Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 107: Ngày bão đi biển bắt hải sản(1)

Chương 107: Ngày bão đi biển bắt hải sản(1)Chương 107: Ngày bão đi biển bắt hải sản(1)
Còn mang theo bao tải?
Nhiều hải sản lắm sao?
Lâm Tú Thanh nửa tin nửa ngờ đi theo Diệp Diệu Đông tới bờ biển, thủy triều vừa mới rút đi, nhìn thấy xa xa sóng biển vẫn từng lớp cuồn cuộn, cảm giác cũng rất đồ sộ.
Cô lấy chồng đã 5 năm, nhưng chưa bao giờ chạy đến bờ biển vào lúc có bão, không phải mang thai thì là trông con chăm con.
"Đẹp không? Bãi biển chỗ chúng ta cũng rất đẹp."
Một ngày bão nên nước biển chuyển sang màu hơi vàng.
"Không phải nói ra nhìn xem có gì để nhặt không à, mau đi xuống, lát nữa về sớm, ai biết trời sẽ mưa lúc nào?" Cô vừa nói vừa đi xuống bãi biển.
Diệp Diệu Đông nhìn bóng lưng cô lắc đầu, không có tình thú!
Lâm Tú Thanh mới vừa đi xuống bãi cát, đã vui mừng nhìn thấy bên chân có một con ngao cực lớn.
Anh đi nhanh vài bước tiến lên: "Không lừa em chứ? Thật sự có đồ để nhặt!"
Lâm Tú Thanh liếc anh một cái: "Không có giá trị gì, còn cố ý ngày bão chạy ra nhặt, nếu có đồ tốt cho em nhặt thì tốt quá."
"Lát nữa xem có hay không, sóng lớn như vậy, khó có thể đảm bảo sẽ không có hải sản nào dạt vào bờ."
"Ừ"
Đi về phía trước vài bước lại nhặt được một con ngao lớn, trên mặt Lâm Tú Thanh lộ ra vẻ vui mừng, cái này khác với việc ngồi xổm ở đó chăm chỉ đào nghêu cát, cái này không cần đào, hơn nữa còn là lớn gấp năm sáu lần con ngao cát, cảm giác tùy tiện đi một chút sẽ có đồ nhặt thật tốt quá.
Diệp Diệu Đông cũng khom lưng nhặt một con lên: "Chỗ anh cũng có một con, không to bằng hai con của em."
"Chỉ có ngao để nhặt thôi à?"
"Để nhìn kỹ hơn xem."
Theo kinh nghiệm của anh mà nói, khi bão mạnh, sóng lớn, chắc hẳn là sẽ có hải sản cuốn vào mắc cạn trên bờ cát, cho nên anh mới không để ý đến gió lớn, thừa dịp hiện tại thủy triều vừa rút mang cô chạy ra đây.
"Cá... cá... Lâm Tú Thanh kích động kéo cánh tay anh, chỉ về phía bọt sóng phía trước: "Chỗ kia..."
Diệp Diệu Đông nhìn theo ngón tay cô, chỉ thấy một sinh vật ngốc bị bọt sóng cuốn nhảy ra khỏi mặt nước, sau khi bọt sóng rút đi, con ngốc này mắc cạn trên bờ cát vẫn luôn nhảy nhót.
Lâm Tú Thanh nhanh chóng nhét ngao trong tay vào trong ngực anh, chạy lên trước muốn nhặt cá lên, nhưng lại thấy nó trơn đến nỗi dù cô đã cầm nó trên tay nhưng nó vẫn rơi xuống.
Vừa lúc một làn sóng khác sắp ập đến, Diệp Diệu Đông nhét ngao vào túi, nhanh chóng bước tới đá con cá xuống bãi biển, cũng ôm vợ anh vào trong lòng, dùng lưng ngăn trở bọt sóng này giúp cô.
Một cơn sóng lớn đập vào lưng khiến anh cảm thấy ớn lạnh, nước biển trực tiếp từ trán anh nhỏ xuống, mà Lâm Tú Thanh được anh che ở trong ngực, trên người không có bị sóng đánh sâu vào, chỉ có nước biển trên đầu anh nhỏ ở trên mặt của cô.
Lâm Tú Thanh chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn anh: "Anh không sao chứ? Tại sao... tại sao lại chặn sóng cho em, anh ướt hết rồi, vê thay quần áo thôi..."
Anh lau nước biển trên mặt, không thèm để ý nói: "Không sao đâu, cởi ra là được, em nhặt con ngu đó lên, trông cũng khoảng năm sáu cân đấy, cầm về, giữa trưa lấy một nửa ướp một nửa nấu canh cá thái lát."
"À, được."
Thật ra tên khoa học của con cá này là Hải Thanh Ngư, cá trích, nhưng người bản địa đều gọi nó là cá ngốc, nhiều người hay gọi là cá ngu, giá rất rẻ, người đời sau trong thôn đi bến tàu mua năm đồng một cân, về phần tại sao người ngoài lại gọi nó ngốc, hoàn toàn là bởi vì nó ngốc!
Không có con cá nào ngu ngốc hơn nó.
Khi thuyền đánh cá chạy trên mặt biển, đàn cá này thường tự nhảy lên boong tàu, kiếm thêm thức ăn cho ngư dân.
Chuyện này xảy ra không chỉ một hai lần mà rất thường xuyên, cho nên ngư dân địa phương đều gọi nó là ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận