Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1360: Gần đây (length: 23097)

Diệp Diệu Đông ôm lấy đứa nhỏ, cảm thấy hình như nó nhẹ đi?
"Gầy?"
Mắt nàng sáng lên, "Thật sao?"
Lâm Tú Thanh cười nói: "Giả thôi, chỉ là một tháng nay cởi quần áo dày, mặc quần áo cộc tay, quần mỏng thôi."
"Vậy à, đồ mặc bớt đi thì nhẹ hơn."
Diệp Tiểu Khê bĩu môi, hừ một tiếng, sau đó dùng tay vò mặt Diệp Diệu Đông, vò thành đủ các hình dạng.
"Ai ai ai... Chuyện gì tới ta, ta có nói ngươi đâu, ai bảo ngươi nói thì ngươi làm ai đi."
Diệp Diệu Đông đánh nhẹ vào mông nàng hai cái, nàng mới chịu buông tay, ấm ức nói: "Đánh không lại."
Diệp Diệu Đông cười ha ha.
Lâm Tú Thanh cũng cười.
Cả nhà ba người đi vào xưởng, Diệp Diệu Đông mới đặt em bé xuống, để nó tự chơi, còn hai vợ chồng thì rảnh việc gì sẽ bắt đầu giúp việc xưởng.
Mùa mực ống qua lâu rồi, xưởng lại bắt đầu làm cá nướng như thường lệ.
Đợi đến hôm sau khi hắn ra khơi thu mua hàng về, thì lại chuyển sang nướng mực ống dạng sợi.
Các loại hải sản của cửa hàng ngày càng nhiều, việc làm ăn cũng ngày càng tốt, vả lại bọn họ là một trong những nhóm mở cửa hàng đầu tiên ở thành phố nên có rất nhiều khách quen tin tưởng.
Cũng không ít cửa hàng khác mở ra những năm gần đây, nhưng chỉ có cửa hàng của hắn làm ăn tốt nhất, vì chịu bỏ vốn đầu tư, hàng tồn kho nhiều nhất và đa dạng nhất.
Đối diện còn có một cái xưởng lớn, nhìn thôi cũng thấy đáng tin.
Diệp Diệu Đông còn một cái cửa hàng mặt tiền số hai, mấy năm nay khu vực xung quanh cũng rất nhộn nhịp, kéo theo đó các cửa hàng khác cũng dễ thuê hơn.
Hắn đang tính đổi cửa hàng mặt tiền số 2 với chủ nhà bên cạnh, kèm thêm chút tiền bù vào.
Các cửa hàng xung quanh hiện tại rất dễ cho thuê, cửa hàng mặt tiền số 2 của hắn hiện giờ đã có người thuê ổn định, tiền thuê cũng không chênh lệch nhiều, dù sao khu này cũng đã náo nhiệt rồi, tin là bỏ thêm chút tiền người thường cũng chịu đổi.
Bán thì bây giờ chắc chắn không ai nỡ, coi như là gà đẻ trứng vàng, bán đi là hết tiền, không bán thì có thu nhập tiền thuê liên tục, người ta đâu có ngốc.
Có ý tưởng, hắn cùng Lâm Tú Thanh bàn bạc, hai cửa hàng nằm cạnh nhau, đến lúc đó thông nhau thì diện tích sẽ rộng hơn.
Lâm Tú Thanh không có ý kiến, để hắn tự sắp xếp, nên là khi hắn đi thu hàng thì nhờ bố vợ hỏi thăm giúp.
Bố vợ hắn cắm rễ ở thành phố cũng ba bốn năm rồi, biết hết các chủ cửa hàng quanh đây.
Việc này chỉ mất khoảng một tuần, hắn hẹn người ta ra nói chuyện mấy lần, bù thêm 1000 tệ là xong.
Việc này nên làm sớm đừng chần chừ, để về sau vài năm thấy khu này càng phồn hoa, lòng tham con người có khi còn lớn hơn, giờ vẫn là ổn thỏa hơn chút.
Sau khi xong xuôi, Diệp Diệu Đông cũng không vội mở rộng cửa hàng ngay, hiện tại vẫn đủ dùng, hắn chỉ mở một cửa nhỏ, tiện cho hàng hóa cửa hàng không đủ chỗ có thể xếp tạm qua, cũng đỡ phải chạy đi chuyển ở nhà kho.
Bên trong còn kê một cái giường nhỏ để tiện nghỉ ngơi lúc cần.
Chờ hắn làm xong việc này, thì bố hắn cũng lái tàu về.
Chuyến thu hàng này khá tốt, hắn chia một phần cho A Tài, một phần đưa về xưởng, tiền mặt cầm về hơn 4000 tệ.
Bố hắn trên biển bán hàng tiện rẻ, trừ thêm tiền đá lạnh, số tiền còn lại cũng được hơn 2000 tệ, còn chỗ A Tài thì được hơn 5000 tệ. Tháng này chiếc thuyền này kiếm được hơn 10 nghìn tệ.
Năm nay tới giờ đã đi ba chuyến, mỗi chuyến mất khoảng 20 - 30 ngày, tổng cộng cũng được gần 40 nghìn tệ.
Nếu không về mà ở trên biển luôn thì có khi kiếm được nhiều hơn, nhưng không chắc, dù sao đồ có giá trị đều mang về hết.
Thực ra cũng là muốn về nhà nghỉ ngơi, chăm sóc gia đình, ở lâu trên biển cũng không tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần.
Diệp phụ thấy hắn ra đón hàng thì cũng yên tâm, nhưng cũng không rảnh mà nói chuyện nhiều, đợi về nhà mới có thời gian nói chuyện, hỏi thăm tình hình của hắn ở chợ thuyền.
"Ổn thỏa là tốt."
"Ừ, giờ cứ hai ba ngày là gọi điện thoại về báo cáo một lần, mọi chuyện đều ổn."
"Còn cái nhà máy đồ hộp ở trên trấn thì sao rồi?"
"Dạo này rảnh rỗi, ngày nào con cũng qua xem, cũng đã chọn xong ngày, mùng 2 tháng 6 là ngày tốt khai trương khởi công, tới lúc đó đi cắt băng, rồi trong xưởng cũng có thể lập tức bắt đầu sản xuất."
Diệp phụ nghe nói phải cắt băng, liền ngồi thẳng người lên, rồi vội đi lật tờ lịch treo tường.
"Thế thì nhanh đó, nhanh thế thì có thể sản xuất rồi, ừm... là cuối tháng... ngày 27 tháng 6... mùng 2 tháng 6..."
"Cái này còn nhanh? Nửa năm trôi qua rồi, xưởng ở nhà cùng làm cũng được không ít, cũng hơn mấy tháng rồi."
"Cái đó đâu so được, cái kia là nhà máy lớn, xây lớn mà lại còn cần máy móc, cần nhân công nữa, có phải như xây mấy cái phòng rồi quây tường lại là xong được đâu."
"Ừ."
Đầu tư nhiều vậy, tới lúc đó chắc chắn kiếm về một món lớn.
"Thời gian đều chốt vào cuối tháng, xem ra vài hôm nữa chuyến đi biển này là bố đi."
Đúng là vậy, hắn vốn chỉ muốn chọn ngày cắt băng vào cuối tháng, chỉ nhớ đến khi đó phải mặc trang phục cho lịch sự, cũng không hề nghĩ tới chuyện đi biển, trong tiềm thức đã ngầm định có bố hắn đi rồi.
Mẹ hắn cực kỳ không quan trọng mà chen vào: "Vậy thì con làm nhiều một chút thôi, giờ không làm thì sau này già yếu lại làm không nổi."
"Làm không nổi, thì ta chẳng lẽ tiếc à?"
"Lười chết được đấy, cả ngày cái này không muốn làm, cái kia không muốn làm, không tranh thủ lúc trẻ làm đi, đợi có tuổi rồi thì sẽ bị người ta chê."
"Nói nghe cứ như giờ ta chiều theo ý bà."
Bà thấy nói cũng đúng lý, liền gật đầu: "Cũng ngược lại đấy chứ..."
Diệp phụ tức giận lườm hắn một cái, rồi đứng dậy đi về nghỉ ngơi trước.
Diệp Diệu Đông nhận lấy tờ lịch vừa nãy bố hắn lật, mình lại lật qua xem lại lần nữa, xác định ngày lần cuối, mùng 2 tức ngày 27 tháng 6 cắt băng là đúng rồi, vậy là bố hắn phải vất vả rồi, mấy hôm nữa vẫn tiếp tục ra biển thôi.
Lâm Tú Thanh chờ Diệp phụ đi rồi mới nhớ hỏi: "Cuối tháng cắt băng thì chắc chắn bố ở trên biển rồi, tháng sau anh không đi Ôn thị nữa à?"
"Để xem tình hình đã, chắc đi mấy hôm rồi về thôi, năm nay chắc cũng đi, tính ra giá cũng không cao lắm, nhưng mà so với các tàu nhỏ khác vẫn được, xem mấy tàu khác có đi không, tiện thể anh cũng qua nhà máy bật lửa xem chút."
"Chúng ta cứ để đó mà không quản gì cả, cũng cách khá xa, chưa hề qua xem, chỉ đợi đến chia tiền, cứ thế thì chắc không được lâu đâu."
"Không được lâu thì chắc chắn là không được lâu đâu, dù sao chỉ cần chúng ta không đòi hỏi gì thì cứ có tiền thôi, ít hay nhiều cũng không quan trọng, đợi khi nào người ta thực sự không chịu được, đòi lại cổ phần thì tới lúc đó tính, dù gì thì mình cũng đã có lời rồi."
"Ừ, chúng ta lo bên mình là được rồi, tới lúc đó có thể tạo điều kiện cho người ta, nếu giá cả hợp lý thì nhượng lại thôi."
"Biết mà, vốn ngay từ đầu mình cũng tính vậy mà."
Từ đầu năm nay, mẫu bật lửa trên thị trường ngày càng nhiều, khắp nơi cũng bắt đầu lưu hành, hắn không có nhiều thời gian rảnh như vậy, nên chỉ trữ hàng để bán thôi, không có đi tìm mẫu mới nữa, dù sao cũng không phải làm chính việc này, bán hết coi như xong. Có sức lực như vậy, còn hơn là lo xưởng và nhà máy của mình, dù gì cũng là mình tự tay làm, đầu tư công sức từ đầu đến cuối, còn dự định làm lớn mạnh nữa.
Hắn cùng Lâm Tú Thanh vừa nói xong chuyện này, kết quả ngày hôm sau đã có người tới tìm hắn để nói chuyện, là Lâm Kinh Nghiệp, bạn của bố hắn.
Mấy năm nay chú Kinh Nghiệp theo hắn chạy ngược xuôi, cũng kiếm được không ít tiền, có điều chú ấy không đổi tàu lớn hơn, vẫn giữ chiếc thuyền đánh cá lưới nhỏ để làm, nói là không nỡ đổi, với lại cũng mới mở không được mấy năm, dù sao cũng kiếm được tiền là được.
Chú Kinh Nghiệp vừa có việc nên nghỉ ngơi, không đi biển một ngày, thấy hắn ở nhà liền ghé qua hỏi vài câu, có chút nhớ tới việc tiếp tục đuổi theo mùa sứa năm nay.
Dù sao so với đánh bắt lưới ở gần biển thì đi đuổi theo vài tháng mùa sứa cũng kiếm được món hời.
Diệp Diệu Đông chỉ nói là không định đi đuổi mùa sứa, nhưng nếu bọn họ muốn đi thì hắn có thể đi theo một chuyến, có điều chỉ ở lại hai ba ngày rồi về.
Còn về sau tình hình bên kia của mọi người như thế nào thì chắc hắn không biết được.
"Dù gì các chú cũng đi hai ba năm rồi, chắc hẳn cũng quen thuộc tình hình rồi."
"Vậy thì tình hình người mua gom..."
"Cháu cứ hỏi thử A Quang xem sao, hai ngày nữa chắc anh ta cũng về, hỏi anh ta xem anh ta có muốn đi theo các chú không."
"Vậy thì lát nữa ta hỏi anh ta xem sao, chỉ sợ khi bọn ta đi đuổi mùa sứa, thì mọi người lại xuất phát ở nhà..."
"Chú cũng định năm nay tiếp tục đi theo lên thuyền chợ đúng không?"
Mặt Lâm Kinh Nghiệp tươi rói: "Chắc chắn rồi, năm ngoái đi theo kiếm được bộn tiền, so ở nhà ngon hơn nhiều, tệ nhất thì cũng hơn gấp đôi so với ở nhà. Tàu của ta thì đâu có phải đi thuê, cũng đâu phải bị rút tiền, tự mình bỏ túi hết, khá ổn."
"Vậy thì đúng là vậy rồi."
"Vậy nên mới lo lắng, nếu chúng ta đi bắt hải sản đợt nước lên mà đến lúc đó mọi người từ nhà xuất phát, sẽ không theo kịp đội hình…"
"Ngươi cứ hỏi thử bên A Quang việc thu mua hàng, chắc chắn là nếu muốn đi bắt hải sản đợt nước lên thì hẵng đi. Đến lúc đó có thể gọi điện thoại cho người nhà, xác định thời gian chúng ta xuất phát từ nhà, rồi chuẩn bị trước, lúc đó chúng ta có thể ghé bến cảng chính một chút."
Năm ngoái lúc về, cũng có ở đó nghỉ qua đêm, dù khi đó là mùa đông gió lớn, giờ mùa hè, đậu một chút cũng không vấn đề.
"Vậy cũng được, vậy thì vừa hay."
"Ngươi cũng gan đấy, còn muốn đi bắt hải sản đợt nước lên, tranh thủ được chút nào hay chút đó, sợ bỏ lỡ mất vụ cá hố."
Vẫn rất tham lam.
"Ha ha, thì cũng nghĩ tranh thủ được thì tranh thủ một chút thôi? Trước kia ra biển đánh cá đâu có ngon ăn như vậy, kiếm được chút cháo cũng là tốt lắm rồi. Cũng mới mấy năm nay, ngươi hết dẫn người này đến người kia, bỗng dưng cảm thấy tiền dễ kiếm hơn."
"Có liều, có xông thì mới thắng, đây cũng là do mọi người gan dạ, dám theo chạy."
"Chẳng phải là thấy ngươi kiếm được tiền sao? Cho nên mới dám theo ngươi chạy, lại còn thấy rõ mười mươi, mọi người càng tin ngươi hơn."
"Ừm, vậy ngươi cứ chờ A Quang về, xem việc thu mua hàng thế nào, nếu không phải lúc cao điểm, thì mối thu mua mỗi ngày đều đã đủ, có vượt thì cũng không cần, các ngươi cứ bán tùy tiện cho ai cũng được."
"Cũng cần mối lái đó, chứ không thì bọn ta tự đi."
"...Ừ"
"Vậy cứ vậy đã, đợi A Quang về, ta sẽ qua nhà nó hỏi xem sao, rồi xác định lại."
Có Lâm Kinh Nghiệp đến hỏi một chuyến, sau lại có người hỏi hắn là đợt nước lên đi bắt sứa có đi không, vấn đề này hắn đều đẩy hết cho Lâm Kinh Nghiệp, bảo mọi người đến hỏi ý Kinh Nghiệp thúc.
Dù sao lần này hắn cũng không dẫn đầu, cùng lắm thì giúp xin cái giấy phép đánh bắt, rồi ghé thăm Tằng Vi Dân một chút, đi dạo nhà máy bật lửa là về.
Mà A Quang cũng hai ngày sau về. Chỉ nửa buổi là đã lên nhà nói chuyện này, bảo Lâm Kinh Nghiệp đến nhà tìm hắn, hắn còn chưa trả lời cụ thể, bảo muốn suy nghĩ một chút.
"Đông Tử, ngươi thấy sao?"
"Gì mà ta thấy sao? Hắn chắc cũng nói với ngươi rồi, ta đợi mấy ngày nữa là về, năm nay đợt nước lên ta không đi kiếm, dù gì mấy thuyền nhỏ của ta cũng cho thuê cả rồi, thuyền lớn đi qua bên đó cũng không có lời. Mệt người vô ích, với ta mà nói chả có ý nghĩa gì, chỉ phí sức mà thôi."
"Tuy đánh bắt không có lời, nhưng làm môi giới sẽ có lời đó..."
Diệp Diệu Đông rõ ràng, hắn tiếc việc môi giới ăn hoa hồng.
"Vậy ý ngươi là muốn lái thuyền đi theo một chuyến, rồi ăn một mớ tiền hoa hồng?"
"Thì cũng có chút ý đó, nếu không để vụ này tuột mất thì cũng tiếc quá, năm ngoái tuy thuyền lớn đánh bắt không được tốt, sau còn ra khơi thả lưới kéo, nhưng môi giới thì cũng kiếm được không ít, hai anh em mình mỗi người cũng được vài nghìn."
"Vậy đi, nếu ngươi vẫn muốn qua kiếm tiền hoa hồng thì ngươi cứ bận bịu, ta không quan tâm, đến lúc đó tiền hoa hồng cũng không cần chia cho ta, ta mặc kệ, tự ngươi cầm là được."
"Ngươi chắc chứ? Thực ra ngươi qua đó ngồi một chỗ là được, chả cần làm gì, chỉ giúp cân hàng thôi..."
Diệp Diệu Đông xua tay, "Giờ ta bận lắm, tàu thu mua cách hai ngày là phải ra biển thu một chuyến hàng, trong nhà còn hai cái xưởng với hai nhà máy nữa, thực sự là bận không xuể, không rảnh mà bỏ hết mọi thứ để đi kiếm vài nghìn tiền hoa hồng."
Với hắn mà nói, lo mấy con tàu lớn với việc sắp xếp hàng vào xưởng mới là quan trọng, sáu tháng cuối năm mấy con tàu lớn đi buôn kiếm bạc mới là mối lớn.
Chạy qua bận rộn hai tháng mới kiếm được mấy nghìn, còn không bằng ở nhà mấy tàu thu hoạch về ăn lời hơn.
Huống chi, trong tay hắn 17 con tàu đều cho thuê cả rồi, nếu mấy con tàu đó mà đi theo Kinh Nghiệp thúc bắt hải sản đợt nước lên thì hắn cũng kiếm được một nửa rồi.
Như vậy cũng đủ để hắn kiếm lời, không cần cái gì tiền cũng muốn ôm vào, được cái này mất cái khác.
Mà A Quang đi làm môi giới còn tốt hơn, đến lúc đó A Quang bên đó có mối lái rồi, mấy con tàu bán được bao nhiêu tiền, hắn trực tiếp từ bên A Quang lấy đơn gốc tính sổ sách là xong, ai cũng đừng hòng gian lận.
Năm nay cũng có mấy người muốn ra xưởng đóng tàu mua thuyền, nhưng mà nhiều người bị thiếu mất, xưởng đóng tàu sản xuất có hạn, nên thuê vẫn phải thuê tiếp, nên giúp hắn làm vẫn cứ giúp.
Cho dù có người không làm thì cũng có người khác tranh làm, không lo không ai giúp hắn kiếm tiền.
Thuyền nhỏ kéo lưới đi qua bên kia bắt sứa so với kéo lưới thì cũng kiếm được khá nhiều, dù sao sứa máu rất quý.
Tính ra thì hắn bỏ qua trách nhiệm nhưng tiền vẫn kiếm được, thế là đủ rồi.
A Quang giơ ngón cái với hắn, "Trâu, mấy nghìn bạc mà cũng chê, vì đỡ việc mà bỏ qua hết."
"Ta không có làm mà, không thể đòi lấy, huống hồ ta thu mấy con tàu tiền thuê là đủ rồi. Nếu mà ta không ở đó trông coi, có ngươi làm môi giới lo liệu, thì mọi người cũng yên tâm hơn.
"Được, vậy ta nhận lời, cuối tháng dẫn bọn họ đến."
"Ngươi mà cho Bội Thu hào đi qua thì thật ra cũng có lời, cần có một con tàu lớn chuyên thu hàng cho mọi người trên biển, thì mọi người mới yên tâm ở lại trên biển, khỏi lên bờ bán hàng tốn thời gian."
"Ta biết mà, thì cũng định copy lại cách năm ngoái của ngươi thôi, cho nên mới không nỡ bỏ. Cho dù hàng không nhiều, ta vẫn có thể cho chủ thuyền lái tàu ra khơi kéo lưới, còn ta chỉ cần ở trên bờ sắp xếp việc thu hàng là được, cả hai không bỏ sót."
"Vậy ngươi quyết định hết rồi còn hỏi ta làm gì?"
"Chẳng phải muốn nghe ý kiến của ngươi thôi sao? Dù sao cũng phải nghe ngươi bên này nói sao, ai mà biết Kinh Nghiệp thúc có nói rõ với ngươi không? Dù gì cũng phải trước mặt xác nhận với ngươi một chút, dù sao bây giờ ngươi cũng là người cả làng đáng tin rồi."
"Cha ngươi giờ thì sướng phải biết, không cần ra biển, tất cả đều là do một tay ngươi lo liệu, ổng chỉ cần thu tiền cho thuê thôi, bắt đầu ở nhà hưởng phúc rồi." Diệp Diệu Đông trêu.
"Năm ngoái còn định đặt thêm mấy chiếc Bội Thu hào, còn định đặt riêng cho mình một chiếc tàu thu hoạch."
A Quang cười nói: "Lúc đó cũng tính là dựa trên tiền vay, cũng muốn giống như ngươi vay 100 nghìn, rồi đặt thêm vài con tàu, làm một vố lớn, như ngươi, một đường phát triển luôn. Sau lại không vay được, quay về thì chỉ vay được 10 nghìn, nên đâu dám làm lớn như vậy. Hơn nữa kế hoạch cũng không bằng biến hóa, trong nhà cũng chia, cha ta không muốn dùng công xây dựng cho tụi nó, trực tiếp tách tụi nó ra, tàu trong nhà cũng không cho sờ vào."
"Ta cũng khuyên cha ta rồi, dù sao cũng bằng tuổi này, có mấy cái tàu cho thuê là được, chỉ tiền cho thuê thôi cũng kiếm không ít, đủ cho ổng nửa đời sau không lo ăn mặc rồi. Cũng không cần nghĩ đến chuyện đưa tàu cho công nhân mua lại, đa phần cũng là người muốn thuê, còn chuyện nên phấn đấu cứ để ta làm."
Diệp Diệu Đông nói: "Đúng thật đó, nên hưởng phúc thì cứ hưởng đi, nuôi tốt con nhỏ là được, không cần nghĩ nhiều vậy."
"Ừm, vậy ta chốt là cuối tháng xuất phát luôn nha, giờ ta đi xác nhận lại với Kinh Nghiệp thúc một chút, rồi tiện thể nhờ ổng coi thử, đến lúc xuất phát thì trong làng có tàu nào muốn đi theo không, để còn chuẩn bị trước."
"Nếu mà không có nhiều tàu muốn đi thì ngươi cũng đỡ phải mất công sức."
"Đương nhiên rồi, môi giới mà, phải có nhiều tàu chút, nhiều hàng một chút, thì ta mới có tiền kiếm, cứ để ổng đi hỏi trước đã."
"Vậy thì tự các ngươi thương lượng đi, dù sao ta cũng mặc kệ, lúc nào xuất phát thì ta cùng lắm là đi theo xin giúp giấy phép đánh bắt, rồi đợi hai ngày là về."
"Được."
"À, nhà máy đồ hộp cá của ngươi trên thị trấn bảo là khai trương mùng hai cuối tháng đúng không?" A Quang bỗng nhớ ra chuyện này.
"Ừm, mùng hai tháng sáu âm lịch, là ngày 27 cuối tháng này."
"Vậy có khi đến lúc đó ta không nhìn thấy rồi, đến lúc đó đưa sớm cho ngươi chút pháo hoa chúc mừng."
"Cái này không sao, chuyện nhỏ mà."
"Sao mà chuyện nhỏ được chứ? Cái nhà máy lớn vậy, nhìn thôi là thấy phải tốn bao nhiêu tiền mới làm lên được, có phải xưởng nhỏ đâu, đến lúc đó không thấy ngươi được thời hoàng kim rồi."
"Có ảnh chụp, đến lúc đó nhất định ta cho ngươi xem ảnh chụp, để ngươi biết ta oai phong cỡ nào."
"Ha ha, đúng là giờ khác rồi, không giống ngày xưa."
Vừa nhắc tới cái này thì hai người lại không kìm được cảm thán, mới mấy năm thôi mà, bọn họ toàn bộ bạn bè đều thay đổi hoàn toàn.
Cũng may là tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt.
"Ngươi chẳng phải cũng oai phong lẫm liệt đó sao, có cả tàu lớn rồi."
"Ta có là gì so với ngươi đâu? Không có việc gì thì ta đi trước đây, để còn trả lời cho người ta một câu chắc chắn."
"Được."
A Quang nói xong thì cũng đứng dậy vội đi tìm Lâm Kinh Nghiệp.
Diệp Diệu Đông cũng đi nói với A Thanh một tiếng, hai vợ chồng bây giờ cái gì cũng có thương có lượng.
Mấy ngày trước Lâm Kinh Nghiệp đến tìm hắn, A Thanh sau đó liền biết là chuyện gì rồi.
Hai người cũng vì việc này triển khai thảo luận.
"A Quang muốn tiếp tục làm môi giới thì càng tốt, ngươi lại hứa hẹn, đến lúc đó sẽ ghé lại Ôn thị một chút, kết nối mọi người, trong thôn đi thuyền đánh cá hẳn là cũng không ít. Chúng ta cho thuê những thuyền kia, đến lúc đó có thể thu thêm tiền thuê, cũng không sợ bọn hắn làm giả quỵt nợ."
". . ."
Bọn hắn vừa x·á·c định xong chưa được hai ngày, trong thôn lại rộ lên bàn tán về chuyện mùa sứa.
Mọi người đều nói bây giờ quanh năm suốt tháng chỉ trông chờ vào mấy đợt triều cường này, chỉ cần kiếm được tiền, đi đâu cũng chẳng hề gì.
Sau đó từng người đều nói hắn kiếm đủ rồi, năm nay không cần đi nữa, ở nhà trông coi mấy con thuyền lớn là đủ ăn.
Cũng có người không yên tâm chạy tới x·á·c nhận với hắn một lần, sáu tháng cuối năm có muốn đi thuyền không, có phải giống như Lâm Kinh Nghiệp nói không, nên x·á·c định trước thời gian xuất phát báo cho mọi người, đến lúc đó sẽ qua bến tàu Ôn thị để kết nối mọi người không?
Đối với mọi người mà nói, đi bắt sứa tuy quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là mùa cá hố, cái này mới là nguồn thu lớn, tránh nhặt được hạt vừng mà mất dưa hấu. Hắn đều cho câu trả lời chính x·á·c, khiến mọi người yên tâm.
Mà trong khi toàn thôn đang bàn tán chuẩn bị xuất phát đi Ôn thị thì Diệp Diệu Đông mỗi ngày đều chạy lên trấn.
Nhà máy cá hộp đó hiện giờ là khoản đầu tư lớn nhất của hắn, trước trước sau sau ném vào, thêm vào gần đây đưa ra cũng có 100 ngàn rồi.
Cái này nhất định phải coi trọng, chỉ cần hắn ở nhà, ngày nào hắn cũng phải chạy tới nhìn một chút.
Trong xưởng bây giờ nhân viên tuyển đã gần đủ, mỗi lần nhìn thấy hắn cưỡi xe máy tới, đều có người cung kính chào hỏi, ai cũng biết hắn là một trong các ông chủ.
Hắn có thể không quản chuyện, nhưng chỉ cần hắn ở nhà, vậy thì chắc chắn ngày nào hắn cũng tới.
Chỉ còn vài ngày nữa là hết tháng, chớp mắt đã tới.
Diệp Diệu Đông sáng sớm đã mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn trang trọng, giày da đã đánh bóng từ tối hôm trước, ngay cả mặt cũng bôi kem dưỡng da.
"Cha, thơm quá..."
Hắn tiện tay cũng bôi cho Diệp Tiểu Khê, khiến nàng thích thú muốn soi gương.
"Gương kia ngự ở trên tường, ai là đứa trẻ đẹp nhất thôn..."
"Ngậm miệng lại, đừng có hở cái răng sún ra, con là nhất thôn rồi..."
"A a a, không cho nói!"
Diệp Tiểu Khê vừa mới còn đắc ý tự luyến, chớp mắt đã thẹn quá hóa giận muốn đánh hắn.
Diệp Diệu Đông cười ha hả bị nàng đuổi theo ra cửa.
Đợi hắn dắt xe máy, mới bị nàng đuổi kịp đánh cho một cái.
"À đúng rồi, máy ảnh của ta..."
"Cha, để con lấy cho..."
Vừa còn đánh hắn, chớp mắt lại nhanh chân chạy về nhà lấy máy ảnh cho hắn.
"Cha, cha định chụp ảnh cho con sao?"
"Con mà không đánh thì còn lâu."
"A! Cha ghét con!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận