Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1055: 130 ngàn tiền tiết kiệm (length: 37591)

Chờ ăn xong, Diệp Thành Dương liền không nhịn được chạy đến gần, đồng thời còn giơ tay, dáo dác nói: "Cha, ngươi một đồng còn không cho ta, ngươi đưa tiền trước đi, rồi bọn ta sẽ hái hoa cho ngươi dùng."
"Thành Hà toàn là hái hoa rồi mới trả tiền, chỗ ta dựa vào cái gì phải đưa tiền trước?"
"Hắn thì ở nhà, cha thì hay đi vắng, cha đưa tiền trước, cha không có ở nhà thì con vẫn hái hoa đưa cho mẹ được."
"Ngươi là lo ta không ở nhà, nên ngươi kiếm ít tiền chứ gì."
"Cha, mẹ mà nhận được hoa thì chắc chắn sẽ vui lắm. Thành Hà bảo, hễ là phụ nữ, từ 80 tuổi đến 3 tuổi, ai mà chẳng thích hoa."
Diệp Diệu Đông hồi tưởng lại, lời này chẳng phải hắn đã từng nói sao? Hồi hắn bảo Thành Hà tán gái, còn kêu Thành Hà phải tặng hoa cơ mà.
"Sao mà giờ lại hăng hái kiếm tiền dữ vậy?"
"Con muốn lấp đầy ống heo đất."
Nhìn vẻ đắc ý của con trai, Diệp Diệu Đông cảm thấy vẫn là nên góp một chút sức.
Hắn sờ túi móc ra hai đồng năm xu, "Nhớ đừng cho anh con thấy đó, hái hoa nhớ bó lớn lên một chút, lấy hai cọng rơm buộc chặt cho cha."
"Dạ!"
Diệp Thành Dương mừng rỡ nhanh tay nhận lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, rồi nghiêng đầu nhìn trái xem phải cẩn thận, thấy không ai nhìn mới yên tâm mỗi bên nhét một đồng tiền xu vào túi.
"Đây là phòng ngừa lúc chạy nhảy va chạm phát tiếng vang hả?"
"Đúng đó đúng đó, không là lúc con đi đường nó kêu, con phải cất lên gác lâu mới được." Thằng bé chân nhanh liền chạy vào nhà.
Mấy đứa trẻ khác đã ăn cơm xong từ lâu, đứng trước cửa í ới gọi nhau, rủ rê bạn bè, rõ ràng 1 giờ 30 mới vào học, nhưng bọn chúng vừa ăn xong cơm thì mới có 12 giờ, đã muốn chạy tới trường, cũng chẳng biết dọc đường lại chơi bời lêu lổng chỗ nào giết thời gian.
Diệp Thành Hà tay ôm một bó hoa, vui vẻ vẫy tay với mọi người, "Tôi đi trước đây, tôi đến trường đợi mọi người."
Những đứa còn lại liếc mắt.
Diệp Thành Giang ghét bỏ nói: "Vừa không ăn được lại không chơi được, không biết ngày nào cũng cầm mấy thứ hoa cỏ rách nát đó làm gì."
Diệp Thành Hải cũng nói: "Kệ nó, nó ngốc, ngày nào cũng cứ theo sau đít người ta."
Diệp Tú Tú có chút hiếu kỳ, "Lát nữa tụi mình lên núi khỏi cần gọi nó sao?"
"Tôi thấy hoa đẹp mà, lát nữa tôi cũng muốn hái nha~" Diệp Tinh Tinh tay vẫn đang cầm một đóa chiếu núi hồng vừa mới rụng.
"Lát nữa mấy đứa muốn làm gì đi vậy?" Diệp Diệu Đông tò mò nhìn bọn nhỏ đang nói chuyện riêng.
"Tụi con muốn đi..."
Diệp Tinh Tinh vừa định lên tiếng, liền bị Diệp Thành Hải bịt miệng lại, "Không nói cho ngươi biết."
"Xí, mấy đứa bây giờ mà lên núi, chẳng phải đi trộm hái anh đào, không thì trộm hái quả mận, hoặc trộm quả sơn trà, tưởng ta không biết à?"
Núi lớn xung quanh chỗ nào có gì mà hắn không biết chứ?
Mùa nào quả nào chín, sao mà hắn không hay?
Bọn chúng chẳng lẽ lại giống cái thằng ngốc Diệp Thành Hà lên núi hái hoa sao?
Vừa nhắc tới quả mận, miệng hắn bây giờ đã bắt đầu tiết nước bọt.
"Chuyện gì cũng giấu không qua được tam thúc, vậy tam thúc muốn đi cùng tụi con không?"
Từng cặp mắt đều long lanh nhìn hắn.
"Không đi, ta khờ gì mà đi cùng mấy đứa, xong rồi bị người ta đuổi bắt? Muốn đi thì tự mấy đứa mà đi."
Nghĩ tới đây, hắn cũng có chút thèm thuồng, cũng muốn ăn quả sơn trà, trong thôn nhà nào cũng có trồng vài cây sơn trà, lát nữa hắn lấy giỏ qua cửa mua vài cân về.
Bọn nhóc nghe hắn bảo không đi, đều có chút tiếc nuối, bọn chúng vẫn còn nhớ hai năm trước Diệp Diệu Đông dẫn bọn chúng đi trộm hái anh đào trên núi.
Một lúc sau, đợi đến khi mọi người đến đông đủ, liền vội vàng đeo cặp sách chạy đi.
Diệp Diệu Đông cũng cầm giỏ đi mua quả sơn trà. Bất quá quả sơn trà nhà người ta toàn hái bán theo ký, hắn nghe ngóng biết được một nhà trên núi cũng có mấy cây, liền đi mua, ai ngờ đến rồi mới phát hiện người ta muốn tự hái chứ không bán cho hắn. Hắn không biết nên làm thế nào, còn tưởng hắn cố tình dẫn người lên núi bắt bọn chúng, cuối cùng vẫn là hắn đành phải bỏ tiền ra, để mỗi đứa tự hái một bao đầy, ai nấy cũng vui vẻ xuống núi đến trường.
Mà hắn cũng hái được nửa giỏ quả sơn trà và nửa giỏ anh đào nhỏ màu hồng, sẵn tiện được tặng kèm một bó mận to, nhưng mận còn xanh lét, nhìn thôi trong miệng đã thấy chua rồi.
Chỉ có hai đứa ngốc không biết thôi.
Hắn vừa xách về đến nhà, hai bé gái trong nhà lập tức vui mừng chạy đến đón, mỗi đứa nhanh tay túm lấy một nhúm anh đào cho vào túi, rồi lại một tay túm lấy quả mận, một tay ôm lấy quả sơn trà, cái gì cũng muốn.
"Còn chưa rửa mà..."
Chưa kịp nói hết câu, hai đứa nhóc đã nhét mận vào miệng cắn, lập tức chua đến hai mắt đều mờ đi, ngũ quan thì nhăn nhúm cả lại.
Bùi Ngọc còn cố nuốt vào, xong mới lè lưỡi, "Phì phì phì..."
Diệp Tiểu Khê nhả ra cũng không xong, nuốt thì không trôi, ngậm trong miệng chua đến muốn khóc, quay đầu thấy mấy chú chó con cũng đang chạy đến cái giỏ ngửi lấy ngửi để.
Nó liền lập tức ném quả sơn trà trên tay vào giỏ, rồi lấy tay che miệng, rồi úp tay lại, đưa vào lòng bàn tay, sau đó ôm lấy cổ chó, cứ thế nhét quả sơn trà vào miệng chó.
"Ăn, ăn.... Không thể lãng phí... Mau ăn...."
Nhét một tay vẫn chưa đủ, mặt khác còn cắn một quả mận, cũng cứ thế mà nhét vào miệng chó.
"Ăn đi một chút, ngoan nha~ không được lãng phí nha~"
Bùi Ngọc cũng bắt chước, ôm con chó gần nhất, cũng cứ thế nhét mận còn lại trên tay vào miệng chó.
Thương thay cho hai mắt chó cứ phải híp cả vào, đằng này miệng còn bị hai bàn tay nhỏ ấn xuống, há cũng không ra, chỉ còn cách ẳng ẳng kêu.
Diệp Tiểu Khê thì lại đang đắc chí vì sự khôn ngoan của mình, miệng toe toét cười, thấy chó không phản kháng nữa, còn vỗ vỗ đầu chó, "Hắc hắc, ngoan ngoãn nha~"
Diệp Diệu Đông thấy vậy không nói gì, chó trong nhà đều sắp bị nó khi dễ chết rồi, bây giờ còn có thêm con Bùi Ngọc cứ hễ gì cũng bắt chước nó.
Hắn cũng mặc kệ mấy đứa, dù sao trong túi của cả hai đã nhét đầy, liền trực tiếp đi vào phòng trong.
Đám chó con sau khi không bị ép nữa, lập tức chạy ra ruộng rau bên cạnh, rồi dùng mõm bới đất rồi phun quả mận đang ngậm trong miệng ra, sau đó lại dùng đất lấp lại.
Mà hai cô nhóc thì vẫn vui vẻ ngồi ở thềm cửa say sưa ăn anh đào.
Lâm Tú Thanh thấy hắn ôm một giỏ đầy quả sơn trà, anh đào về cũng vui lắm, "Ngươi gọt vỏ quả táo tây cho ta, ta nấu một nồi quả sơn trà đóng hộp."
"Mệt, cứ thế gọt vỏ ăn thôi là ngon, nấu quả sơn trà đóng hộp gì cho mất công."
"Ăn theo mùa thì nên ăn cái đó, Tiểu Ngọc và con gái của ngươi mấy ngày nay hơi ho, nấu cho mấy đứa nó ăn, sẵn tiện bỏ thêm hai lá sơn trà vào nấu cùng, thêm chút đường phèn cho đỡ ho."
"Được rồi."
Ở nhà rảnh thì kiểu gì cũng bị kêu sai bảo, hắn cũng quen rồi, bảo làm gì thì cứ làm thôi, dù sao không làm thì cũng có hàng tá lý do kêu hắn, thể nào cũng đến tay hắn làm việc.
Tóm lại là không thể thấy hắn ngồi chơi không ở đó được.
Hắn cầm cái chậu ra ngoài, một tay vừa gọt vừa ăn, tiện thể cũng nhét vào miệng của hai cô nhóc, đến khi gọt xong nửa giỏ quả sơn trà thì trong chậu còn sót lại chẳng mấy trái, bụng hai cô nhóc căng tròn ra, rồi mới chịu ngoan ngoãn theo hắn đi ngủ trưa.
Đến khi mặt trời xế chiều, hắn mới tỉnh lại, cẩn thận kéo kín chăn cho hai bé đang ngủ dang tay dang chân, lộ cả bụng ra.
Hai đứa nhóc ngủ má đều ửng hồng, trắng nõn, tóc mai vẫn còn ướt sũng, lọn dính vào trán, miệng thì hơi hé ra, lúc đóng lúc mở, trông đến đáng yêu.
Hắn vừa cười vừa hiểu ý, rồi mới xuống giường.
Thời tiết này lạnh ơi là lạnh, vừa bảo nóng thì nó lại mau chóng nóng lên ngay, may mà mở cửa sổ ngủ nên cũng không ngột ngạt, chỉ có trẻ con dễ bốc hỏa, dễ ra mồ hôi thôi.
Trên bàn ở ngoài nhà chính đã đặt sẵn một chén canh quả sơn trà, sờ vào còn hơi ấm, chắc là vẫn chưa nguội, A Thanh cũng không biết đi đâu rồi.
Hắn dặn bà trông hai đứa bé, rồi cũng đi ra ngoài đi dạo.
Đi dạo một vòng rồi mới nghe được mấy chuyện bát quái mới.
Mẹ của thằng Hứa Lai Phú bị gãy tay đến nhà cầu hôn cho Vương Lão Ngũ con gái Vương Lệ Trân, kết quả bị Vương Lệ Trân chửi cho một trận.
"Bị chửi vì cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, làm trò cười cho thiên hạ, cứ tưởng mình là thiên nga..."
"Xong bà mẹ Hứa Lai Phú mắng nàng ta là gà rừng mà còn muốn biến thành thiên nga, nếu không nhìn vào cái mả con nhà nó, ai mà thèm rước, chắc gì đã là gà đẻ được mấy lứa, hai bà cãi nhau, giằng xé nhau ngoài cửa..."
"Nghe đâu cái thằng Hứa Lai Phú lâu rồi cũng không thấy mặt mũi, chẳng biết hình dạng giờ thế nào, nghe bảo hồi trước không biết đắc tội ai, bị đánh gãy một tay, đúng là tội nghiệp, coi như phế đi rồi."
"Chứ vốn nó đã chẳng tốt lành gì, suốt ngày chuyên trộm vặt móc túi....Giờ còn thảm như thế, có gái mới là lạ..."
"Đúng rồi, cưới đàn ông thì phải có cơm ăn áo mặc, cái thân mình nó lo còn chưa xong, còn đòi lấy vợ về nữa, ai nuôi ai đây."
"Nghe đâu trước đó còn định bỏ ra mấy trăm đồng tìm người mua một cô, rồi bị người của ủy ban xã đến tận nhà mắng cho, bảo không được mua bán người, không là phải đi tù..."
"Chắc chắn là không được rồi, đám buôn người bây giờ càng ngày càng điên, cứ thích lừa bán phụ nữ trẻ em, nhà nó mà mua về là phạm tội, phải ngồi tù."
"Vậy đó, giờ bỏ ra mấy trăm bạc tìm gái trinh xung quanh đây tìm chẳng được, nên mới tính đến chuyện rước mấy bà đã có chồng, ai ngờ trông có vẻ thế mà chẳng ai chịu."
"Đương nhiên rồi, ai mà chẳng biết, người ta dù gì cũng kiếm được cái ăn cái mặc, chứ vì ham cái vài trăm đồng mà lao vào chỗ khổ sở thì nữa đời sau coi như vứt đi."
Diệp Diệu Đông nghe chỉ thấy kỳ lạ.
Cái con Vương Lệ Trân đó, trước đây nhị bá mẫu của hắn còn muốn tính mai mối cho A Sinh cơ mà.
Giờ so sánh sơ sơ cũng thấy cái nào tốt, ai muốn lấy cái thằng tàn phế kia chứ.
Quả nhiên, đến bữa cơm tối, hắn liền nghe mẹ hắn kể, Vương Lệ Trân sau đó không lâu lại chạy đến nhà anh trai của A Sinh gây sự, muốn họ bồi thường cho nàng.
Vợ trẻ của A Sinh đang mang thai được hơn ba tháng, còn chưa đi lại được nhiều, bị tức giận quá liền cầm chổi đánh người, sau đó còn trực tiếp ngồi phịch xuống đất ôm bụng kêu đau, kéo chặt lấy quần áo của Vương Lệ Trân không cho đi, khóc lóc om sòm, ngược lại đòi nàng bồi thường. Nhị bá mẫu nhà Diệp nghe tin vội vàng chạy tới, ngăn không được, Vương Lệ Trân và bà ấy lại xông vào đánh nhau.
"Các ngươi không biết hai người đánh nhau thảm cỡ nào đâu, nhị bá mẫu ngươi vậy mà ra tay thật đấy, còn đứng về phía con dâu của A Sinh."
"Chắc là lo cho đứa bé trong bụng có chuyện gì à?" Diệp Diệu Đông tùy ý nói.
Lâm Tú Thanh cũng nói: "Nàng ta còn ngày nào cũng lăng xăng làm bùa ngải, nào là tàn hương ngâm nước các thứ."
Diệp mẫu cười khẩy một tiếng, "Chẳng phải là muốn sinh ngay con trai hay sao, nên mới bày ra mấy cái trò mèo đó, nàng ta cũng không nghĩ hành vi của mình có vấn đề gì, chỉ cảm thấy mình đối xử với con dâu tốt lắm, suy nghĩ cho người ta, những thứ kia có thể giúp nàng ta sinh được con trai. Người ta bây giờ đến tận cửa là muốn hại cháu trai tương lai, vậy khẳng định phải liều mạng." Nói rồi liếc Diệp phụ một cái, "Đỡ giày vò một chút là A Di Đà Phật rồi."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì bị người ta kéo ra, bị mấy bà mấy cô khuyên về."
"Chị dâu không sao chứ?"
"Không sao, nàng ta làm bộ đấy, nhưng diễn cũng đủ kịch, về nhà nằm rồi." "Thật là chuyện gì cũng có, chỗ này có một Vương Lệ Trân, nhà lão Hán Vương kia lại có một mụ già, hai người này thế mà là chị em họ, giờ thì đều ế chỏng gọng."
Diệp mẫu khinh thường nói: "Còn sợ không ai muốn? Phần lớn mấy lão quang côn không cưới được vợ trẻ đều thế, không cần cởi hết đồ, cứ ra đường nằm, thể nào cũng có người kéo về nhà."
Diệp phụ nghe mấy lời hùng hổ của bà, suýt chút nữa bị sặc, "Ăn nói cái gì vậy, còn nhiều trẻ con ở đây."
Diệp Thành Hồ cười hề hề, "Coi như con không ở đây thì tốt."
Lâm Tú Thanh trừng mắt liếc hắn một cái, "Người lớn nói chuyện, có phần của ngươi đâu, mau ăn cơm đi."
Mỗi khi đến bữa ăn, chủ đề bát quái trên bàn cơm nhà hắn là nhiều nhất, cơ bản đều xuất phát từ lão nương hắn, mẹ hắn biết, vậy có nghĩa cả nhà hắn đều biết trong bữa ăn.
Chỉ cần là chuyện không liên quan đến nhà mình, nghe vẫn thấy rất đưa cơm.
Vừa mới giúp cha kéo thuyền vào bờ, lúc này hắn cũng đói lắm rồi, vừa nghe vừa ăn, ngon lành.
Mà sau khi mẹ hắn kể xong chuyện bát quái trong thôn, lại chuyển sang kể chuyện các thôn bên cạnh, thao thao bất tuyệt.
Trước kia cũng không phát hiện mẹ mình nói nhiều như vậy, cho đến khi cha hắn giục bà nhanh ăn, đừng có nói nữa thì mẹ hắn mới thu liễm lại.
Cha hắn cũng chuyển chủ đề nói sang chuyện ngày mai anh cả hắn đưa thuyền về, bảo hắn tối nay ngủ sớm một chút, sáng mai dậy sớm đi cùng hỗ trợ.
Ngoài cửa đại tẩu của hắn vẫn đang mượn ánh đèn để tách hàu, đều là từ đáy thuyền cậy ra.
Đến bữa ăn cơm, nàng nấu một ít còn vỏ, không có mùi dầu diezen, sau khi ăn xong mới tiếp tục làm.
Mà nhị tẩu của mẹ hắn và A Thanh, sau khi ăn cơm xong, cũng đều dời ghế sang giúp tách hàu, không thì một mình nàng một đêm cũng không tách được bao nhiêu.
Mấy đứa nhỏ sau khi ăn xong cũng vui vẻ chạy ngược xuôi chơi đùa trước cửa, trời nóng lên, mọi người mặc quần áo cũng ít đi, chạy cũng không thấy vướng víu, chơi càng vui hơn.
Chỉ là mấy đứa nhỏ thường xuyên bị ngã, luôn luôn nghe được tiếng đứa này khóc đứa kia khóc, Lâm Tú Thanh cũng tất bật chạy đi dỗ dành.
Lúc thì tay bị ngã trầy da, lúc thì đầu gối bị ngã trầy da, ai bảo trời nóng, quần áo đều mặc mỏng, nàng cứ ra ra vào vào, bôi dầu chè cho đứa này, bôi dầu chè cho đứa kia.
Sau không nhịn được nữa, mới kín đáo giao Diệp Tiểu Khê và Bùi Ngọc cho hắn, hắn ở trong phòng ngồi nghiêng xem TV, ăn hạt dưa, thoải mái vô cùng.
Nhưng mà hai đứa nhỏ cũng không ngồi yên được, bà sợ bọn chúng ồn ào làm Diệp Diệu Đông xem TV không được, liền dẫn hai đứa đi soi trứng gà trong chuồng gà.
Bà thắp một ngọn nến, đèn trong phòng cũng không mở, chỉ có ánh nến, hai đứa bé tò mò mở to mắt nhìn, cứ lặng lẽ xem, ngoan vô cùng.
Liền thấy bà lấy một quả trứng từ dưới ổ gà ra, sau đó mượn ánh nến soi vào trong bóng tối, xem phần bóng mờ bên trong, xem có ấp thành công không.
Một ổ trứng để ấp, luôn có trứng không ấp được, phát hiện sớm thì lấy ra, trứng vẫn còn ăn được.
Hai đứa trẻ nhìn hành động của bà, đều vô cùng kinh ngạc, đứa nào cũng ghé sát lại một bên, cũng học bà liên tục nghiêng đầu nhìn, suốt cả quá trình miệng đều há hốc.
Thấy bà soi hết từng quả một, sau đó những quả không ấp thành công để xuống bên chân, những quả có thể ấp được thì lại bỏ lại dưới mông gà mái.
Diệp Diệu Đông thấy chúng im lặng không tiếng động gì, cũng tò mò đi xem, chỉ thấy ba cái đầu đang nghiêng ngó, cũng không quản bọn chúng nữa, thành thật là được, chỉ sợ chúng im im lặng lặng ở đó bày trò.
Đợi đến khi Lâm Tú Thanh bận xong việc trở về phòng ngủ, nàng mới phát hiện, trong phòng không biết từ lúc nào đã có một bó hoa mua núi đỏ, hơn nữa lại còn cắm trong cái bình hoa bị vỡ trước đây Diệp Diệu Đông nhặt được ở biển.
Đỏ rực, nhìn rất đẹp mắt, cũng làm căn phòng thêm sắc màu, khiến lòng người vui vẻ, có chút cảm giác thư thái.
Nàng mỉm cười nhìn một lớn hai nhỏ đang nô đùa trên giường, "Anh lúc nào đã đem hoa trên cửa sổ cắm vào bình vậy?"
Buổi chiều đi giúp anh trai kéo thuyền vào bờ, không có ở nhà, Diệp Thành Dương thả dê về không thấy hắn, liền tiện tay đặt hoa lên bệ cửa sổ.
Hắn cũng là đợi sau khi ăn cơm xong, thừa lúc nàng không chú ý, mới mang hoa vào phòng cắm trong bình.
Cái bình hoa vớt được từ biển có chút sứt mẻ này, cũng chưa cắm được mấy lần hoa, cứ bỏ không, vừa hay lấy ra dùng được.
"Đẹp không?"
"Đẹp, hoa mua núi đỏ rực rỡ khắp núi đồi, nhìn trong nhà ra ngoài núi đều thấy đẹp, đỏ rực cả một mảng, nhưng mùa hoa cũng sắp hết rồi."
"Cái này là ta mua bằng tiền đấy!"
"Hả?" Nàng ngơ ngác, lại kinh ngạc, "Hoa này không phải khắp núi đều có sao? Sao lại còn tốn tiền mua, anh lắm tiền đến bỏng tay à, mua của ai vậy? Mấy bông hoa cũng phải mua..."
"Mua của con trai cô đấy, còn nhỏ mà biết kiếm tiền rồi, nói với ta là hái một bó phải một xu, đòi ta trả luôn một hào, nó cho ta hái 10 ngày."
"Dào dạt? Không phải thằng bé hái hơn chục ngày rồi sao? Ngày nào cũng thấy nó xách một bó mua núi đỏ về, sao lại nghĩ ra chuyện bán cho anh?"
Thì ra là con trai mình kiếm tiền, Lâm Tú Thanh trong nháy mắt không còn gấp nữa, cũng cười theo.
Phù sa không trôi ruộng ngoài thì tốt.
Diệp Diệu Đông kể lại nguyên nhân cho nàng nghe, nàng nghe cũng không nhịn được lắc đầu.
"Thằng Thành Hà này có tư duy cũng sớm quá đấy? Cũng đã biết dùng hoa dỗ mấy cô bé rồi."
"Chắc 18 tuổi đã có thể cưới vợ rồi."
"Ha ha, thế thì anh chị cả chưa đến 40 tuổi, chắc đã có cháu rồi..."
Lâm Tú Thanh vui vẻ ngắm nghía hoa một lúc, rồi đi ra ngoài cho hai đứa con tiểu bong bóng sữa mạch nha, uống xong lại ôm chúng đi tè, mới dỗ chúng đi ngủ.
Sau khi dỗ xong đứa nhỏ lại phải đi dỗ đứa lớn càng khó khăn hơn.
Diệp Diệu Đông cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần rồi mới đi ngủ.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, thuyền của Diệp Diệu Bằng vừa về đến thôn đã nổ tung cả lên.
Vốn dĩ Diệp mẫu cũng đã sớm hé lộ ý, Diệp Diệu Bằng dự định mấy ngày này sẽ đưa thuyền về, nhưng trong khoảng thời gian đó trong thôn liên tục có tin tức mới, hôm qua lại vừa náo loạn một trận, chuyện nào chuyện nấy đều tranh nhau kể.
Cũng may là sau khi thuyền về bến, đại tẩu của Diệp mặc quần áo mới phát kẹo bánh khắp nơi, lại còn quảng cáo thuyền của nhà mình, giành lại vị trí số một của thôn Bạch Sa, được một phen thơm lây.
"Chậc chậc chậc, mấy ngày này toàn thấy thuyền nhà các người về, giỏi thật..."
"Đúng đó đúng đó, nhà các người giờ tính ra được bao nhiêu chiếc thuyền rồi, thuyền của cả thôn cộng lại cũng không nhiều bằng thuyền nhà các người ấy nhỉ?"
"Nào có nào có... ha ha.... mọi người đều hưởng chút không khí vui vẻ thôi..."
"Các người vốn đã có thuyền rồi, giờ lại đưa về, vậy có phải cũng có đến mấy chiếc rồi, tính ra mỗi người trong nhà một chiếc cũng đủ nhỉ?"
"Thật sự là, hai năm nay cứ thấy nhà các người phất lên thôi..."
"Lại thêm một chiếc thuyền nữa à, rốt cuộc nhà các người còn bao nhiêu thuyền chưa đưa về nữa vậy?"
"Chẳng trách năm ngoái lúc đi xưởng đóng tàu hỏi, đều nói lịch giao hàng phải đến năm sau, không lẽ đều là bị nhà các người đặt hết à..."
"Không có không có, ha ha, nhà tôi chỉ có chiếc này, A Hoa nhà nó chiếc kia đợi lát nữa vào lễ có khi cũng sẽ đưa về....
"Ối chà, thế là vẫn còn à? Nhà các người nhiều thuyền thế cơ à? Mấy năm nay đúng là phát tài lớn..."
"Giỏi kiếm tiền thật... nhà các người từ trên xuống dưới, sao ai cũng biết kiếm tiền thế?"
"Tiền đều bị nhà các người kiếm hết rồi, ông Thần Tài mấy năm nay có khi đều bị các người mời về nhà rồi hay sao?"
Đủ mọi lời ngưỡng mộ ghen tị đều có, đại tẩu nhà Diệp nghe mà miệng cứ ngoác đến tận mang tai.
Nhị tẩu nhìn nàng hôm nay vẻ ngoài rạng rỡ mà ngưỡng mộ, nhưng cũng may, chỉ một tuần nữa thôi là đến phiên nàng, nàng cũng đang vui mừng hớn hở chuẩn bị quần áo mới, chỉ đợi đến ngày đó mặc.
Lá hai, Diệp Diệu Đông đợi thuyền về đến bến, liền trực tiếp về nhà, không phải thuyền của hắn, vẻ vang không thuộc về hắn, để đại ca hắn ứng phó với đám dân làng kia là tốt rồi.
Chỉ là hắn vừa về nhà nhấp một ngụm trà, mông còn chưa kịp ấm chỗ ngồi, cha hắn đã tới gọi hắn đi sơn lại thuyền, hôm qua đã nạo sạch đáy thuyền, lại đặt ở bên bờ phơi khô một ngày, hôm nay đã có thể sơn lên rất tốt.
Hắn không dám chậm trễ vội vàng đi làm.
Hai đứa nhóc rảnh rỗi cũng lon ton theo sau hắn, đi ra ngoài.
Diệp Diệu Đông nghĩ dù sao cũng chỉ sơn thuyền ở gần bờ, nên cũng không đưa chúng nó về, để chúng cùng ra bờ biển chơi.
Hai đứa vừa thấy cát đã vui vẻ điên lên, không cần người lớn trông, tự chúng cùng mấy con chó chơi đùa.
Hai cha con liên tục một tuần đều sơn thuyền, hong khô rồi lại sơn, sơn mấy lớp liền.
Trời cứ bảo sắp mưa mà mãi không mưa, chỉ là bầu trời âm u, sóng gió cũng có lớn hơn một chút, nhưng không ảnh hưởng đến bọn họ.
Dù sao thuyền Bội Thu cũng đang sửa chữa, hai cha con đều cực kỳ nhàn nhã ở nhà nghỉ ngơi, làm việc chính là bảo dưỡng thuyền đánh cá, một ngày cũng chỉ làm hai đến ba tiếng đồng hồ, nhưng cũng không đến mức không có việc gì rảnh rỗi ở đó.
Thuyền của Diệp Diệu Bằng về đến bến, lập tức đến lượt Diệp Diệu Hoa.
Còn chưa đợi đến khi thuyền Bội Thu đóng xong ra biển, hai cha con vẫn nghỉ ngơi cho đến khi thuyền Diệp Diệu Hoa về, bến tàu lại náo nhiệt lên, pháo nổ từng tràng, nhà bọn họ lại một lần nữa rạng rỡ.
Cha hắn, lão nương trên mặt cũng đều ánh lên vẻ rạng rỡ, hai người đi đường cũng như có gió, đi đến đâu khóe miệng cũng không thể nào hạ xuống.
Nhà đại ca, nhị ca hắn ở bên cạnh cũng sắp bị người ta đạp vỡ cửa, cả đám kéo đến nhà bọn hắn, đều là ở đó khách khí xu nịnh, bao nhiêu người thân thích xa lắc cũng muốn lôi ra nói.
Hắn lười biếng ứng phó, trực tiếp ra cửa xưởng ngồi nhìn ra cổng lớn.
"Đông ca, nghe nói trên trấn mình có rất nhiều quân nhân hải quân đến."
"Nghe nói là có hòn đảo nào đó ngoài trấn muốn xây hải đăng, thật không? Gần đây nghe nói xe tải máy kéo trên đường lớn cũng nhiều hơn."
"Chắc là thật đấy, ta nghe ủy ban thôn nói một tuần trước rồi." Diệp Diệu Đông đưa cho hai anh em sinh đôi mỗi người một điếu thuốc, sau đó tự mình châm một điếu, "Thật á?"
"Có gì mà phải ngạc nhiên, đâu có liên quan gì đến chúng ta."
"Đây không phải tò mò sao? Sẽ xây trên hòn đảo nào, sẽ xây thành kiểu gì, chắc trên trấn đợt này náo nhiệt lắm, ngoài biển chắc cũng có tàu thuyền qua lại vận chuyển, đoán chừng sẽ rất thái bình."
"Chắc vậy."
Hắn không quan tâm lắm, đời trước cũng có, chỉ là hắn không nhớ rõ là lúc nào xây.
Có hải đăng cũng tốt, trên biển có thể chỉ dẫn phương hướng, vài hải lý bên ngoài cũng có thể nhìn thấy ánh đèn, có thể giúp ích cho ngư dân xung quanh, còn có các thuyền đánh cá đi qua cũng đều có lợi.
"Đông ca, lúc sáng mấy người lái thuyền về, không thấy chỗ nào xây hải đăng à?"
"Không có, ai biết là tuyến đường nào? Hơn nữa không có ai che đậy, cũng không biết ở đâu, ngươi phải có mắt tinh để tìm hòn đảo mới biết được, hoặc là gặp tàu thuyền vận chuyển. Chúng ta tranh thủ giờ về, đâu có đi lòng vòng được."
"A, Đông ca, vậy lúc thuyền nhị ca về, có phải hắn trả lại thuyền cho anh không, vậy chẳng phải anh có thể lái thuyền ra ngoài xem hải đăng xây ở chỗ nào sao?"
"Ta ăn no rồi còn cố tình lái thuyền đi tìm à? Khi nào thuyền Bội Thu sửa xong, ra biển thì có ghé ngang mà xem, hoặc đợi xây xong tự khắc sẽ thấy? Có gì mà sốt ruột, chưa xây xong thì ngươi cũng đâu có thấy gì, nó cũng chỉ có một mình trên đảo hoang thôi."
"Anh không tò mò à."
"Không tò mò."
Đời trước thấy rồi.
Hai anh em sinh đôi đều tỏ vẻ tiếc nuối.
"Bọn em thật ra muốn nhìn quân đội hải quân, nghe nói oai lắm, cái áo thủy thủ đẹp trai lắm..."
"Cái đó đúng là nhiều người mơ ước thật, cái áo thủy thủ đó." Hắn thật ra cũng từng mơ mộng đến nó, nhưng không có cái số đó.
"Nhưng người ta đến hỗ trợ xây dựng, chưa chắc đã mặc đâu, có khi mặc như mình đi làm thôi."
"Ha."
"Vậy Đông ca, thuyền đó anh thu về, có phải lại muốn đem ra cho thuê không?"
"Ừ."
"Giờ cho thuê luôn hả? Anh có muốn lái đi thả lưới vài ngày không?"
Diệp Diệu Đông cười khẽ một tiếng, "Hai đứa mày thèm đi xem à? Vậy hai đứa tự lái thuyền ra xem đi."
"Bọn em đâu có biết, chỉ có thể chuyển hàng thôi, đi xa chút là không phân biệt được phương hướng, ra đó là không về được."
"Không phải Đông ca, ý em là, em có thể giúp cha em thuê thuyền của anh không?"
"Cha ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Còn định ra biển liều mạng làm à?"
Đôi sinh đôi này vẫn rất hiếu thuận nha, giống Vương Quang Lượng, cả ngày chỉ nghĩ kiếm việc nhẹ nhàng cho cha.
"Nhà em anh em nhiều lắm, ở trên em còn có ba anh trai, hai chị gái, ở dưới còn một em trai, một em gái."
"Tê, nhiều thế?"
Hắn giơ ngón tay lên đếm, thêm cả hai anh em này cả nhà không phải chín đứa? Ăn cũng đủ chết nhà này.
"Em đây đã tính là ít, nhà Trần Thạch mười một người kìa."
"A!! Thế mà đẻ được á? Cha mẹ các ngươi ban đêm không có gì làm à?"
Hai anh em cười ha hả.
"Nhưng người nhà các ngươi chớ nói nhiều, nhà ta cũng nhiều người thân lắm, bên cha thì ít hơn một chút, nhưng bên mẹ ta cũng có tám anh chị em, ta phải chăm lo người nhà ta trước đã, các ngươi cứ xếp hàng sau."
"Tốt thôi, em chỉ thuận miệng hỏi thôi, được thì tốt nhất, không được thì không sao, dù sao để tự họ kiếm việc, hai anh em mình nuôi thân là tốt rồi."
"Ừ."
Diệp Diệu Đông hiếm khi có thời gian rảnh rỗi để nói chuyện phiếm về gia đình người khác, liền dứt khoát hỏi rõ ràng toàn bộ bối cảnh, nhân khẩu gia đình của bọn họ.
Vốn cũng chỉ nghĩ đến bọn họ là người làm thuê, không cần thiết phải dò hỏi lý lịch, thật sự muốn biết thì tùy tiện hỏi chút, khu vực gần nhà có gì bí mật cũng đều nói hết.
Bây giờ rảnh rỗi nhàm chán, tiện hỏi một chút cũng không tệ.
Ngồi cho đến gần giờ cơm trưa, hắn mới về nhà ăn.
Chỉ là vừa mới lên bàn ăn, mẹ hắn đã nói đại muội A Quang lại bị từ hôn.
"Không phải Bùi gia người ta lui, mà là nhà người ta đòi từ hôn Bùi thúc?" Diệp Diệu Đông không chắc chắn hỏi.
"Đúng vậy, nghe nói sáng nay nhà người ta đến nhà nói sớm chút làm đám cưới, nói hai đứa trẻ từ năm ngoái đến giờ, cũng quen nhau bốn năm tháng rồi, sắp tới lúc làm đám cưới."
"Nhà thông gia mặc dù không vui, nhưng cũng muốn sớm gả con gái, tránh cho lại có lời ra tiếng vào, lão bà cũng chỉ là lão bà thôi, tuổi đã cao sống được mấy năm."
"Chỉ là cô con gái đó tính tình không nhỏ, nhất quyết nói không lấy chồng vội, muốn chờ đợi xem xét, đại khái là muốn xem thái độ nhà người ta thế nào. Nhưng nhà người ta không muốn đợi, nói con nhà mình tuổi cũng không còn nhỏ, bạn bè bằng tuổi đã làm cha cả rồi, sau đó không thương lượng được, cuối cùng hai bên ai nấy tự tìm mối khác."
Lâm Tú Thanh thở dài, "Vậy thì lại phải tìm mối khác, chắc càng khó tìm thôi, đã bị từ hôn hai lần, tuy là đều có nguyên do."
"Cóc ba chân khó kiếm, chứ hai chân đàn ông thì sợ gì không có? Nếu không được thì gọi mấy anh em làm việc dưới trướng đến xem mắt."
Diệp Diệu Đông cảm thấy cái này không phải chuyện gì to tát, đều đã có đồ cưới phong phú rồi, sợ gì không tìm được đàn ông?
Không phải là cả mười dặm tám thôn để cho chọn sao? Từ hôn thì sao? Quả phụ cũng có thể dễ dàng gả lần nữa, còn xếp hàng chờ đợi, huống hồ gì là gái tơ chưa chồng, lên đến trấn trên thì quá dễ dàng, cũng không nhất thiết cứ phải quanh quẩn ở nông thôn.
Diệp mẫu cười nói: "Sao mà được, tuổi chênh nhau nhiều, mấy người dưới trướng của con đều mới mười bảy mười tám."
"Thì đã sao, gái hơn một, ôm gà vàng, gái hơn hai, vàng đầy bình, gái hơn ba, ôm gạch vàng, gái hơn bốn, phúc thọ đến, gái hơn năm, già nua lẩm cẩm, gái hơn sáu, vui không tả, gái hơn bảy, cười hí hí, gái hơn tám, sắp phát tài, gái hơn chín, thứ gì cũng có, gái hơn mười, thứ gì cũng quý."
Huống chi mấy thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi thì đang sung mãn, khỏe mạnh như trâu, có gì không tốt chứ?
"Đạo lý là vậy, nhưng chênh tuổi nhiều, bình thường thì đều là nam lớn hơn nữ, mà nữ lớn hơn nam thì ít khi hơn ba tuổi. Huống chi, mấy người làm việc của con, trước đây đều chơi bời lêu lổng..."
"Chơi bời lêu lổng thì làm sao? Chơi bời lêu lổng thì không thể sửa đổi được à? Chơi bời lêu lổng có liên quan gì đến má. Con trước kia không phải cũng chơi bời lêu lổng? Mẹ xem con bây giờ, mẹ còn thấy con chơi bời lêu lổng sao? Biết bao nhiêu người hối hận lúc ấy không gả cho con đấy."
Lâm Tú Thanh liếc nhìn hắn, "Vậy con nói xem, bao nhiêu người hối hận lúc ấy không gả cho con?"
"Vậy thì nhiều lắm, xếp từ cửa nhà ta đến trên trấn, hồi đó nếu con mà có tiền đồ như bây giờ, với khuôn mặt này, lãnh đạo huyện còn phải tranh giành con gái gả cho con đấy." Diệp Diệu Đông đắc ý vô cùng.
"Lại há miệng ra là khoác lác."
Diệp Thành Hồ cực kỳ phấn khích phụ họa nói: "Ba đẹp trai quá đi."
Diệp Thành Dương cũng gật đầu theo, "Ba đẹp trai nhất, không ai sánh bằng."
Diệp Diệu Đông càng thêm đắc ý, tiện tay véo véo má Diệp Tiểu Khê, "Các con nói sao?"
"Muốn gả cho ba!"
"Gả ba!"
Mọi người trên bàn đều cười vui vẻ.
"Nói bậy."
Hai đứa nhóc không hiểu mình nói sai điều gì, cũng không biết người lớn đang cười gì, tò mò nhìn hết người này đến người khác.
"Ba đã có vợ rồi, là mẹ của các con, không thể cưới vợ khác nữa."
"Vậy gả cho được đó!"
"Ha ha ha ha..."
"Ta không cần." Diệp Thành Hồ vội vàng lên tiếng phản đối.
Diệp Diệu Đông cười hỏi: "Vì sao không cần?"
"Nàng ăn nhiều quá.... ta không có tiền... Ta không cần..."
Các người lớn đều cười ha ha.
Diệp Tiểu Khê cũng hừ hừ nhăn mặt với hắn, sau đó lại cúi đầu ra sức ăn.
Đám người sau khi cười xong, lại lập tức trách mắng Diệp Diệu Đông ăn nói không cẩn thận, làm hư trẻ con.
Diệp Diệu Đông cũng không ba hoa nữa, đám thanh niên bên hắn tuổi thật sự có hơi nhỏ, chỉ mười bảy mười tám tuổi, nếu như gả cho tiểu muội A Quang thì có thể, cũng chỉ kém hai ba tuổi, vừa vặn, còn đại muội thì tuổi vẫn còn cách xa.
Con trai mà lớn hơn con gái năm sáu tuổi, bảy tám tuổi, thậm chí mười tuổi cũng không thành vấn đề, nhưng nếu ngược lại thì, đừng nói phong tục hiện tại, cho đến sau này cũng bị người đời chê cười.
Nhưng mà hắn thấy gả đi vẫn tốt, trai tráng khắp vùng có thể tùy ý lựa chọn, sợ gì chứ?
Huống hồ cha hắn lại tái hôn, cho dù nhà có giàu có hơn nữa, anh em có nhiều đi nữa, con riêng mẹ kế cũng là anh em, vẫn có chỗ dựa.
Hắn còn nghe Bùi thúc nói qua, tính đợi thuyền Bội Thu đóng xong, sẽ lại mang thêm một người, đưa con riêng lớn kia ra biển rèn luyện luôn.
Lên núi kiếm ăn, ven biển ăn biển, không có bản lĩnh khác thì chỉ có thể ra biển kiếm ăn thôi.
Đợi rèn luyện một hai năm, đến lúc đó đặt ở nhà giúp trông hàng là tốt rồi, chứ không thể cái gì cũng không biết mà đi tiếp hàng, cá còn không nhận ra hết thì dễ bị người khác lừa gạt.
Mang nhiều người bên cạnh chạy tới chạy lui, cũng có thể mở mang tầm mắt.
Diệp phụ lúc này cũng nói: "Thuyền Bội Thu sửa lâu như vậy, mà vẫn chưa xong, cũng không biết khi nào xong nữa, thuyền của nhị ca con đã trả lại cho con rồi, hay là con cứ ra khơi kéo lưới mấy ngày?"
"Sáng nay xưởng đóng tàu báo thế nào?"
"Nói là linh kiện vẫn chưa đến, đến mới có thể thay được, không biết khi nào mới đến, cái thuyền lớn kia của con, linh kiện chân vịt gì cũng đều phải đặt, không giống như thuyền đánh cá khác, hàng có đầy đủ cả."
"Vậy cũng được, chút nữa buổi tối ta tính sổ sách trước."
"Ừ, vừa hay hôm nay cũng là 30 rồi, tính sổ sách xong, ba nhà các con tự tách ra đi, khỏi phải tháng nào cũng tụ tập tính nửa ngày."
"Mau lên đi, lát nữa tính xong sổ sách của đại ca nhị ca bên này, còn phải tính của A Sinh ca và đại biểu ca nữa, tháng này của bọn họ lớn đấy, chắc được hơn 1000 đồng quá, kiếm được nhiều tiền."
"Tháng này con mực phơi khô của con có thể kiếm được bao nhiêu tiền?" Diệp mẫu tò mò hỏi.
"Không biết, lúc A Quang đi có gửi một đợt vào thành phố bán hết sạch rồi, con định mai cho một đợt nữa qua, sau đó tiện thể chốt sổ sách luôn. Chắc cũng được không ít, tháng này vẫn chưa thanh toán, trả nợ, chuyến trước về thuyền Bội Thu hỏng nên cũng chưa cố tình ghé vào thành phố."
Chính hắn nhẩm tính riêng tháng này bán mực ống đã được 20 ngàn tệ vẫn còn chưa hết.
Hàng mới ra, dù sao cũng khá hiếm, ngay cả Chu lão bản cũng lấy một lần 3000 cân, thêm 1000 cân cho bộ đội nữa, chỗ này đã là mối lớn.
Còn lại bán lẻ ở cửa hàng cũng hơn 1000 cân, về phần kiếm được bao nhiêu thì phải đợi A Thanh tính toán. Dù sao mỗi tháng riêng hai thuyền thu mua mực ống của ca bên đó cũng đã hơn 2000 tệ rồi, hơn nữa đấy còn mới tính đến mùng 3 đến 12.
Về sau trời tốt thì cũng có thêm chút, chỉ là chưa tính sổ, ước tính chắc cũng được gần 3000 tệ hàng.
Mà số lượng của đại biểu ca và A Sinh ca chắc chắn không ít hơn của bọn họ, tổng cộng 4 chiếc thuyền thu mực ống thì riêng chi phí cũng phải 6000 tệ, hàng thuyền nhà còn chưa tính.
Nhưng nếu nói dối thì chắc chắn là lỗ nặng, mỗi cân đã có thể lãi hơn một đồng rồi, riêng tháng này đã xuất được một nửa hàng.
Ngày mai lại chở một xe đến kho để bán dần, đại đa số đồ đều là mới ra thì dễ bán, về sau tốc độ bán sẽ chậm lại.
Để kiếm thêm thu nhập, hắn tính sơ qua thì tháng này buôn bán có lẽ có được 30 ngàn. Tiền tôm cá tiêu thụ đã được tính vào doanh thu sạch của mỗi chuyến tàu Đông Thăng về rồi, phí nhân công ở xưởng lại rất thấp, một tháng toàn bộ tiền công cũng chỉ khoảng 1000 tệ, thêm tiền xăng cho máy kéo cũng chỉ thêm mấy trăm tệ.
Cho nên lợi nhuận cửa hàng coi như bán được bao nhiêu là lãi bấy nhiêu.
Còn có thể coi như chi phí thu hàng cho A Sinh ca và đại biểu ca, thực tế chỉ cần dùng một nửa tiền thuê để chi trả, vừa đủ.
Dù sao bọn họ bán hàng kiếm tiền, cũng phải nộp cho hắn một nửa tiền thuê.
Cho nên, trước mắt doanh thu cửa hàng tháng này cao, tương đương với việc tháng này hắn có khoảng 30 ngàn tệ doanh thu trực tiếp, thêm 2000 tệ hàng hôm trước hắn mang về bán nữa.
Cộng thêm lãi từ việc bán mực đầu tháng trước và tháng này, có thể tạm tính dùng để trả lương tháng này, bù trừ cho nhau.
Vậy thì, số tiền tiết kiệm của hắn hiện giờ đã tăng lên tới 130 ngàn!
130 ngàn!
130 ngàn hiện tại có thể nói là một con số rất lớn, cả thôn cộng lại tài sản tập thể cũng chưa chắc đã có 130 ngàn.
Không đúng, phải trừ Lâm Tập Thượng ra.
Người này là trùm nhà giàu ngầm, còn hắn là trùm nhà giàu lộ.
Phải chia hai người ra mới được.
Hiện tại hắn càng có nhiều sản nghiệp, tốc độ tiền đẻ ra tiền càng nhanh, tài sản cũng sẽ tăng trưởng chóng mặt.
Tốc độ kiếm tiền của người có tiền và tốc độ kiếm tiền của người nghèo là không thể so sánh được.
Diệp Diệu Đông chỉ tùy tiện cúi đầu suy nghĩ mà đã phải giật mình vì con số mà mình tính sơ.
Hơn nữa sổ sách của thuyền Bội Thu còn chưa tính, chắc ngày mai cũng phải đi tính một lượt.
Tính ra thì, quả thực chỗ nào cũng thấy tiền.
Hơn nữa toàn bộ đều là tiền vào, chi ra thì chỉ có tiền công và tiền xăng là đáng kể.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận