Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 166: Hải sản đến từ địa ngục(2)

Chương 166: Hải sản đến từ địa ngục(2)Chương 166: Hải sản đến từ địa ngục(2)
"Mẹ nó, đúng là chỉ có lòng đỏ trứng đông lại, lòng trắng trứng không đông lại, vậy mà bọn mình cứ tưởng trứng chưa chín."
"Mở mang kiến thức thật."
"Đông Tử, sao mày lại biết?"
"Còn chả phải là do tao có kiến thức hơn tụi mày à!"
"Ngừng!" Mọi người khinh thường thở dài một cái, rồi nhôm nhoàm ăn, đã giữa trưa rồi ai cũng đói cả.
Đang ăn, Diệp Diệu Đông nói một câu: "Nghe nói trứng rùa nằm trong tám món sơn hào hải vị đấy, nó đứng thứ tám."
"Không phải chứ? Mày nói thật à?"
"Vậy trứng rùa này của chúng ta không phải là trứng rùa hiếm à?"
"Là một mà."
"Biển và đất có giống nhau không?"
Một trận tranh luận lại bắt đầu...
Diệp Diệu Đông ăn liên tiếp năm quả trứng rùa biển xong thì phủi mông đứng dậy xách thùng làm việc, không để ý đến ba tên chích chòe này!
"Ơ, Đông Tử mày nhanh thế?"
"Nhanh em gái mày ấy!"
Mọi người thấy anh ăn xong nhanh như vậy thì cũng ăn như sài như hổ nhét vào rồi cầm theo thùng và dụng cụ đuổi theo.
"Đừng có đi theo tao, chia ra đi, tự mình tìm lấy."
"Theo mày còn có cái để nhặt."
"Theo tao ngửi rắm à! Có cũng là của tao, bọn mày nhặt cái lông ấy!" "Cũng đúng, vậy mày chỉ cho tao một con đường tươi sáng đi!"
"Cút!"
Haizz, Đông Tử không phối hợp thì bọn họ cũng chỉ đanh tản ra tự mình tìm kiếm.
Không bị bám đuôi nên Diệp Diệu Đông cũng thư thả hơn, anh chuyên tìm kiếm ở vùng nước cạn, chẳng mấy chốc đã đầy nửa thùng, cũng không có món gì đáng giá cả nhưng anh cũng cảm thấy đủ rồi, vừa mới kiếm được món lớn nên những thứ này cứ coi như cháo trắng săn sáng là được.
Đi lòng vòng xung quanh một lượt, đang lúc Diệp Diệu Đông định đi sang nơi khác thì anh chợt thấy đám cát dưới chân có nhiều lỗ bọt khí, anh thủ dùng tay bới một cái, không bới ra được nghêu sò gì, trong lòng nghĩ thâm chắc lại là con trai rồi, vừa khéo bây giờ anh đã có trang bị đầy đủ.
Trong thùng cũng được hơn một nửa, vừa lúc quay về đổi một cái thùng không, tiện tay cầm thêm một chút muối ăn.
Quay lại lần nữa, anh cào một lớp cát trên bề mặt, lộ ra những lỗ khí rõ ràng hơn, Diệp Diệu Đông mở lon muối còn hơn non nửa, rắc trên mỗi lỗ khí một chút, rắc hết một lượt.
Chỉ một lúc sau, bên trong lỗ khí ốc móng tay chen lấn nhau ngoi ra, từng con từng con thẳng tưng.
Diệp Diệu Đông hí hửng nhổ từng con một, nắm đầy một bàn tay: "Vẫn là phương pháp đó có hiệu quả."
Cứ thế một khu vực lỗ bọt khí lớn bị anh dùng phương pháp như cũ nhổ hết tất cả ốc móng tay lên, thật dễ dàng và thỏa mãn, chỉ tốn chưa đến mười phút mà đã được năm sáu cân.
Anh lắc thùng nước, định chuyển sang chỗ khác xem xem có thứ gì ngon nghẻ hơn không.
Lại không ngờ vừa mới đi đến cạnh tảng đá ngầm đã trông thấy một con rắn đang ngoe nguẩy trong nước! Đông Tử của anh co lại, không kìm được nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng lùi lại mấy bước, giọng khàn khàn hét lên: "A Quang, A Quang, nhanh lại đây!"
"Chuyện gì thế? Mày lại tìm được đồ gì tốt à?"
A Quang vừa nghe Diệp Diệu Đông hét lớn thì hưng phấn hấp ta hấp tấp chạy qua đó, những người khác cũng tò mò chạy đến, kết quả vừa nhìn thấy: "Hóa ra là rắn biển à! Mày đúng là đồ nhát cáy, con này mà cũng không dám bắt à?"
"Mày lại đây, lại đây, tao đụng vào được thứ này, mày mới là cao thủ bắt rắn."
"Nhìn tao này, tối nay mọi người lại có thêm đồ ăn."
"Con này phải dài hơn một mét."
"Mày cẩn thận một chút, rắn biển này rất độc."
"Không sao đâu, kẹp nhóm lửa để làm gì chứ, tao lại không cần dùng tay trực tiếp."
Chỉ thấy anh ta vừa nói xong thì cái kẹp nhóm lửa trong tay đã kẹp lấy đầu con rắn, cơ thể của nó trong nháy mắt điên cuồng giãy giụa.
"Cần một cái bao để đựng nó!"
"Trông phát khiếp lên được, đập đầu rắn chết thẳng cẳng! Bao tải của mọi người cũng không nhiều, không cần thiết lãng phí vì con rắn này đâu!"
"Cũng được, dù sao cũng cầm nó về hầm."
Sau khi giết con rắn xong, A Quang trực tiếp xử lý đơn giản nó rồi ném nó lên thuyền, đi lên đảo hái được một mảnh lá chuối tây rồi bọc lại.
"Trên đảo này mọc rất nhiều chuối tây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận