Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1476: Hỏi tội

Chương 1476: Hỏi tội
Diệp Diệu Đông mới mặc kệ hắn nước sôi lửa bỏng, ai có lão bà thì người đó tự đi mà ứng phó, hắn ôm đứa con gái đáng yêu mềm mại mà ngủ một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau thức dậy, hắn mới thấy cha hắn cứ trừng mắt nhìn hắn.
Lúc hắn đang đ·á·n·h răng rửa mặt, cha hắn liền đến gần hỏi.
"Ngươi nói với mẹ ngươi là ta l·ừ·a gạt A Giang hai anh em bọn chúng phải không?"
Diệp Diệu Đông miệng đầy bọt biển, lắc đầu rồi nói một cách mập mờ: "Đâu có, ta chính là hậu thuẫn kiên cường nhất của cha, là hai đứa nhóc kia nói đấy."
"Qua hai ngày nữa mang đồ về cho nàng cũng được, tối hôm qua than mệt, tiền lại để quên ở phòng ngươi không có cầm, lát nữa lại đi đưa cho nàng."
"Vâng."
"Ngày mai mấy giờ các ngươi xuất p·h·át đi Ma Đô?" Cha Diệp lộ vẻ khao khát, xem ra cũng rục rịch muốn đi theo.
"Lo Tiểu Khê dậy không n·ổi, nên không định đi tàu hàng, hôm nay sẽ dẫn mọi người đi dạo khắp nơi, ngày mai chúng ta tự lái thuyền đi, vừa vặn hôm qua đã dỡ hàng xong, hôm nay thuyền không ở đó, lái chiếc thuyền nhỏ kia đi là được."
Đây cũng là chuyện bọn hắn đã bàn bạc tối qua.
Lúc đó không xác định được bao nhiêu người, vé tàu cũng không mua nhiều, chỉ mua mấy vé, nghĩ mua trước mấy vé để có thể lên tàu là được, thiếu vé thì trực tiếp mua bổ sung tại chỗ.
Giờ có mua vé mà không đi cũng không tiếc.
Bọn hắn quá nhiều người, lại có em bé, đi tàu hàng vừa chậm lại không t·i·ệ·n, dù sao hắn có thuyền đậu ở bến, vừa vặn để cha hắn lái thuyền tiễn bọn hắn một chuyến.
Sau đó cha hắn lại lái thuyền ra ngoài thu mua hàng, đến lúc đó nếu cha hắn muốn qua, cũng có thể tùy thời lái thuyền tới, còn bọn hắn chơi xong muốn về, cũng có thể gọi điện báo cha hắn lái thuyền đến đón.
Thuyền nhà chạy nhanh hơn tàu hàng, còn đỡ tốn công tốn sức, đến nơi nhanh hơn, cùng lắm là tốn tiền xăng, đối với hắn không phải là vấn đề.
"Vậy ta đi cùng các ngươi nhé?"
"Đương nhiên rồi, nhà ta mua lâu như vậy, cha còn chưa đến xem, cũng không rảnh đi Ma Đô với con, vừa vặn đi cùng, đến lúc đó thuyền cũng để cha lái về thu mua hàng."
"Vậy cũng được, vừa vặn đông người như vậy cùng đi, ta cũng đi xem thử, xem xem căn nhà lớn mà các ngươi ngày nào cũng nhắc tới tốt đến mức nào."
Diệp Diệu Đông súc miệng xong, khoác vai cha hắn đi về phía trước, "Thế là cha phải vất vả đi về rồi, hàng giao cho cha an bài, con phải đưa bọn họ đi dạo Ma Đô."
"Chưa từng thấy ngươi khiêm tốn bao giờ, lúc này lại biết nói một câu vất vả?"
"Cảm động không?"
Cha Diệp nhấc vai lên, tránh tay hắn ra, "Lại muốn làm gì?"
"Không có, sao cha có thể nghĩ về con như vậy, con chỉ là đau lòng cho cha thôi."
"A, cuối cùng cũng có chút lương tâm, suốt ngày chạy khắp nơi, việc nhà ném hết cho ta."
"Cha chính là hậu thuẫn kiên cường nhất của con! Người cha ruột cực kỳ đáng tin cậy!"
"Bớt nịnh hót."
Cha Diệp chắp tay sau lưng đi trước mặt hắn, tr·ê·n mặt cũng mang theo ý cười, trong lòng vẫn là rất vui vẻ.
Diệp Diệu Đông rửa mặt xong, liền đi gọi Diệp Tiểu Khê, sau đó giao nàng cho Diệp mẫu thu dọn.
Hôm nay hắn dẫn mọi người đi dạo một vòng quanh đây, cái địa phương nhỏ bé này, kỳ thật không cần đến một ngày là đi dạo hết, cũng chẳng có gì hay để mua, mọi người đều kìm nén, tính toán đợi đến Ma Đô rồi mua.
Đó là đô thị lớn, từ Ma Đô mua đồ mang về quê lại càng có thể diện. Kỳ thật mọi người càng muốn hôm nay đi thẳng đến đó luôn, nhưng đi dạo xong thì cũng hơi trễ, ban đầu cũng là nghĩ hôm qua vừa tới, hôm nay coi như nghỉ ngơi một ngày, không cần vội vã như thế.
Ai biết mọi người còn gấp hơn cả hắn, nhất là mẹ hắn.
Lúc tới Ma Đô, đội ngũ của bọn hắn càng lớn mạnh, Lâm Tập Thượng cũng lái thuyền của hắn tới, lão Bùi cũng đi, Diệp Thành Hà, Diệp Thành Giang cũng đi, trùng trùng điệp điệp khoảng 20 người.
Diệp Diệu Đông nghĩ, đợi có thể trực tiếp mang chăn đệm tr·ê·n thuyền đến căn nhà lớn trải xuống đất mà nghỉ, đông người thế này, chăn đệm hắn chuẩn bị cũng không đủ.
Mà tr·ê·n thuyền không có chăn đệm cũng không sao, dù sao đều là làm cả ngày, đi đi về về.
Cho nên lúc xuống thuyền, hắn liền bảo mọi người đem hết chăn đệm ra ngoài, gánh tr·ê·n vai đi chờ xe buýt.
Những người này của bọn hắn sau khi lên xe buýt, cũng tương đương với chở hàng luôn rồi, người địa phương nhìn mà gh·é·t bỏ vô cùng, bô bô nói một tràng, dù sao bọn hắn nghe không hiểu.
Nhóm phu nhân sau khi lên xe buýt đều cảm thấy vô cùng mới lạ, cơ bản đều là chưa từng ngồi xe buýt.
"Trong thành này đúng là thuận t·i·ệ·n hơn n·ô·ng thôn, nhiều xe qua lại như vậy."
"Cách có một con sông mà nhà cửa trông đã khác hẳn.."
"Nhà ở đây càng nhìn càng thấy khí p·h·ái, càng ngày càng cao, không hổ là thành phố lớn."
"Đông T·ử, căn nhà lớn của con ở đâu vậy? Phải ngồi xe buýt bao lâu? Phong cách phương Tây có khác, sau này ra ngoài không cần phải đi bộ nữa."
"Đúng vậy, chờ sau này các con già rồi đến đây hưởng phúc, nhìn xem nhà cửa ở thành phố lớn này, cả đời ta chưa từng thấy nhà nào cao như vậy."
"Có gì hay mà chờ? Nửa người quen cũng không có, nói chuyện cũng không biết tìm ai, còn không bằng ở trong thôn, cùng lắm là đến đây xem cho biết."
"Tam ca, mẹ khẩu thị tâm phi", Diệp Huệ Mỹ nói nhỏ, "Trước khi đến ở trong thôn còn hãnh diện, nói tam ca nhiều tiền không biết tiêu vào đâu, không mua thuyền thì mua căn nhà lớn thấy tr·ê·n TV, còn bảo mẹ đến chơi..."
Diệp Diệu Đông nói tiếp, "Có phải còn nói, Đông T·ử là cái đồ phá gia chi tử, ngày nào cũng kiếm được tiền liền tiêu xài, hai đứa không đứa nào đáng tin cậy, mẹ phải đến xem chừng, gõ đầu một cái, đỡ cho tiêu xài lung tung, lúc thì nghe nói mua đất, khi thì nghe nói mua nhà, khi lại nghe nói mua thuyền, nghe mà tim gan đều r·u·ng động."
Diệp Huệ Mỹ giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi.
"Con chui ra từ bụng mẹ, làm sao con không biết mẹ chứ?"
"Cha, còn nữa còn nữa, Đông T·ử cái đồ..." Mọi người cười to.
Diệp Diệu Đông búng trán nàng, "Đông T·ử là ai cho con gọi? Gọi cha."
"Vậy con gọi lão c·ô·ng!", Diệp Tiểu Khê dương dương đắc ý, theo kinh nghiệm lần trước, nàng cảm thấy đã nắm được mấu chốt rồi.
"Vậy là con sẽ b·ị đ·ánh."
"Mẹ đ·á·n·h không được con!"
Bùi Ngọc hiếu kỳ hỏi: "Chị, lão c·ô·ng là gì?"
"Lão c·ô·ng là cha, chính là cha."
Diệp Diệu Đông vỗ đầu nàng, "Nói lung tung cái gì? Mau lên, không được nói thầm, tối nay không cho con ngủ ở căn nhà lớn."
Hai cô nhóc lập tức ghé vào cửa sổ nhìn.
Mập mạp nháy mắt ra hiệu với Diệp Diệu Đông, sau đó nói nhỏ, "Vẫn là Đông T·ử ngươi biết chơi."
"Ngậm cái miệng của ngươi lại, không thì tối nay cho ngươi ngủ ổ c·h·ó."
A Quang hỏi: "Khi nào chúng ta đi lấy xe máy?"
"Đặt hành lý xuống, sẽ đi lấy xe ngay, như vậy đỡ phải đi bộ."
"Đến lúc đó phải phân chia một chút, người đông xe ít, nhưng một xe chở hai, ba người cũng được."
"Phía sau chở hai người là được, chở nhiều quá ra đường dễ xảy ra chuyện, đường vốn đã không tốt, có đoạn người cũng tương đối đông."
"Được, đến lúc đó tính sau, không được thì chen chúc một chút."
Bọn hắn đi xe buýt mất nửa giờ, đi bộ thêm gần 1 giờ, lúc này mới tới được khu nhà lớn.
Mọi người há hốc miệng kinh ngạc, mắt sáng lên nhìn những căn nhà lớn xung quanh.
"Chính là chỗ này sao? Sao nhà ở đây đẹp quá vậy."
"Giống hệt như tr·ê·n ti vi.."
"Ở đây chắc là người giàu có, hoặc quan chức mới ở được nhỉ?"
"A Đông đúng là có tiền đồ, vậy mà mua được một căn nhà ở đây, chắc là tốn mấy chục ngàn, giỏi thật."
"Căn nào mới đúng? Aiya, cả đời này chưa từng thấy căn nhà nào đẹp như vậy."
"Chỗ này mà trồng cỏ, loại hoa, tiếc quá, nên trồng rau mới phải, hoa cỏ đó có ăn được đâu? Người thành phố mua rau cũng phải tốn tiền..."
"Đúng vậy, cỏ này có thể trồng được bao nhiêu là rau.."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận