Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 342: Hối lộ(2)

Chương 342: Hối lộ(2)Chương 342: Hối lộ(2)
Diệp Diệu Đông cười hí hí nói: "Có thể nói như vậy."
Người này chắc đã kiếm đủ bể đầy rồi, chỉ là kín tiếng, không loan truyền, một cái đồng hồ với anh ta không đáng là bao.
Lâm Tú Thanh thấy anh thản nhiên vô tư như vậy, nghĩ lại người ta dường như cũng không bảo họ làm gì, chỉ nói vài câu mù mờ rồi đi, thôi thì nhận cũng được.
"Ăn trước đã, đừng suy nghĩ lung tung, không liên quan đến chúng ta đâu."
"Vậy anh đeo đồng hồ ngay hay cất đi trước?"
"Đeo luôn đi, vừa hay trên biển có thể xem giờ."
Đeo xong, Diệp Diệu Đông lật úp cổ tay, rồi kéo tay áo xuống che đi, khỏi bị chú ý quá.
Lâm Tú Thanh vẫn cảm thấy rất mơ hồ, cũng không biết là chuyện gì, nhưng anh không nói, cô cũng chỉ đành không hỏi nữa, nhà còn đống việc nhà phải làm, cô sẽ nhanh chóng quên đi thôi.
Diệp Diệu Đông ăn cơm xong đi lấy dây câu đã nhờ người làm, một ngày làm được ba giỏ, dây đã quấn gọn gàng trong giỏ, móc câu treo đầy mép giỏ, chỉ còn mồi là xong.
Anh rất hài lòng, tiết kiệm không ít công việc của mình, một chút nữa ra biển thu hàng trong lồng, mang mồi sẵn có ra nhử là xong.
Tiểu Tiểu và A Chính cũng vậy, nhưng số lượng lồng của họ ít hơn, thu xong nhanh hơn, thu xong liền chèo thuyền ra xa trước, tìm một vùng biển.
Hai người làm thì nhanh hơn một người nhiều, một người chèo thuyền, một người móc mồi.
Đợi Diệp Diệu Đông thu xong cũng ra biển, ba người lại gặp nhau.
Khi Diệp Diệu Đông thu lưới qua gần họ, thấy họ đã móc mồi xong chuẩn bị thả câu, anh hơi buồn trong lòng, cũng gấp rút nhanh tay. Anh không dùng toàn tôm nhỏ làm mồi, một phần nhỏ dùng thịt cá, còn dùng ba con ốc kèn nhỏ thử làm mồi, chỉ là không biết có thể câu được gì, so với tôm nhỏ thì ốc kèn khá lớn, cá hai ba cân cũng không nuốt nổi.
Dù sao cũng thử xem, có thể câu được cá lớn không.
Một mình thả câu, không tiện lợi bằng hai người, vì cần vừa mở vừa thả, Diệp Diệu Đông một mình tay chân luống cuống, lúc mở, lúc thả.
Thả xong sợi dây đầu tiên, anh nối đuôi sợi dây đầu với đầu sợi thứ 2, nối với phao và chì, rồi thả xuống nước, tiếp tục thả sợi 2, rồi sợi 3.
Khi thở phào nhẹ nhõm vì đã thả hết, anh đã đẫm mồ hôi.
Nhưng chậm bước này thì bước tiếp theo cũng chậm, lúc anh thả hết thì A Chính và Tiểu Tiểu đã nhàn rỗi câu được vài con cá rồi, bây giờ thấy họ chuẩn bị kéo câu.
Anh lại buồn bực, sau khi đổi thuyền sắt, nhất định phải thuê người, một mình thật chậm trễ công việc.
Nhìn họ liên tục kéo lên cá lớn, Diệp Diệu Đông cũng bắt chước A Chính hôm qua kéo dây làm mồi cử động.
Chờ đợi hồi lâu, thấy đã gần hai tiếng, Diệp Diệu Đông nhìn đồng hồ, cảm thấy đã đến lúc, bèn bắt đầu thu dây.
Khi chèo thuyền đến phần cuối để nhổ neo, chuẩn bị thu dây thì bỗng thấy mặt biển sôi sùng sục, một sinh vật lớn đang bơi điên cuồng.
"Cá heo? Không, là lợn biển."
Lợn biển trông rất giống cá heo, chỉ khác là nó không có vây lưng, và toàn thân có màu xanh đậm. ...
Anh vui mừng nhưng lại thấy nó đột ngột dừng lại trên mặt nước, lắc qua lắc lại, như mất thăng bằng.
"Đông tử, mày kéo dây chưa?"
Anh quay đầu nhìn họ đang chèo thuyền tới, đồng thời ném lại mỏ neo xuống nước, định lát nữa sẽ thu dây. "Chưa, bên này mặt biển có một con lợn biển kỳ lạ, bọn mày có mang lưới tay không?"
Thuyền dần đến gần, họ cũng nhìn thấy con vật lạ đang bơi điên cuồng rồi lộn ngược trên mặt nước.
A Chính tiếc nuối: 'Không mang theo, nghĩ rằng lưới tay hiệu suất thấp quá, giờ đã có thả dây câu rồi, mang theo cũng vô dụng, hôm nay không mang theo."
"Hả?" Diệp Diệu Đông thất vọng, không có lưới thì không bắt được.
Ba người chỉ biết nhìn nó lúc thì bơi điên cuồng, lúc lộn ngược, lúc phát ra tiếng kêu, họ cũng không phân biệt được, nghe giống tiếng cừu, cũng giống tiếng chim.
"Nó đang làm gì vậy? Sao kỳ cục thế?"
"Không biết nữa, hay là nó đang chơi đùa?"
"Chỉ một mình nó, chơi cái gì? Trông không giống đùa mà."
"Thường ngày mang lưới, hôm nay lại không có, đáng tiếc quá, biết vậy để dự phòng trên thuyền. Con này nhìn khoảng 1m5, trưởng thành rồi."
"Xem thử đã."
Ba người chết trân nhìn một hồi lâu, A Chính vô tình nói một câu: "Nó không phải đang đẻ con đấy chứ?"
"ỒI Có thể lắm!"
"Đúng rồi, nhìn bụng nó phình to thế kia!" Hai mắt Diệp Diệu Đông sáng lên, không ngờ lại đang đẻ.
"Nhìn nó đau đớn quá ha?”
"Còn đau hơn vợ tao sinh con, mà vẫn cứ lăn lộn, từ bên kia bơi qua bên này rồi."
"Lần đầu tao thấy lợn biển đẻ đó."
Không lâu sau, mặt biển sôi sùng sục dữ dội, đột nhiên dừng lại, một con cá nhỏ bỗng nhiên bơi mạnh lên mặt nước, con lợn biển thì úp bụng.
"Hả? Đẻ ra rồi?" "Đẻ rồi, đẻ rồi...
"Mày hào hứng cái gì? Đâu phải con mày?”
"Cái gì? Tao vui mừng thay mày đó, có người kế tục rồi!"
"Má mày cút...'
Diệp Diệu Đông nghe hai người cười đùa, chỉ thấy con lợn biển lớn kia bơi theo hướng ngược lại với con non, có vẻ như đang cố cắt đứt dây rốn.
Quả nhiên, khoảnh khắc dây rốn đứt, con non liền bơi thẳng lên mặt nước, hít thở không khí.
*Lợn biển còn được gọi là cá heo không vây.
*Lợn biển còn được gọi là cá heo không vây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận