Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 188: Anh em đều hiểu(2)

Chương 188: Anh em đều hiểu(2)Chương 188: Anh em đều hiểu(2)
"Lòng tốt của tôi bị cậu xem như lòng lang dạ thú, làm việc giúp cậu mà cậu còn nghi ngờ rằng tôi có động cơ thâm kín, cậu có gì mà phải lo lắng chứ? Bị vợ quản nghiêm đến mức trong túi quần không có một xu, còn thường xuyên hút ké thuốc lá của tôi." A Quang càng nói càng tự tin, mọi chuyện còn chưa thành công nên anh ta không thể tự mình rối loạn được.
Diệp Diệu Đông bị A Quang nói như thế cũng cảm thấy ngại ngùng, đúng lúc mẹ anh mang một đống đá đến, bà cười ha ha nói: "A Quang tới rồi à, trời nóng quá, mau ngồi xuống uống bát canh đậu xanh đi."
Gần đây mẹ Diệp càng nhìn A Quang càng thuận mắt, đúng là một thằng nhóc siêng năng, bà cảm thấy trước kia mình đã hiểu lầm A Quang rồi.
A Quang cũng cười nói: "Thím mới vất vả, chờ lát nữa cháu gánh cho, thím nghỉ ngơi một lát đi."
Mẹ Diệp đổ hết đá ra, đặt đòn gánh và gầu xúc sang một bên, múc bát canh đậu xanh cho A Quang, cười híp mắt nói: "Ôi trời... Cháu ăn bát canh trước đi."
Sau đó nhìn thấy con trai đứng bên cạnh: "Đông Tử còn đứng đây làm gì? Sao không đi làm việc? Đến bây giờ mới đến, chậm trễ biết bao nhiêu chuyện rồi."
"Mẹ, sao con cảm thấy A Quang mới là con ruột của mẹ?"
Hai thái độ hoàn toàn khác nhaul
"Nói vớ vẩn gì đó? Là vì người nhà nên mới mắng được, sao con còn chưa đi đi?"
Diệp Diệu Đông bĩu môi, đeo găng tay rồi cầm lấy đòn gánh và gầu xúc mà mẹ anh vừa mới buông xuống, định thay ca đi nhặt đá giúp bà.
A Quang vừa ăn vừa nói chuyện với mẹ Diệp, trùng hợp nhìn thấy Diệp Tuệ Mỹ bao bọc chặt chẽ đẩy xe goòng màu xám đi tới, hai mắt anh ta sáng ngời. A Quang vội vàng uống cạn bát canh đậu xanh rồi chủ động tiên lên đẩy giúp.
"Để anh đẩy cho, em ngồi nghỉ một lát đi." "Š, à, cảm ơn anh, anh Quang Tử lại đến ạ?"
"Đúng vậy, anh đến giúp đỡ, sao cô gái như em lại đi phơi nắng thế này? Da đen thì không tốt lắm đâu, ở đây có nhiều công nhân như thế, em ở nhà nấu cơm không tốt hơn sao?”
"Em cũng không thể nấu cơm cả ngày, lúc rảnh rỗi cũng phải đến giúp đỡ. Bởi vì lúc trước có nhiều hàu nên mẹ mới bảo em ở nhà bóc hàu rồi phơi khô.....
Hai người trò chuyện vui vẻ, A Quang cũng theo Diệp Tuệ Mỹ lên núi xúc đất.
Mẹ Diệp nhìn thấy nhưng không để bụng, bà nghỉ ngơi một lát rồi quay lại làm việc.
Những người khác đều đến nhà A Quang không sớm thì muộn, cũng đều nhìn thấy những giỏ hàng đã được phân chia rõ ràng. Bọn họ đều rất ngạc nhiên và vui mừng, không ngờ chỉ sau một đêm mà lại bắt được nhiều như thế, hơn nữa còn có hai con rùa, cả bọn đều hối hận vì không dậy sớm đi kéo lồng.
Chạng vạng tối, không cần ai nói nhưng tất cả đều cùng nhau đến nhà A Quang, giết cá giết rùa, rửa tôm rồi bắt đầu nấu nướng!
Chờ đến khi A Quang tan làm về sớm thì trong phòng đã tràn ngập đủ loại hương thơm.
Mọi người nhìn A Quang, trêu ghẹo: "Cậu làm việc đến nghiện rồi à? Hay là ngày mai đến nhà tôi cấy mạ nhé?"
"Cũng có thể qua nhà tôi xới đất!"
"Nhà tôi cũng có việc cần làm..."
"Cút đi." A Quang mệt mỏi ngồi trên ghế thở hổn hển, mí mắt đều không nhấc lên nổi: "Mấy cậu chia tôm cá đi, tranh thủ đang là giờ ăn tối mà lấy về cho nhà ăn."
"Ừ, gần đây cậu sao thế? Ngày nào cũng đến chỗ Đông Tử làm việc nhưng lại không chịu giúp bọn tôi, cậu rất không trượng nghĩa đấy."
"Có lẽ là tôi bị bệnh rồi! Tôi đi tắm đây."
"Đệt..." "Có phải cậu thích em gái Đông Tử rồi không? Tích cực như thế..."
"Ha ha ha, cũng có thể lắm, phải sớm lấy lòng mẹ vợ mà..."
A Quang đang đi ra sau nhà chợt khựng lại, sau đó lại giả vờ không thèm quan tâm mà nói: "Nói bậy gì đó, nếu để Đông Tử nghe được là cậu ta sẽ đánh tôi đấy!"
Má nó, sợ chuyện gì xảy ra chuyện đó, thế mà lại bị bọn họ nói hưu nói vượn rồi nói trúng rồi!
"Ha ha, có gì đâu chứ, tôi thấy em gái Đông Tử cũng không còn nhỏ nữa..."
"Tôi không để ý lắm, chờ Đông Tử đến thì hỏi thử xem em gái cậu ta bao nhiêu tuổi rồi..."
A Quang nhíu mày trừng bọn họ: "Đừng nói nhảm nữa, ồn ào quá, đừng có nói bậy bạ, đến lúc đó trong thôn đều là lời đồn."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm hoi của A Quang, những người khác cũng dừng lại: "Bọn tôi nói giốn thôi, sẽ không nói, không nói ra đâu..."
A Quang bước nhanh vài bước, có lẽ mọi người cũng chỉ nói giỡn mà thôi, anh không đáp lại, bọn họ không nhìn thấy thì một lúc sau cũng sẽ quên mất.
Điều A Quang không ngờ tới là khi anh ta quay người rời đi, những người khác đều nháy mắt ra hiệu với nhau.
Bọn họ đã thân thiết từ bé, có ai mà không hiểu suy nghĩ của nhau đâu chứ?
Rõ ràng là A Quang có vấn đềt
Khi Diệp Diệu Đông đến, anh thấy mọi người nhìn anh đầy ẩn ý khiến anh cảm thấy rất khó hiểu.
"Hôm nay các cậu uống lộn thuốc hả?"
"Không có, ha ha - Đã nấu xong hết rồi, chỉ chờ mỗi cậu thôi đó!"
"Đúng rồi, chờ mỗi cậu thôi, đừng nhắc chuyện đó nữa, hết nước rửa chén rồi, chỉ còn nước chanh thôi..."
"Đệt..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận