Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 306: Cố gắng moi(1)

Chương 306: Cố gắng moi(1)Chương 306: Cố gắng moi(1)
Diệp Tuệ Mỹ vui mừng nhìn thùng đầy ắp cá hồng chấm xanh, mắt sáng rực hỏi: "Anh ba, cá này bao nhiêu tiền một cân vậy, có đáng giá không?"
"Tất nhiên là đáng giá, loại này là cá quý trong họ cá hồng, một cân ít nhất cũng 6,7 đồng, chắc chắn có."
"Hả? Đắt thế à!"
Diệp Tuệ Mỹ sửng sốt, cô ấy tưởng chỉ 1,2 đồng một cân là nhiều rồi, không ngờ cá này đáng giá vài đồng.
"Vậy thùng này của anh nhiều thế, chắc cũng vài trăm đồng đúng không?"
"Tất nhiên rồi, vừa nãy có một con lớn, nhìn cũng 3,4 cân, chắc chắn bán được giá tốt!"
Diệp Diệu Đông thấy vui trong lòng không tả xiết, sự bực bội khi té ngã ban nãy đã bay mất khi phát hiện những con cá này.
"Đệt đệt - tao cũng có đây này-"
Tiếng A Chính hào hứng vang lên từ xa, mọi người kinh ngạc, cùng chạy lại xem, Diệp Diệu Đông cũng cảm thấy bất ngờ, còn nữa à?
Đi gần mới thấy, là thật đấy!
"Bao nhiêu con vậy, A Chính?”
Anh ta sung sướng như sắp nở hoa: "Không nhiều bằng mày, nhưng cũng 17,18 con."
"Ganh tị muốn nghiến nát răng rồi!" Tiểu Tiểu nhăn nhó, biểu cảm như sắp khóc.
"Ha ha, hôm qua mày có dính phân không? Nên hôm nay mới xui xẻo thế?" Thằng Mập nhạo báng anh ta.
Tiểu Tiểu đá thẳng vào chân anh ta một cái: 'Mẹ nhà mày, mày mới dính phân ấy."
"Có thể còn nữa đó, tiếp tục tìm xem, loài cá này sống tập trung, ban ngày quây quần bên những rạn đá ngầm, chỉ ban đêm mới ra kiếm ăn."
"Đông tử nói đúng rồi đấy!"
Tiểu Tiểu không cam tâm, xách thùng đi loanh quanh xung quanh, dù có chỗ nước ngập đến đầu gối, cho đến khi nhặt được hai con cua đá nằm chồng lên nhau, tâm trạng mới đỡ hậm hực hơn.
Diệp Diệu Đông xách thùng đầy ra một bên, cầm thùng trống tiếp tục, đột nhiên lại nghe tiếng hét của em gái.
Anh đang xách thùng đi tới chỗ em: "Tìm được gì à?"
"Anh ba, nhiều ốc kèn to chỗ đá ngầm này! To lắm, to lắm!"
Diệp Diệu Đông nhìn theo hướng em gái chỉ, quả thật có từng mảng, to bằng mấy ngón tay, có con còn lớn bằng bát ăn cơm nữal
"May quá, loại này cũng đáng vài chục đồng, mau moi lên đi."
"Vâng!"
Diệp Tuệ Mỹ gật đầu lia lịa, dùng sức moi những con ốc, chúng bám chặt vào vách đá, cô ấy phải dùng sức mới moi ra được.
Thấy dưới vùng nước cạn cũng có hai con, cô ấy định vớt lên xem nhưng bị Diệp Diệu Đông nhắc nhở: "Dưới nước chắc chắn là ốc mượn hồn đó."
Cô ấy nhặt lên xem, quả thật là vậy!
"Ốc có thịt thường bám trên vách đá, nhất là lúc thủy triều rút, còn những cái rơi xuống nước thường là ốc mượn hồn."
"Em biết, nhưng thấy chúng to thế, cảm giác bỏ lỡ thì tiếc lắm."
"ừ"
Nhìn cô ấy tiếp tục moi ốc, anh xách thùng đi loanh quanh.
Thấy cá tôm cua đều cho vào thùng trước, đồ trên vách đá không đáng giá lắm thì để đó, dù sao cũng không chạy đi được, đi một vòng coi như khảo sát.
Chỉ không ngờ ở đây cũng có chân gà biển, và còn to hơn lần trước anh moi nhiều, anh nhìn thấy một mảng nhỏ phía trên đầu, lập tức mừng rỡ.
Từ dưới lên, vị trí thấp moi trước, moi hết mới leo lên phía trên, dù đá trơn trượt khó leo nhưng vì ở trên có nhiều, anh moi tất cả chân gà biển trong tâm mắt cho vào thùng.
Có thể do hòn đảo này nước triều không rút hẳn xuống dưới, địa thế lại dốc, ít người lui tới, nên chân gà biển trên đó rất to, các loại động vật có vỏ khác cũng to hơn lần anh thấy rất nhiều.
Nhưng anh chẳng thèm liếc mắt tới, chờ tí nữa mang bao tải bỏ chung cũng được, khỏi phải mất thời gian phân loại.
Trong khoảng thời gian này cũng nghe thấy vài tiếng kinh ngạc, dĩ nhiên là họ cũng tìm thấy đồ tốt, anh chỉ ngước lên nhìn qua một cái, cũng không tò mò lắm, chủ yếu là lười chạy lung tung, hòn đảo này không cao, thời gian thủy triêu dâng và rút cũng ngắn.
Chờ anh đổ đầy một thùng, mới miễn cưỡng leo xuống tìm bao tải.
Tổng cộng chỉ mang theo hai thùng, một thùng đựng cá hồng chấm xanh, phía dưới là vài con cá và cua, phía trên nhét đầy chân gà biển, chỉ có thể đổ xuống bao tải trước, rồi lấy thùng trống quay lại mò tiếp.
Anh đi tới chỗ tảng đá hình bọ cạp, cố ý lấy một bao riêng cho chân gà biển, phân biệt với các loại khác, khỏi phải tốn thời gian phân loại, chiều ghé bờ khi hàng còn tươi sống sẽ gửi thẳng cho Hoành Thịnh.
Anh còn nhớ Hồng Văn Nhạc từng nói sẽ mua tiếp nếu có nữa.
Vừa lúc đó, thằng Mập cũng xách thùng đầy ụ các loại đổ xuống bao tải, anh ta thô bạo đổ tất cả các loại sò ốc lẫn lộn vào thùng, không phân loại.
Diệp Diệu Đông không nhịn được nói: "Mày không phân loại à? Mỗi loại một bao rồi mới đổ đầy? Trên đá còn nhiều mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận