Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 229: Cá tam đao(2)

Chương 229: Cá tam đao(2)Chương 229: Cá tam đao(2)
Ra biển với bạn bè vui hơn cùng vha nhiều, ít nhất có người tán gẫu, sẽ không buồn chán.
Thấy đã đến lúc, Bùi Quang cho thuyền chạy chậm dần, Diệp Diệu Đông đi thu lưới vào. Khi vớt đến phần lưới có giá đỡ, anh giữ chặt phần đó rồi tiếp tục kéo phần còn lại.
Bùi Quang cũng ra giúp, hai người dùng sức kéo lưới từ từ lên boong thuyêb.
"Sao lưới nhẹ thế? Kéo nhẹ nhàng quá ha?"
"Đúng đấy, cảm giác chỉ 30-40 cân thôi. Chắc không có gì, có khi hàng hóa ở vùng biển này vừa bị cuốn đi nơi khác rồi?"
"Kéo lên rồi tính."
"Trời ạ, đầu cá vẹt, cá thân ngựa vằn, cá đuôi hươu sao, là cá Tam Đaol"
Diệp Diệu Đông chỉ cần liếc mắt là nhận ra loại cá đặc biệt trong lưới.
Cá Tam Đao rất đẹp, thân có 9 dải màu cam vàng, các vây cũng màu cam vàng, vây lưng có một dải xanh nằm ngang đáy, cuống đuôi và vây đuôi có chấm trắng rải rác.
Ở Hồng Kông gọi là "ngư vương", tên thông thường là "trản tam đao" hay "sơn đao ". Gọi "tam đao' vì thịt cá dày, hấp khó chín, nên ngư dân trước khi hấp thường rạch ba đường trên thân cá để chín đều.
A Quang cũng phấn khích, mắt sáng rực: "Trời ơi, cả lưới toàn cá Tam Đao, chả trách nhẹ thế, phát tài rồi!"
Lưới không nặng, hai người kéo lên nhanh chóng, vội vàng tháo lưới, trên sàn đầy cá Tam Đao, cả hai vui mừng kích động không thôi.
"Nhiều quá, đẹp thật. Đây là ngư vương đấy, ra biển hôm nay đúng thời rồi..."
"Bán sang Quảng Đông được giá hơn." A Quang tò mò hỏi: "Sao mày biết bên Quảng Đông đắt hơn?"
"Bên Quảng Đông người giàu nhiều mà, ha ha ha-"
"Cũng đúng!"
"Còn vài con cá gà biển, nhặt riêng ra, cá gà rẻ."
"Mày nhặt đi, từ khi đổi tên, tao cảm thấy vận may bùng nổ, ra biển với cha, ngày nào cũng được một lưới đầy."
A Quang hào hứng chạy về lái thuyền thả lưới tiếp, hôm nay ra muộn nên phải tranh thủ.
Lưới thứ hai chỉ có cua gạch và cá lẫn lộn, nhưng số lượng rất nhiều, hai người cũng mừng ra mặt.
Thấy sóng càng lúc càng to, thuyền lúc lắc mạnh, họ quyết định kéo thêm một lưới nữa rồi về.
"Lưới cuối để ta thử xem, kéo xong chúng ta về, sáng không có sóng lớn thế này, có vẻ bão đang đến gần rồi."
A Quang không có ý kiến, giao thuyền cho Diệu Đông rồi đi buộc càng cua.
Kỹ năng lái thuyền của Diệu Đông vẫn rất thành thạo, chỉ là sóng quá lớn, chỉ trong vòng một tiếng anh lái thuyền, sóng đã đánh lên sàn nhiều lần, xung quanh thỉnh thoảng có những con sóng cao hơn người vỗ lên.
Đột nhiên, trên trời lóe một tia chớp vàng như kim long, cùng lúc gân đó có một con sóng dâng cao hàng chục mét, làm tim Diệu Đông nhảy thót lên.
Hai người nhìn nhau, A Quang nuốt nước bọt: "Hùng tráng thật."
"Nhưng hơi đáng sợ..."
"Về thôi nhỉ?"
"Được!"
Con người không thể chống lại thiên nhiên được!
Ra biển hôm nay vốn rất liều lĩnh rồi, suốt buổi càng lúc càng nguy hiểm, thấy con sóng đó, cả hai quyết định rút lui.
"Lát nữa kéo lưới lên, tao cho thuyền ra khỏi vùng biển này trước đã, đưa la bàn cho tao."
Hôm nay đã kiếm được nhiều rồi, không nên mạo hiểm thêm. Diệu Đông dùng la bàn xác định hướng rồi tăng tốc quay về.
Khi con sóng khổng lồ tan biến, thuyền lắc mạnh hơn, sóng sau liên tục đánh vào mạn thuyền, có vẻ ngày càng dữ dội, cả hai đều cảm thấy căng thẳng.
A Quang cũng không buộc càng cua nữa, mắt không rời mặt biển, lúc này anh ta mới cảm thấy quyết định lần này thật liều lĩnh.
Thiên nhiên vừa hùng vĩ nhưng lại vừa nguy hiểm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận