Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 424: Hai con cá kiếm(1)

Chương 424: Hai con cá kiếm(1)Chương 424: Hai con cá kiếm(1)
A Uy và cậu của anh ta ở chiếc thuyền kia nhìn có vẻ hơi thèm thuồng, nhưng sao họ dám có ý kiến khác cứ? Họ còn đang hy vọng có thể lấy lại chiếc thuyền kia về.
Diệp Diệu Đông cầm lấy cây lao và cẩn thận trèo lên rạn đá ngầm, tuy nhiên anh bị sóng đánh và cơ thể lắc lư, may mắn thay, anh giữ tay trên rạn đá và không rơi xuống, nhưng cha Diệp lại sợ tới mức tim như muốn nhảy ra ngoài.
"Đông Tử, cẩn thận, hay là bỏ đi..."
Đó là một cơ hội hiếm có nên anh không muốn từ bỏ nó.
"Con sẽ xuống nước và bơi qua. Nếu không được thì bỏ."
Anh rất trân trọng sinh mệnh này của mình.
Anh nhảy xuống nước, nước ngập tới cổ, anh nhẹ nhàng bơi về phía con cá kiếm.
Không ngờ khi sát gần tảng đá, chân anh vẫn chạm đáy, có thể đứng vững, ngực nhô lên khỏi mặt nước.
Thế cũng tốt, dễ dùng sức hơn.
Trong hốc đá, con cá kiếm vẫn quấy đạp mạnh vì không thiếu nước. Diệp Diệu Đông cố ý đứng phía đuôi nó, phòng khi nó bật lại.
Anh nhắm vào vị trí mắt nó rồi nhanh chóng dùng hết sức phóng cây lao xuyên vào.
Cá kiếm bất ngờ bị kích thích, kêu thét ghê rợn, rồi toàn thân bật lên khỏi hốc, bay thẳng lên tảng đá trên.
"Đông à-" Cha Diệp lo lắng gọi.
Diệp Diệu Đông đã có chuẩn bị, cắm lao xuyên vào xong liền lùi về phía nước, ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy con cá kiếm liên tục vùng vẫy trên tảng đá, rồi lại trượt xuống nước, máu nhuộm đỏ xung quanh. Nhưng nó vẫn mạnh mẽ vùng vẫy dưới nước. Đây là cá kiếm trưởng thành hơn 2 mét, rất hung dữ.
Diệp Diệu Đông vẫn giữ khoảng cách, trước khi nó chết hẳn sẽ không lại gần, nếu bị tấn công một nhát chắc anh không còn cơ hội sống nữa.
Không có nhiều bug như thế đâu!
Máu loang ra xung quanh, lan tới chỗ Diệp Diệu Đông, nhưng nhanh chóng bị sóng biển xô vào pha loãng, đẩy cả con cá kiếm trôi dạt.
Diệp Diệu Đông lướt theo gần đó, chiến lợi phẩm khó khăn mới có, anh nhất định phải bảo vệ tốt.
Thấy thời điểm đến rồi, anh bơi lại nắm lấy cây lao đang nằm trên mặt nước, lúc này cá kiếm đã không còn vùng vẫy.
Anh vẫn cẩn thận lắc lắc cây lao vài cái, thấy nó hoàn toàn bất động mới yên tâm, bơi lại nắm chặt mỏ nhọn rồi kéo về phía thuyền.
Lúc này, vẻ lo lắng trên mặt cha Diệp đã biến mất, khuôn mặt nhăn nheo hiện lên nụ cười rạng rỡ, không chỉ vì bắt được cá kiếm, mà còn vì sự thận trọng của con trai.
Không vì thành công trong tâm tay mà buông lỏng cảnh giác, khiến người cha hài lòng biết bao.
"Cha giúp con kéo lên đi!"
Diệp Diệu Đông cười toe toét, hôm nay cuối cùng cũng không phí công ra khơi.
Cha con một người trên thuyền kéo mỏ, một người dưới nước đỡ đuôi, cùng nhau đưa con cá kiếm hơn 100 cân lên thuyền.
Sau đó Diệp Diệu Đông mới leo lên theo.
Lúc này, cậu của A Uy nhìn anh với ánh mắt phức tạp, cảm thấy có người vận may đến tới cửa rồi, dù muốn cản cũng cản không được. ...
Của ai thì cũng quay về với người đó!
"Chúc mừng, bắt được con cá kiếm rồi. Của các anh thì cũng quay về với các anh."
Diệp Diệu Đông nhìn con cá to, cũng hài lòng, thái độ tốt hơn một chút: "Trong thuyền các người còn mắc một con phải không? Xung quanh không còn nguy hiểm nữa rồi."
Cậu của A Uy nhíu mày, vẻ miễn cưỡng nói:
"Con cá kiếm mắc trên thuyền tặng các cậu đấy, coi như tiền công vậy, cảm ơn các cậu đã theo sát, sau còn phiền cậu chở chúng tôi về bến, hôm nay thật sự xin lỗi."
Cho dù có thành tâm hay không, những lời nói mềm mỏng vẫn khiến người nghe dễ chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận