Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1120: Bữa tiệc săn mồi của chim bi...

Chương 1120: Bữa tiệc săn mồi của chim bi...Chương 1120: Bữa tiệc săn mồi của chim bi...
"Được rồi, vậy bây giờ con đi gọi điện."
Miệng thì nói vậy, nhưng mông anh lại không nhúc nhích chút nào, vẫn gác ở ngoài ghế, nằm úp sấp ở đó, chân đung đưa, mông cũng theo đó mà lắc lư cái ghế, trước sau nhịp nhàng. "Đi đi, tranh thủ cũng sắp đến giờ cơm rồi, người ta chắc đang ở nhà, sẽ không chạy lung tung, lúc này gọi điện thoại qua, chắc có thể tìm được người."
Đúng lúc anh định đứng dậy, “bịch" một tiếng, một quả bóng đá từ bên ngoài bị sút vào, va vào bếp đất, lại nảy xuống dưới mông anh.
"Cạch" một tiếng, cái ghế gỗ thật dưới mông trực tiếp đổ xuống, anh dùng sức chống tay lên bàn, cố găng giữ thăng bằng cơ thể đang ngã xuống, nhưng vẫn ngã bịch xuống đất.
Vốn dĩ tư thế ngồi của anh đã không đàng hoàng, 4 chân ghế, hai chân bị anh ngồi lơ lửng, anh không nøa thì ai ngã? "Đệt! Ai làm đấy? Ai làm đấy?"
Một đám trẻ con vừa chạy vào nhà ầm ï, lại vội vàng chen nhau chạy ra ngoài, la hét om sòm: “Không phải con, không phải xon...
Diệp Diệu Đông tức giận bừng bừng, cầm roi đuổi theo ra ngoài: “Đứa nào cũng đừng hòng chạy thoát”
Cha Diệp ở phía sau cũng nhíu mày: “Đáng đời, tốt xấu øì mua cho chúng nó quả bóng để đá, cả ngày đá chỗ này một cái, chỗ kia một cái, trẻ con cả thôn đều chạy theo."
"Bản thân cũng cả ngày ngồi không ngay ngắn, đứng không thẳng lưng, nếu ngồi cho đàng hoàng vào đó, mười quả bóng cũng không đá đổ nổi cái ghế... đáng đời..."
Lân này Diệp Diệu Đông thực sự tức giận, mấy đứa trẻ này quá vô phép tắc, còn sút bóng vào trong nhà, thật sự là phải đánh cho một trận. "Đóng cửa lại, lũ chó giữ chúng nó lại cho tao." Đám chó không biết bọn người lớn làm sao, nhưng vẫn có thể nghe hiểu mệnh lệnh, tất cả đều chặn ở cửa, không cho đám trẻ chạy ra ngoài.
Có mấy con chó chặn đường, chỉ có mấy đứa trẻ lớn chân tay nhanh nhẹn chạy thoát được.
Anh đứng ở cửa, nghiêm khắc quát mắng: “Tất cả đứng im cho tao!" Đám trẻ con đó, có nhà mình, nhà hàng xóm, trong thôn, tất cả đứng thành một đám, sợ hãi nhìn nhau, mấy đứa ở ngoài kịp chạy ra, cũng đêu đứng ở cửa thò đầu nhìn vào.
“[rẻ con không phải nhà tao ra ngoài."
Anh chỉ chỉ vào cửa, đám trẻ đó như được đại xả, vội vàng chạy trốn, còn mấy đứa Diệp Thành Hải cũng định chạy.
Diệp Diệu Đông trực tiếp quất một roi vào chân chúng, øiữa mùa hè nóng nực ai cũng mặc quân mỏng, có đứa còn mặc quần đùi, dùng sức quất xuống là một vệt đỏ, lập tức đau đến mức chúng nhãn nhó méo mặt.
“LÔIi DI 51
"Chú Ba... đừng đánh, đừng đánh..."
"Tao bảo người khác ra ngoài, có bảo mày ra ngoài không?"
Nói xong anh tiện tay khóa cửa sân lại, đứa nào cũng đừng hòng chạy thoát. "Chú không phải nói trẻ con nhà chú ở lại sao?" Diệp Thành Hà không sợ chết mà hét lên.
Diệp Diệu Đông lại chạy tới quất thêm hai roi vào nó: “Không phải nhà tao? Mày không họ Diệp giống tao, không phải cháu tao à? Đánh chết thằng ngu này."
"Á, chú Ba, cháu sai rồi, chú Ba...
Diệp Thành Hà nhảy tưng tưng trong sân trốn tránh, những đứa khác đều đứng ở góc tường cười trên nỗi đau của nó, sợ bị liên lụy, may mà có thằng nøu xung phong, bạn chết, mình sống.
"Chú Ba, tụi nó... tụi nó... tụi nó đều cười... vừa nãy tụi nó đều chạy hết rồi, chú không thể chỉ đánh mình cháu..."
"Chú Ba, bóng là do anh cả cháu sút đó! Anh cả cháu sút trúng nên mới làm chú ngã...
Hả? Diệp Diệu Đông dừng đuổi theo, quay đầu nhìn về phía đám trẻ, Diệp Thành Hải đang trừng mắt nhìn Diệp Thành Hà hung dữ.
"Chú Ba...
"Đứng thành một hàng cho tao, đưa tay ral"
Từ trai đến gái, từ lớn đến bé, tự phát xếp thành hàng đứng ngay ngắn, ngay cả Diệp Tiểu Khê cũng không biết từ đầu chui ra, cũng xếp hàng cùng bọn chúng, đứng ở ngoài cùng.
Rồi còn thò đầu nhìn đông nhìn tây, thấy mọi người không hẹn mà cùng đưa tay trái ra, nó cũng bắt chước mở lòng bản tay... Đứa ngốc này!
Tao cho chúng nó xếp hàng để đánh chúng nó, mày nhập hội gì chứ? "Con ra ngoài!"
Diệp Diệu Đông bực bội kéo nó ra, nhưng nó lại bướng bỉnh vặn vẹo người đứng trổ lại.
"Không chịu!"
Anh đầy vạch đen trên đầu nhìn nó lại mở lòng bản tay...
"Phát... kẹo ạ?”"
Mọi người: Là ăn roi đó em gái...
Bà cụ đứng ở cửa nhìn cũng phải bật cười, vội chạy tới dắt nó: “Không phải chuyện của con, không thấy cha con cầm roi à?"
Diệp Diệu Đông cầm roi chỉ chỉ, ra hiệu cho Diệp Thành Hà cũng đứng qua đó. Diệp Thành Hà đành phải ngoan ngoãn đứng vào chỗ Diệp Tiểu Khê đứng ban nãy, cũng học theo chúng mở lòng bản tay ra.
Diệp Diệu Đông quất mỗi đứa một roi, đau đến mức chúng nhắm tịt mắt lại, lòng bản tay đỏ au, vừa đánh xong là lập tức co tay lại, giấu ra sau lưng.
Mấy đứa con gái anh nhảy qua không đánh, đứa nghịch ngợm nhất chính là mấy thằng nhóc này, mấy đứa con gái kia chỉ là đi theo cho vui thôi. Ba đứa con gái thấy chú Ba không đánh chúng, thoát nạn mừng rỡ, lập tức thu tay lại.
Diệp Thành Hà vẫn còn bất mãn gảo lên: “Chú Ba, sao không đánh tụi nó."
Chúng trừng mắt nhìn nó: “Lát nữa mày đừng có chạy tới chơi nhảy dây với tụi tao.
"Hứ, tao có bóng để đá." "Mơ đi, mấy ngày tới đứa nào cũng không được đá bóng, cút hết cho tao." "A~ Chú Ba tụi cháu sai rồi...
"Chú Ba...
"Muộn rồi, thấy dạo này trẻ con cả thôn tung hồ mấy đứa bây lên mây rồi, cho tỉnh táo lại, đi ra hết đi, cũng đừng đến nhà tao xem tivi nữa.
Tất cả đêu buông vai, thở đài tiếc nuối bước ra ngoài, Diệp Thành Hà ức chế còn quay sang hét Diệp Thành Hải: "Tại anh hết, nói muốn sút vào khung thành, cứ nhắm vào cửa sân mở toang mà sút." Diệp Thành Hải căng thẳng trong lòng, liếc trộm nhìn Diệp Diệu Đông một cái, vội vàng khoác cổ Diệp Thành Hà lôi ra ngoài... "Anh làm øì vậy, buông em ra... Em sẽ mách mẹ, anh lại định đánh em... A... Mẹ ơi... Anh cả đánh con... Tên CƯỚP... A...'
Chỉ một lát sau, bên kia bức tường sân vang lên tiếng mắng con trẻ hàng ngày quen thuộc. Diệp Diệu Đông tùy tiện ném cây roi vào góc, nhưng vừa ném xong thì Diệp Tiểu Khê đã chạy tới nhặt lên, cầm trên tay vung vầy, miệng lầm bẩm. "Đánh đánh đánh~ Không ngøoan~ Đánh đánh đánh~" "Vịt đâu rồi? Vịt đâu rồi? Gà đâu?"
Cô bé chạy khắp sân tìm kiếm, lục tung cả chuồng đà chuồng vịt, nhưng đêu không thấy, rồi lại chạy đi kéo bà nội hỏi... Diệp Diệu Đông cũng mặc kệ cô bé, để mặc cô chạy khắp sân, dù sao trên đầu cũng có mái che nắng bằng lưới đen, nên cũng không bị nắng, trong sân cũng có gió.
Quả bóng đá bị đá vào nhà đã được cha Diệp dùng túi lưới treo lên, đó vốn là túi đựng bóng rổ, nhưng bóng rổ sáng nay đã bị họ mang ra ngoài, không biết để đâu rồi, lát nữa cũng phải ra ngoài thu lại.
Cha Diệp nhìn thấy anh bước vào nhà, lại ngồi xuống bắt chéo chân, dựa vào tường, mặt đầy vẻ khó hiểu: "Con còn chưa đi gọi điện thoại, ngồi đây làm gì?
Diệp Diệu Đông vừa rút một điếu thuốc ra, lại vội vàng bỏ lại vào: "Ó, đúng rồi, con lại quên mất, định đi gọi điện cho A Niên” "Trí nhớ øì đầu...
Anh lại đứng dậy đi đẩy xe đạp.
Cha Diệp không nhịn được lại lầm bẩm một câu: "Đi một bước cũng phải đi xe đạp, sớm muộn øì cũng hỏng..."
Diệp Diệu Đông làm như không nghe thấy gì, phớt lờ đi ra ngoài.
Nhưng cũng không lâu sau, cha Diệp mới dọn dẹp sân cho anh xong, cắt nửa xe dây khoai lang định lát nữa đẩy về nhà cũ cho hai con dâu nuôi lợn, anh đã quay lại.
"Nhanh vậy?" Cha Diệp vội vàng buông cuốc bước tới. "Chỉ gọi cuộc điện thoại thì mất bao lâu chứ?" Anh còn đứng chờ 5 phút trước điện thoại rồi mới gọi lại, không thì còn nhanh hơn nữa.
"Nó nói sao?"
"Cậu ấy bảo sẽ gọi điện hỏi thăm, nếu đến mùa rồi thì sẽ gọi điện cho chúng ta, nếu chưa thì tạm thời không gọi, sau này cậu ấy sẽ để ý.
"Vậy cũng được."
"Con đã bảo mà, không nhanh thế đâu, các người cứ vội vàng gấp gáp”
Anh còn chưa kịp đi hỏi chuyện khẩu súng, giữa ban ngày người đông quá, không thì lúc nãy gặp bí thư Trần anh đã tiện thể hỏi luôn rồi.
Tối nay, anh sẽ mang một Øiö tôm qua.
Dù sao trước đây trang bị cho dân quân cũng đã bị thu hồi hết rồi, để đó cũng vô dụng, cho anh hai ba khẩu để phòng thân, ra ngoài cũng an toàn hơn một chút. "Hỏi sớm một chút, cũng để người ta sớm để ý” Diệp Diệu Đông ung dung khoanh tay trước ngực: "Cha, cha còn nhớ năm ngoái khi con nói muốn đi tỉnh Chiết bắt sứa biển, mọi người ai cũng kích động phản đối, chẳng ai lạc quan không?"
Được rồi, kết quả ai cũng bị tát vào mặt hết.
Năm ngoái vừa về đã có một đống người hỏi, năm nay chưa đến lúc mà lại có một đống người hỏi, giờ cha anh còn nóng lòng bảo anh gọi điện sớm, sợ bỏ lỡ. Cha Diệp lập tức cảm thấy vô vị, nói chuyện này rõ ràng là đang mỉa mai ông. Ông liếc nhìn thằng con trai, tự mình cầm cuốc tiếp tục xới đất: "Chưa thử thì ai mà biết được? Người bình thường ai dám mạo hiểm chứ, con là may mắn thôi.
Năm nay đi, nếu vẫn có thể kiếm được đầy ắp mà về, Đông Tử cũng coi như mở ra thêm cho dân làng một con đường làm giàu, sang năm sẽ có nhiều thuyền đánh cá hơn nữa theo anh đI.
Giống như bên Thẩm Gia Môn kia, nghe nói chỉ cần vào thu, thuyền đánh cá khắp nơi đều đổ xô đến đó vớt tôm khô.
Vận may của thằng nhóc này đúng là tốt thật, không chê vào đâu được, làm gì cũng thành.
Diệp Diệu Đông cũng không bắt lấy chuyện này mà cứ nói mãi về cha anh, ngược lại còn chuyển chủ đề: "Bão sắp đi qua rôi, mấy hôm nay con thuyền Phong Thu Hiệu của A Quang lại chuẩn bị ra khơi phải không? Lần này là nó đi hay chú Bùi đi? Cha có cần đi cùng không?" "Chắc là ông thông gia đi đó, cũng nghỉ ngơi hơn nửa tháng rồi, không cần cha đi cùng đâu."
"A Quang sướng chết" "Sướng øì chứ, chỉ có mỗi một thằng con trai, không phải để ý sau lưng à? Đúng là nhảm nhí, bây giờ còn không cho sinh nhiều" Sau này van xin sinh, ai cũng không sinh nữa.
"Vậy mấy hôm nay con bảo A Tài sắp xếp để lại cho con nhiều cá tạp hơn để phơi, đến lúc đó đợi mấy con tôm của Phong Thu Hiệu về vừa khớp."
"Gân đây vì trời bão, cũng không biết khi nào sẽ mưa, con cũng không dám phơi nhiều”
"Cảng cạnh đó cũng không có thuyền thuyền ra khơi, bên A Tài cũng không có cá để sắp xếp. Chỉ có hôm đó đi thành phố, tiện thể kéo một xe cá ngân về." "Bão đi qua rồi, vừa khéo sắp xếp hết, nhân lúc ở nhà, sắp xếp phơi nhiều một chút, không thì con không ở nhà, cũng không biết A Thanh có làm ẩu không."
"Còn nữa, mấy cái thùng gỗ cha đặt nếu có gửi đến thì nhớ khiêng hết vào góc xưởng, lúc đó bảo mẹ ủ ở đó.
Có ánh nắng mặt trời phơi trực tiếp ủ thì còn nhanh hơn, thời gian có thể rút ngắn hơn phân nửa, dù sao đến lúc đó cứ để bọn Vương Quang Lượng canh ngày đêm.
"Để nước mắm ủ ở đó thì không sao, chỉ là lo mưa thôi. Thùng to thế chắc chắn không thể di chuyển, mà đây lại là thùng gõ, không phải vại lớn, để ở ngoài phơi nắng dầm mưa lâu cũng sợ thùng gỗ mục." "Muộn một chút đi mua thêm mấy cuộn bao nỉ lông, đợi thùng gỗ đến rồi đo cắt may, ướp cá xong bảo mẹ con đậy kín lại, trời đẹp thì mở ra phơi. Đợi chiêu tối mặt trời không lớn, chúng ta cũng mang bao nỉ lông ở nhà qua căng lên phía trên xưởng."
Như vậy, lõ thỉnh thoảng ban ngày ban đêm đột nhiên mưa cũng không sợ, dù sao có bao ni lông căng ở phía trên.
"Tạm thời làm vậy cũng được."
"Năm nay tạm làm vậy đi, đơn giản thôi, dù sao chúng ta cũng không biết tình hình thế nào, đợi sang năm mà đợt này bán hết, chúng ta sẽ xây thêm một xưởng nước mắm nữa, to hơn một chút”
Trên mặt đất bày hàng thùng gỗ lớn ủ nước mắm, phía trên phơi khô cá tôm các thứ cũng không ảnh hưởng.
Lúc đầu, chỉ có thể làm sao đơn giản thì làm, làm sao tiết kiệm công sức thì làm, làm sao tiết kiệm tiền thì làm.
Ngày sau còn dài, trước hết cứ thử như vậy đã. Trước đó có gọi điện hỏi ông chủ Chu, ông chủ Chu cũng chỉ nói đợi đến lúc ra sản phẩm, chuyển mấy vại qua thử trước, chưa thử bao giờ, ai cũng không dám đảm bảo.
Tuy anh khá tự tin, nhưng dù sao cũng phải đợi xem kết quả rồi mới có thể mở rộng quy mô được, dù sao bây giờ đã có hình dạng sơ khai rồi.
Anh tính rồi, với sức chứa một hai nghìn cần, cả năm nhiều nhất cũng chỉ ba bốn chục thùng, thời tiết khắc nghiệt, căn bản không thể ra khơi được. Có thể cũng không cân một năm, mấy cái thùng này lại có thể dùng luân phiên.
Cha Diệp tay cầm cuốc, cứi người quay đầu liếc anh một cái: "Còn to hơn nữa? Con trước hết bán hết mấy cái đang có đi đã, đừng nghĩ lung tung, chỉ riêng đặt làm mấy cái thùng gỗ đó cũng không ít vốn rồi, vẫn nên nghĩ cách thu hồi vốn trước đi"
"Con gọi đây là đi một bước nhìn ba bước, chúng ta phải nhìn xa hơn một chút"
Tuy anh không hiểu kinh doanh, kiếp trước cũng sống qua loa, nhưng anh cũng biết thời này kiếm tiền dễ, tay nghề mẹ anh cũng có, mày mò thành công tỷ lệ rất cao.
Thử một chút, chắc chắn không sai được, không thử thì sau này không chừng sẽ hối hận.
Cha Diệp cầm cái cuốc vung lên vung xuống, cũng không để ý anh tự nói tự nghe. Cũng là thấy mấy năm nay anh làm gì cũng ra hồn, nhà cửa cũng khá giả, không thì ông với mẹ anh chắc chắn sẽ không để anh bỏ ra nhiều tiền làm mấy thứ nước mắm này, sớm đã như trước kia có một đống lời phản đối rồi, cũng sẽ không ra sức giúp anh thế này.
"Đừng nói xa xôi, đi hái mấy cây cà tím kia đi, dù sao cũng chín rồi, đừng để già quá. Vừa khéo dọn chỗ ra, cha xới đất một chút, chiêu cùng trồng ít cải trắng. "Ô, vậy chiều cha thuận tiện bón phần luôn nhé" "Con làm øì đấy?"
"Con không làm øì, mấy việc này cha quen tay mà” "Khi cha nhà con còn sống, còn giúp con làm được, đợi cha già rồi làm không nổi nữa, con vân phải tự đi hót phân thôi”
Cái này thì không phải lo, đợi ông già rồi cũng có nhà vệ sinh rồi. Trong lòng Diệp Diệu Đông nghĩ thật tuyệt, lúc nên ăn bám cha mẹ vẫn phải án bám.
Hai cơn bão liên tiếp hơn nửa tháng cuối cùng cũng đi qua, trước đó nửa tháng liên tục làm việc, kết quả nửa tháng này lại liên tục nghỉ ngơi, dân làng ai cũng than thở.
Nhưng trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này, dân làng cũng không nhàn rỗi, người vá lưới thì vá lưới, người phơi khô thì phơi khô, người cày đất thì cày đất, dù sao cũng có việc làm không hết.
Diệp Diệu Đông cũng vậy, tuy nghỉ nửa tháng, nhưng anh cảm thấy mình như chưa nghỉ ngơi øì cả.
Sau khi anh và anh em nhà mình đặt một con thuyền lớn, mấy anh em nhà họ Lan bên cạnh cũng rủ mấy anh em họ góp vốn.
Còn thôn Tây Sơn liền kê nghe nói cũng có mấy người chạy đi xem xưởng đóng thuyền, rồi cũng quyết định øóp một con thuyền, gần đây cả làng cũng đồn âm lên.
Mãi đến khi bão đi qua, cơn sốt mua thuyền cũng dần qua đi, mọi người đều chuẩn bị ra khơi, tiếng bàn tán cũng ít đi một chút. Mảnh đất trống gần đó, tức là nhà sẽ dời xuống từ trên núi, cũng bắt đầu thi công trở lại sau khi bão đi qua.
Cũng chỉ gần đây trong làng không có ai khác muốn xây nhà, nếu không, chắc đều sẽ chọn gần chỗ họ trước tiên. Phong thủy huyền bí khó lường, không thể không tin.
Diệp Diệu Đông trước khi ra khơi đi đổ dầu sớm cho hai con thuyền, tiện thể lại đi lễ Mệ Tổ, rồi tối mới cùng cha anh ra khơi đúng giỜ.
Anh còn lén lút mang theo máy ảnh khi vợ không để ý, lâu như vậy rồi, chắc cô đã quên rồi.
Mang theo phòng khi cần dùng. Anh họ cả và anh Sinh cùng chạy một con thuyền đã một thời gian, cũng quen rồi, Diệp Diệu Đông cũng lười tách họ ra, anh và cha anh một thuyền càng tốt.
Thói quen là đáng sợ nhất, hai người cùng chạy một con thuyền lâu rồi, cũng sẽ thấy như vậy cũng khá tốt, dù sao cũng không phải lo lắng, nửa tháng nay không làm việc, đến cuối tháng cũng vẫn tính lương như thường, ổn định.
Gặp nhau ở bến thuyên, họ cũng lái thuyên theo sau thuyền của Diệp Diệu Đông.
Cha Diệp và Diệp Diệu Đông vừa lên thuyền, liền thay phiên nhau thắp hương cho Mẹ Tổ trong khoang thuyền trước. Hôm nay Diệp Diệu Đông còn cố ý bày vài quả cả chua làm lễ vật.
"Sau bão táp, mọi sự như ý. Cà chua cũng là màu đỏ, đại cát đại lợi!"
Bão vừa đi qua mặt biển cũng không thể bình lặng nhanh như vậy, hôm nay vân còn hơi sóng gió, nhưng không ảnh hưởng lắm.
Gân đây ngủ đủ giấc, hai cha con đều tỉnh thần phấn chấn, thần thanh khí sảng đứng trên mũi thuyền cùng hóng gió.
"Cha, con có dự cảm, hôm nay thu hoạch nhất định sẽ rất tốt:
"Nhảm nhí, bão vừa đi qua, thế nào cũng sẽ tốt hơn bình thường."
"Con thấy chắc chắn sẽ có cá lớn"
Cha Diệp thấy anh nói toàn lời vô ích, chuyện này chăng phải ai cũng đoán được sao?
"Vậy con còn không mau đi sắp xếp lưới, sắp đến chỗ rồi, phải chuẩn bị thả lưới đi.
"Biết rồi.
Nhưng hai lần kéo lưới lên liên tiếp, đêu không thấy dấu vết cá lớn, chỉ là số lượng hải sản gấp đôi so với trước bão mà thôi, hai cha con đều hơi thất vọng, lúc đầu nghĩ quá tốt rồi. Diệp Diệu Đông vừa đổ một lưới hàng vừa kéo lên ra, duỗi chân gạt nhẹ một cái, phát hiện không có gì đặc biệt, thất vọng nói: "Cảm giác hôm nay tư thế lễ Mẹ Tổ không đúng hay sao? Không thì lát nữa con lễ lại lần nữa"
"Đừng nói bậy nữa, đổi chỗ khác vớt đi."
"I[rước hết thả lưới xuống, rồi con lái thuyền đổi chỗ khác, cha đi nấu mì, 8 giờ hơn rồi." Vận may khi tốt khi xấu cũng là chuyện bình thường, thu hoạch hai lần này cũng coi như không tệ rồi.
Cha Diệp lái thuyền tiến về phía trước đều đặn, hai cha con cũng tranh thủ ăn bữa sáng luân phiên.
Họ cũng không chạy xa, tận cùng tầm mắt vẫn có thể thấy con thuyền của anh họ cả và anh Sinh, lúc ấn lúc hiện.
Nhưng khi họ kéo lưới lên lần này, lại phát hiện lưới này đặc biệt nặng, kéo lên boong thuyền, hai cha con cũng nhận ra, bên trong toàn là cá trích, rất nhiều cá trích.
"Chết tiệt, nhiều cá trích thế này! Toàn là mấy thứ rắc rưởi này."
Bên trong cũng lẫn một ít cá tôm cua, nhưng số lượng những thứ này phần lớn chỉ chiếm khoảng trăm cân, trong khi số lượng cá trích lại gấp ba bốn lần những loại cá tôm cua này. Một bao cá lớn đầy ắp mở ra rải trên boong, còn thu hút mấy con chim biển lao xuống gần đó.
Cha Diệp vội vàng vung tay xua đuổi, còn Diệp Diệu Đông sau khi nói xong câu đó lại nhìn ra mặt biển. "Tiếc quá nhiều cá như vậy, chỉ có thể lấy về cho øà vịt lợn ăn thôi."
Gặp được đàn cá là chuyện tốt, nhưng loại cá trích nhỏ này quá tệ, còn không bằng mấy loại cá nhỏ tạp như cá cơm, cá đuôi phượng, cá mòi.
"Cha, chắc là dưới biển quanh đây toàn cá trích nhỏ, hay là chúng ta thử vận may ở đây xem sao, chắc sẽ có cá bị thu hút bởi đàn cá trích này."
Cho dù là loại cá không có giá trị này, nhưng chỉ cân có đàn cá, sẽ dễ gặp được những loài cá ở đầu chuỗi thức ăn của chúng.
Mục tiêu của Diệp Diệu Đông không phải mấy con cá trích này, vẫn là đuổi bắt các loài cá khác săn môi đàn cá, không biết có hay không, chỉ có thể thử vận may mà xem. "Chắc cũng chẳng ích gì đâu? Lưới vừa rồi kéo lên cũng chẳng thấy cá ngon øì, toàn cá trích chiếm đa số, lựa mấy thứ khác cũng chẳng có øì tốt, lát nữa lỡ thả lưới xuống, kéo mấy tiếng cũng toàn cá trích nhỏ, vậy thì lãng phí thời gian"
Anh nghĩ một chút cũng thấy có lý, lưới vừa rồi kéo lên chẳng có øì tốt, nếu lại lãng phí thời gian ở đây kéo thêm hai lưới nữa, mặt trời cũng sắp lặn, phải quay về rồi, vậy thì lỗ vốn. "Hay là con lặn xuống xem sao, dù sao Øi1ờ cũng chưa thả lưới xuống, thuyền đánh cá có thể dừng lại vài phút"
"Vậy cũng được, vậy con cần thận một chút, đừng lặn sâu quá."
"Vâng, vốn dĩ cũng không lặn sâu được."
Lúc Diệp Diệu Đông chuẩn bị lặn xuống nước, anh thấy mấy con chim biển lao thẳng xuống một chỗ trên mặt biển, lướt qua mặt nước, rồi nhẹ nhàng bay vụt qua, chỉ trong nháy mắt đã thấy bắt được từng con cá trích, không về tay không.
"Cha, cho thuyền chạy về hướng đó, con từ đó lặn xuống."
Cha Diệp ngấng mắt nhìn, cũng không nói nhiều, ừ một tiếng rồi đi lái thuyền. Khi thuyền đánh cá đến gân, hai cha con đều phát hiện vùng biển xung quanh chỗ đó dường như thu hút ngày càng nhiều chim biển. Nơi nào có chim biển tụ tập chắc chắn sẽ có đàn cá.
Ngược lại, đàn cá có thể thu hút một đống chim biển, cũng có thể thu hút các loài cá ở tầng trên trong chuỗi thức ăn của nó.
Cha Diệp giữ một khoảng cách nhất định rồi dừng thuyền, một bao cá lớn rải rác trên boong thuyền, họ còn chưa kịp phân loại cho vào rổ, lúc này cũng thu hút rất nhiều chim biển lao xuống. Anh lấy một tấm lưới cá tạm thời che phủ lên trên, tránh bị mấy con chim biển này ăn vụng hết.
Lúc Diệp Diệu Đông từ từ xuống mặt nước, cha Diệp cũng mang đến hai cái lưới ném tay, định thử vận may, xem có thể bắt được ít cá không.
Còn Diệp Diệu Đồng vừa xuống nước đã sửng sốt. Không ngờ, chỉ trong chốc lát thuyền đánh cá đến gần, dưới nước lại có nhiều chim biển đến vậy, hơn nữa tốc độ bơi của mấy con chim biển này cũng chẳng chậm chút nào, thậm chí còn nhanh hơn cả đàn cá.
Chúng cố gắng bao vây đàn cá dưới nước, mấy đàn cá đó không ngờ thực sự bị chim biển bao vây đến mức chỉ có thể tụ lại thành đàn, hơn nữa còn hoảng loạn tranh nhau bơi vào giữa đàn cá.
Một đàn cá lớn ngay trước mắt anh hình thành hình dạng như một cái kén tằm, hơn nữa đàn cá trích bơi đến từ xa vẫn liên tục chen vào giữa, như thiêu thần lao vào lửa, khiến cái kén ở giữa ngày cảng to lên. Hôm nay trời đẹp, nắng chang chang, anh nhìn rõ mồn một dưới nước, vốn đĩ khoảng cách cũng không xa lắm, quan trọng là đàn cá trích di chuyển liên tục bị chim biển xua đuổi đến mức dừng lại không tiến, chỉ có thể tụ lại thành đàn, càng thuận tiện cho anh quan sát tình hình chiến sự dưới nước.
Cái kén hình thành từ đàn cá trích này trong quá trình liên tục lớn lên, cũng không có khả năng chống cự, chỉ có thể mặc cho chim biến giết mổ.
Diệp Diệu Đông đang ð dưới nước nên không nhìn thấy cảnh tượng trên mặt biển, nếu không anh sẽ thấy một bữa tiệc đánh bắt cá mới, chim biển tụ tập trên mặt biển ngày càng nhiều, đều đang tranh nhau tham gia bữa tiệc này.
Anh ở dưới nước cũng có thể thấy một số mỏ nhọn lao xuống và chân chim đẫm nước. Mấy con chim biển vươn cổ dài, cố gắng hết sức vớt cá ở dưới, nhưng tuy cái kén bọc đàn cá trích liên tục lớn lên, nhưng cũng cách mặt nước gần 1 mét. Mà lúc này bây chim biển lại có một hành động đáng kinh ngạc, chúng tập thể lặn xuống dưới đàn cá trích, xua đuổi đàn cá từ dưới lên trên.
Thế là cái kén cá trích khổng lồ kia, chỉ có thể bất đắc dĩ từ từ di chuyển lên trên, đến gần sát mặt nước.
Trong lúc đó, anh còn thấy lưới đánh cá cha anh ném xuống, nhưng điều đáng thất vọng là, anh nhìn rõ ràng, lưới chỉ vớt được cá trích, ngay cả chim biển cũng không có.
Chúng rất linh hoạt dưới nước, hơn nữa chỉ hoạt động xung quanh cái kén đó, lưới cũng không nêm trúng vào giữa.
Trên mặt nước và dưới mặt nước đều có chim biển, cái kén khổng lồ tạo thành từ cá trích kẹp giữa hai nhóm chim biển, chỉ có thể mặc cho chúng giết mổ.
Một cơn cuồng bạo săn môi diễn ra trong nháy mắt, đây là một bữa tiệc săn mồi mà chim biển hợp sức với nhau.
Nếu anh không chạy xuống đáy nước, anh cũng không biết mấy con chim biển này lại còn biết hợp tác, xua đuổi đàn cá trích thành miếng mồi cho mọi nØười.
Diệp Diệu Đông nhìn dưới nước đến mức mắt cũng trợn tròn. Mấy con chim biển lưu lại dưới nước một lúc rồi sẽ nổi lên, sau đó lại có những loài chim biển khác biết lặn xuống.
Anh cảm thấy mấy con chim biển này có phải cũng là một làng không nhỉ, sao mà đoàn kết thế? Trên mặt biển liên tục có chim biển lao xuống, như sôi sùng sục, hơn nữa con nào cũng không về tay không, dưới nước lại liên tục có cá trích từ xa kéo đến bổ sung không ngừng. Cha Diệp cũng không dám cho thuyền đến gần, dù sao Diệp Diệu Đông vẫn đang ở dưới, trên người anh có đeo ống thổ vẫn nối với thuyền, ném hai lưới cũng chỉ bắt được cá trích, ông cũng không ném nữa, định đợi Đông 'Tử lên xem tình hình bên dưới rồi tính. Diệp Diệu Đông ở lại một lúc, cảm thấy sẽ không có tình huống øì khác nữa, định nổi lên trên, quan sát một chút trước, cũng bản bạc với cha anh. Dưới này không có cá nào khác, chỉ có cá trích với chim biển, mà trong số chim biển đó, có loại chim có ích như hải âu, bên trong cũng chỉ có ngøỗng trời là đáng giá hơn, nhưng căn bản không có cách nào bắt có mục đích.
Chỉ có thể lên trên quan sát trước, chỉ cần cá trích không bị tiêu diệt nhanh quá, sau này chắc vẫn sẽ có cá khác bị thu hút đến ăn mồi.
Chỉ là không biết có đáng để chờ đợi hay không. Dù sao, có thời gian này, họ đi kéo một hai lưới cũng có thể thu hoạch không ít.
Đúng lúc anh đạp chân, đang định lượn một vòng quanh đó rồi lên thì lại thấy từ xa có một đàn cá hình dài như mũi tên lao đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận