nhân nói nhiều, chắc cũng gần xong, đợi quân số lớn đến thì vừa hay vào ở.
Mấy công nhân đều đồng ý, ở trên đó bọn họ cũng đã quen, giờ lên đường coi như đi chơi, không có gì khó khăn.
Thuyền đánh cá chạy một mạch vào thành phố, trời cũng đã sáng.
Hắn đã gọi điện thoại vào thành phố từ đêm hôm trước, sắp xếp sẵn xe kéo đến đón vào sáng nay.
Vừa lên bờ liền có ngay xe kéo của nhà đợi sẵn ở đó, thật là quá tiện lợi.
Diệp Diệu Đông nghĩ lúc nào đó lại mua thêm một chiếc xe tải, đỡ mỗi lần phải sắp xếp xe chở hàng, một chiếc xe kéo căn bản không chứa nổi, lại còn phải thuê thêm xe tải khác, hiện tại lượng hàng cũng coi như khá ổn định.
"Đông tử, ta cũng đi cùng ngươi nhé."
"Hả?" Hắn đang đứng bên cạnh suy nghĩ, nhìn công nhân chuyển hàng, "Tùy ngươi thôi, vậy thì đi cùng đến chợ đợi."
"Chờ ngươi lên xe, ta sẽ lái thuyền về."
Lão phụ thân không yên lòng.
"Được."
Tục Nhân khoảng 8 giờ mới đến chợ đón người, vốn định là 8 giờ, rất đúng giờ. Diệp Diệu Đông nghe công nhân báo, cũng lập tức đi ra ngoài.
"Đã chuẩn bị xong hết chưa?" Tục Nhân hỏi.
"Đã chuẩn bị từ mấy hôm trước rồi, chỉ đợi ngươi đến đón thôi."
"Vậy thì tốt, có bao nhiêu đồ ta xem qua một chút, ta còn phải chở thêm một xe rong biển nữa, đến lúc đó không gian có hạn, ngươi với công nhân chen chúc một chút nhé."
"Không sao."
Lại còn phải chở rong biển, vậy thì số hàng dự trữ của hắn còn lại chẳng bao nhiêu.
Năm sau càng có cơ hội kiếm tiền rồi!
Diệp Diệu Đông vẫy tay với công nhân, bảo bọn họ mở hai cửa sắt ra để xe ngựa đi vào chở rong biển.
Hắn hỏi: "Ngươi định trên đường về vừa đi vừa bán hả?"
"Đúng vậy, không thể lãng phí cơ hội kiếm tiền, trên đường về, cứ qua trấn nào là bán một đợt, dù sao tiền đường cũng đã bù lại, bán bao nhiêu đều là lời của ta."
"Cậu vậy mà cũng hay đấy."
"Cũng tàm tạm thôi, dù sao cũng phải tìm cách kiếm thêm chút đỉnh."
Trong lúc hai người nói chuyện, đã bắt đầu cân, cũng có người chuyên ghi lại số liệu.
"Hành lý của cậu có muốn mang lên trước, bỏ vào trong cùng không? Để lúc đó ta còn bán rong biển, để rong biển chỗ thông thoáng vận chuyển sẽ dễ hơn."
"Không sao cả, cứ chừa một chỗ trống ở ngoài, bọn ta cứ ngồi lên trên hành lý là được, cũng tiết kiệm được chút không gian."
"Vậy cũng được."
Diệp Diệu Đông tiện tay kéo Tục Nhân lại xem, hắn chuẩn bị cho Tục Nhân một giỏ cá viên, cũng đưa một viên cho Tục Nhân ăn thử.
"Vợ ta làm, mang cho cậu trên đường ăn, phía dưới có một nửa bọc túi ni lông, bỏ thêm đá vào, để được mấy ngày không hỏng."
"Tuyệt đấy, ăn ngon quá, chị dâu khéo tay thật."
"Vội quá nên cũng chỉ chuẩn bị được vậy thôi, sợ làm nhiều ăn không hết, để trên đường thì hỏng. Chờ lần sau ta đi, sẽ mang nhiều hơn, lúc đó trực tiếp lái xe đi, trên đường cũng không bị trễ."
"Vậy thì ta xin không khách sáo, cảm ơn nhé."
"Không cần khách sáo, ta mới phải cảm ơn cậu, đi cùng cậu đường đi cũng đỡ phiền hà hơn cho ta."
"Tiện đường thôi, cũng là chuyện nhỏ."
Diệp Diệu Đông cười rồi lại đưa cho Tục Nhân hai điếu thuốc, hai người ghé vào một chỗ nhả khói nói chuyện, nhìn công nhân bên cạnh cân hàng chuyển đồ.
Đợi khi chuyển rong biển gần xong, Diệp Diệu Đông mới bảo người chừa lại gần một nửa lối đi để hành lý.
Tục Nhân cũng lập tức thanh toán tiền, hắn bảo cha Lâm thu, còn hoàng mai ký sổ.
Trong tay hắn có 5000 đủ rồi, 10 tấn hàng 20 ngàn cân, tính ra cũng được 3600, trên người không cần mang nhiều tiền như vậy.
Không cần thiết phải dùng tiền tài để thử thách lòng người.
Sau khi giải quyết xong tất cả, hắn mới hỏi Tục Nhân, "Ổn cả chứ? Còn gì không?"
"Hỏi cậu đó, cậu còn gì không? Bên tôi ổn hết rồi."
"Bên tôi cũng vậy, đồ cần mang cũng đã mang hết, không còn gì muốn đem theo nữa."
"Vậy thì lên xe, đi luôn thôi."
"Ăn cơm trước đi, cũng hơn 10 giờ rồi, ăn xong đi cũng không muộn, khỏi lát nữa dở dang không tới thôn, không tới tiệm, cũng không có chỗ mà ăn."
"Cũng được." Diệp Diệu Đông dẫn mọi người đến quán cơm mập mạp ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, bọn họ mới quay trở lại nhà máy.
Chẳng có gì khác, cũng không có gì bị bỏ lại, Diệp Diệu Đông liền vẫy tay bảo công nhân lên xe, hắn cũng trèo lên theo.
Tục Nhân kiểm tra lại toàn bộ xe, thấy không có vấn đề gì mới lên ghế phụ.
Diệp Diệu Đông vẫy tay với cha mình, xe cũng bắt đầu lùi.
Đến khi ra khỏi cổng nhà máy, liền điều chỉnh hướng đi lên đường lớn.
Năm người bọn họ ngồi dựa vào thành xe cùng rong biển trong một góc nhỏ, dưới mông là bao tải chứa chăn đệm, cả xe nồng nặc mùi rong biển, cũng không khó ngửi lắm.
Không gian cũng không kín mít, chỉ có mái che mưa trên đầu, phía đuôi xe vẫn để trống, có thể nhìn thấy đường lớn bao la bên ngoài cùng thôn trang ruộng đồng ven đường.
"Đông ca, đoạn đường này chúng ta phải đi bao lâu vậy?"
"Hai ba ngày gì đó, qua trấn thì sẽ dừng lại, chứ không phải lúc nào cũng đi hết tốc lực."
"Vậy là còn lâu đó."
"Ừ, dù sao cũng đi nhờ xe, xem người ta đi thế nào thì mình theo vậy, nghe theo ý người ta là được, miễn là họ có thể đưa chúng ta đến nơi an toàn là tốt rồi."
"Đông ca, khi nào anh cũng mua một chiếc xe thế này đi, trông oai phong thật, chiếc xe này chở được không ít hàng ha."
"Tao mua xe to như vậy làm gì? Mấy vạn bạc chứ ít gì, có số tiền này, tao thà mua thuyền còn hơn, người ta làm vận chuyển lậu mới cần xe ngựa thôi. Tao dựa vào đường thủy kiếm tiền, mua cái này làm gì cho tốn tiền?"
"Đúng ha, cũng phải, tại thấy cái xe này oai phong quá."
"Ít hiểu biết, Đông ca phải mua xe hơi nhỏ mới đúng, bây giờ chạy xe hơi mới là mốt, nghe nói ở các thành phố lớn người giàu đi ra ngoài đều ngồi xe hơi nhỏ."
"Vậy ta vẫn thấy xe máy của Đông ca vẫn là oách nhất, ngầu cực kỳ."
"Ta thấy oách nhất là năm ngoái, lúc Đông ca vừa mua cái thuyền mấy chục vạn về đó."
"Đúng đúng đúng, lúc đó trên thuyền ta còn bảo, ngầu quá, lúc đó mình đi đầu đoàn thuyền, sau lưng hơn bốn mươi chiếc thuyền đi theo, cả đoạn đường đó, quá đỉnh luôn."
Diệp Diệu Đông cũng cười, "Ha ha ha, tiếc là không lái vào được trong thôn, phần lớn mọi người không thấy được, thiếu mất một màn rung động, may mà lúc đó ta chụp hình lại rồi, mà còn là ảnh màu nữa."
"Chúng ta đều thấy hết rồi mà..."
"Chúng ta về nhà đều đi tuyên truyền hết..."
"Đông ca, anh có thể rửa thêm vài tấm ảnh, rồi dán lên bảng tuyên truyền của ủy ban thôn đi!"
"Thôi bây giờ không cần, dán lên đó mưa gió tơi tả, vài ngày là hỏng mất. Chừng nào ủy ban thôn có tiền, làm bảng tuyên truyền tốt một chút, có kính bảo vệ, đến lúc đó ta sẽ chọn một chỗ khuất, đem mấy tấm ảnh chụp của ta dâng hiến cho bà con."
Trong tay hắn vẫn còn phim ảnh, khi nào rảnh sẽ rửa thêm một chút.
Mọi người vừa nói vừa cười trên đường, cũng không đến nỗi không có gì để nói.
Bất quá đây cũng chỉ vì mới bắt đầu xuất phát, còn có chút hứng thú nói chuyện, đi được vài giờ sau xe, mọi người cũng hết muốn nói rồi, bắt đầu buồn ngủ.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận