Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 191: Cha vợ và anh vợ tới(1)

Chương 191: Cha vợ và anh vợ tới(1)Chương 191: Cha vợ và anh vợ tới(1)
Sáng sớm hôm sau, Diệp Diệu Đông suy nghĩ một chút rồi vẫn bảo Mập đi gọi A Uy và Chuột, mọi người đều là bạn bè nhiều năm, thật sự không cần cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt.
Đời trước hoàn toàn không xảy ra chuyện này, đến khi mỗi người mỗi ngả cũng không cãi nhau như thế.
Đời này thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Gọi người đến, xem như cho một bậc thang bước xuống, cả bọn cùng nhau chơi đùa, chuyện này cũng sẽ trôi qua rất tự nhiên.
Anh nghĩ rất tốt nhưng người ta lại không thèm nể mặt, Mập đi gọi Chuột, Chuột phải chuyển hàng nên không có ở nhà, mà A Uy thì chui vào ngõ cụt không chịu bước ra. Mặc kệ Mập có thuyết phục thế nào, anh ta chỉ nói là không định đến làm thằng hề!
Mập còn có thể nói gì được nữa đây? Chỉ có thể trở về vô ích.
Diệp Diệu Đông võ vai Mập: "Được rồi, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta cũng không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên người người khác được."
"Ôi, đều là vì tiền."
"Nếu thật sự muốn mua thuyền, bọn họ cũng có thể mua được, thế nhưng bọn họ cảm thấy không cân bằng."
Vẫn là câu nói đó, anh không thể quan tâm người ta có ăn cứt hay không, chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện này. Chờ vài ngày nữa lại gọi cả bọn cùng uống rượu, xem có thể hòa giải được không.
Hai người đứng trên bờ một lát cũng không thấy bóng dáng nào, đoán là sẽ không nhanh như thế đến, hai người đi đến trước cửa hàng ngồi hóng mát.
A Tài nhìn thấy bọn họ thì ưỡn bụng phệ đi ra chào hỏi, đưa cho bọn họ mỗi người một điếu thuốc: "Mấy cậu ở đây làm gì thế? Mới sáng sớm đã có hàng tốt rồi sao? Sao gần đây không thấy Đông Tử kéo hàng nhiều nữa?" "Có lẽ là hết may mắn rồi, sao có thể trúng đậm mỗi ngày được đây?"
"Nghe nói cậu muốn thả lồng, đến lúc đó cứ đưa hàng đến cho tôi."
"Được thôi, chỉ cần cậu không chê ít hàng là được."
"Góp gió thành bão mà, khi nào thì cậu thả lồng? Có bao nhiêu cái?"
"Tạm thời chỉ có mười mấy cái thôi, trước tiên thả hai hàng."
"Hả?" A Tài trợn tròn mắt, còn tưởng Diệp Diệu Đông nói sợ anh ta chê ít hàng chỉ là khách sáo, không ngờ lại ít thật!
Chỉ có hai hàng thì có thể bắt được bao nhiêu đâu chứ?
Chẳng phải có cũng như không hay sao?
"Cậu giỡn đấy à, nếu định thả lồng, sao có thể chỉ thả bao nhiêu đó thôi? Dù sao cũng phải ra ngoài thu lồng, hay là thả thêm vài hàng nữa?"
"Bận rộn quá mà, mướn người làm thì không trả nổi tiền công, chỉ có thể tự mình làm từ từ mà thôi!"
A Tài cũng bó tay rồi: "Mỗi ngày cậu quăng lưới cũng kiếm được không ít, có mấy cái lồng mà cũng không nỡ mướn người làm thêm. Chẳng phải xong sớm xuống nước sớm thì sẽ kiếm tiền sớm luôn sao? Cậu không biết tính toán hả?"
Diệp Diệu Đông liếc mắt nhìn anh ta, quăng lưới kiếm được tiên là của cha anh, lồng là của riêng anh, anh phải tự bỏ tiền túi, sao có thể nhầm lẫn như vậy được?
Hơn nữa chủ yếu là mẹ và vợ anh không nỡ bỏ tiền mướn người, nói rằng việc xây nhà sẽ tốn rất nhiều tiền. Mặc dù anh không cần chỉ tiền nhưng đến lúc ra riêng thì bọn họ cũng tốn rất nhiều tiền mua thêm đồ đạc, hơn nữa còn phải bỏ tiền mua dụng cụ làm lồng. Bọn họ muốn làm hơn trăm cái, có thể kiếm được phần nào thì hay phần đấy.
Mấy ngày trước, cuối cùng anh cũng thuyết phục được mẹ trả ít tiên công nhờ hai chị dâu với anh cả và anh hai làm giúp, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cũng có thể làm lồng nhanh hơn. Nếu không thì mẹ anh sẽ tiếp tục viện lý do vẫn còn nhiều việc mà chậm rãi làm lồng, vậy thì thật sự sẽ trì hoãn rất nhiều việc. Dân quê đã quen tiết kiệm, lúc này mọi người đều rất chịu khó chịu khổ, việc gì mình có thể làm đều không muốn thuê người, thà rằng bản thân mình mệt mỏi còn hơn.
Diệp Diệu Đông vẩy tàn thuốc, nói qua loa: "Trong nhà quá bận rộn, còn phải quăng lưới đánh cá rồi xây nhà, tôi tạm thời không có nhiều thời gian làm việc riêng."
"Vậy mới sáng sớm cậu ở đây làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận