Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1054: Gieo một hạt giống

Chương 1054: Gieo một hạt giốngChương 1054: Gieo một hạt giống
Diệp Diệu Đông nhìn tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài, trong lòng cũng nảy ra bốn chữ chuyện tốt khó khăn, cũng mong là chuyện tốt khó khăn, chứ không thì còn bực mình hơn.
Đêm qua anh bị tiếng mưa đột ngột rơi bên ngoài rào rào đánh thức, rồi đành phải nằm xuống ngủ lại.
Sáng sớm dậy mưa cũng chưa tạnh, vẫn còn rơi tí tách.
Thế là lại phải đợi, chết tiệt!
Không thể thuận buồm xuôi gió, thiên thời địa lợi nhân hòa, để anh nhanh chóng trực tiếp vớt lên mở ra xem là cái gì à?
Cảm giác kim đồng hồ vận khí đều chuyển sang A Quang rồi, thằng nhóc này giờ làm gì cũng càng ngày càng thuận lợi, phát tài cũng đơn giản vậy, tùy tiện nhặt cũng nhặt được con cá vàng 30 mấy cân, còn anh vẫn đang trắc trở.
Nhưng đợi đến lúc ăn cơm, anh nghĩ lại, cũng có thể là đang tích lũy, càng khó có được, có lẽ càng là hạng nặng.
Nghĩ vậy, anh lại vui, dù sao sớm muộn gì cũng là của anh, muộn mấy hôm thì muộn mấy hôm, thì có sao đâu chứ.
Mẹ Diệp thấy anh lúc thì mặt mày nhăn nhó, lúc lại mỉm cười tươi rói, ăn bữa cơm mà biểu cảm trên mặt cứ thay đổi, không nhịn được mà chế giễu.
"Nghĩ ra cái gì rôi? Giống mặt con nít ấy, lúc râm lúc nắng."
"Hả? Có gì đâu?" Diệp Diệu Đông nhìn ánh mắt mẹ liếc qua liếc lại, lại nói: 'Mẹ ăn đi, nhìn con làm gì?"
"Thấy con đẹp trai."
"Giờ mẹ mới phát hiện mình giỏi đẻ vậy à?"
Mẹ Diệp bĩu môi, ánh mắt khinh thường đảo qua anh từ trên xuống dưới, rồi rút ánh mắt lại, lười đáp lời anh, tự mình ăn cơm của mình. Quen thói láo xược rồi.
Diệp Diệu Đông cũng không để ý, dù sao đã quen với sự ghét bỏ của mẹ từ lâu rồi.
Trời mưa, cũng chỉ thích hợp nằm ở nhà ngủ, chỉ mong đừng là cuối tuần thì càng tốt, sáng sớm, vừa mới ăn xong điểm tâm, cả đám trẻ ùa ùa chạy sang đợi xem tỉ vi, còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức.
Nhưng bên ngoài đang mưa, chúng cũng chẳng có chỗ nào để đi, nhốt trong nhà xem tỉ vi, không ra ngoài chơi nước nghịch ngợm, làm bẩn cả người, thế cũng còn được.
"Mấy hôm nay quả anh đào trên núi chín rồi, mưa xuống thế này chắc rụng xuống đất hất..."
Diệp Thành Hải mắt sáng rực, mấy hôm trước mẹ mua quả anh đào về cúng Mẹ Tổ, hồng hồng mịn mịn, chua chua ngọt ngọt ngon lắm.
"Chú Ba, chú định dẫn tụi con lên núi nhặt quả anh đào à?"
"Có bị đánh không?"
"Không sao, con không sợi"
"Liệu điêu đó có làm chậm việc xem tivi của mày không?"
Lần này nó lại do dự.
Diệp Thành Hà ngây thơ nói: "Chú Ba, chú có thể nhặt về chia cho chúng cháu ăn được không?”
"Chú có thể nhặt về chia cho cháu ăn được không?”
Mơ à?
Diệp Thành Hải vỗ một cái vào đầu Diệp Thành Hà: "Mày đang mơ à?"
Cậu ta tức giận nhưng không dám nói, sợ hai người đánh nhau, một lúc nữa sẽ bị đuổi ra ngoài.
Diệp Diệu Đông cũng cảm thấy mấy quả anh đào mua về mấy hôm trước ăn khá ngon, nghĩ đến chuyện tối qua mưa to chắc là rụng xuống đất hết rồi, đến khi tạnh mưa cũng không biết còn sót lại trái nào không.
Bây giờ vẫn còn người trồng loại anh đào màu hồng nhỏ xíu này, chỉ bằng móng tay, đợi sau này mọi người đều thích ăn cherry.
Thực ra anh cảm thấy cherry cũng không ngon lắm, chỉ là nhiều thịt và dày thịt thôi, ăn vào không bằng loại anh đào nhỏ màu hồng bản địa này, chua chua ngọt ngọt có vị anh đào.
Nhưng loại vừa mới gặp mưa chắc không ngon, đợi trời nắng hẳn có thể kêu Lâm Tú Thanh mua một ít mang lên thuyền cho anh ăn.
Ai thèm đi nhặt chứ, anh đâu phải trẻ con.
Không làm gì, lúc trời nắng cũng có thể đi hái chơi.
Nhưng anh không đi hái, sau bữa trưa khi mưa tạnh, A Quang lại xách một giỏ mang đến.
"Ồ? Mày lấy đâu ra vậy, còn hào phóng tặng một giỏ lớn thế này! Cũng phải, mấy hôm trước vừa phát tài, hiếu thuận anh rể là đúng rồi."
"Năm ngoái Tuệ Mỹ mang thai nói muốn ăn anh đào, lúc đó mới qua năm, tao biết đi đâu kiếm đây, cây non trồng thì làm gì có nhanh như vậy, đành phải đến chỗ người ta đào mấy cây non lớn mang về."
"Không ngờ năm ngoái không ra quả, năm nay lại ra quả. Tối qua mưa xuống rụng đầy đất, sáng sớm đã đi nhặt được một giỏ, mày xem mà xử lý, chia cho hai anh một ít"
Diệp Diệu Đông xách lên cân nhắc một chút: "Cũng không cần chia đâu, hai nhà họ gần như ngày nào cũng ăn ở nhà tao, một giỏ này chắc cũng chỉ đủ cho họ ăn một ngày thôi."
"Ừ, mày cứ xem mà làm. Mà này, bao giờ mày lại đến đồn biên phòng nữa?"
"Cứ lui tới hoài cũng hơi ngại, người ta cũng đâu phải quầy hàng bán đồ, chỉ có thể đến biếu quà hoặc có việc gì đó, tiện thể hỏi một chút, chứ cứ xông thẳng đến mua đồ thì hơi kỳ. Sao vậy? Mày muốn mua gì à?" "Hì hì, tao cũng muốn mua một cái tivi... Dạo này không làm gì, cả ngày rảnh rỗi ở nhà, cũng quá nhàn, nghe radio không thôi cũng chán."
"Vậy mày tìm... ồ... trong hợp tác xã đắt quá, cũng chưa chắc mua được, nghe nói còn phải xếp hàng nữa."
Suýt nữa là nói bảo anh ta tìm Lâm Tập Thượng rồi.
"Đúng là như vậy, trong hợp tác xã đắt lắm, Lão Lục mua một cái tốn 450 đồng, nghe nói mày chỉ mua có 300 đồng, ông ta tức đến nỗi giậm chân mắng người ta bất lương.”
"Lần sau xem sao, nếu thật sự đi thì tao gọi mọi người cùng đi."
"Được rồi."
A Quang lần này đến cũng nhắc nhở anh, phải đi huyện thành gặp Trần cục trưởng cục biếu chút quà, chứ kéo dài quá lâu thì vô ý quá.
Nhân tiện cũng có thể ghé qua xưởng đóng thuyền xem thử, xem con thuyền của anh đã bắt đầu đóng chưa.
Gần đây việc cứ nối tiếp nhau, thuyền vừa mới có đã lập tức vào mùa lũ, mùa lũ vừa kết thúc thì lại đến lễ Mẹ Tổ, rồi vai đau mấy ngày, vừa mới nghỉ ngơi khỏe lại ra biển thì lại phát hiện dưới đáy biển có cái rương.
Bận rộn liên tục, trời mưa lại không tiện ra ngoài, đợi trời tạnh, vớt cái rương đó lên rôi nghỉ ngơi một ngày đi huyện thành trước đã.
Cũng có thể nhân lúc trời nắng xuống nước, xem có thể kiếm được ít bào ngư, hải sâm, tôm hùm gì không, gom lại mang qua biếu, cũng trang trọng hơn một chút.
Vừa mới tiễn A Quang đi, anh định gọi A Thanh bưng anh đào đi rửa, thì thấy đám người trước tỉ vi như bị ma nhập, ai nấy đều không chớp mắt, đành phải tự đi.
Rửa xong ai cũng giành nhau bốc một nắm lớn, còn hỏi lấy ở đâu ra?
Hóa ra A Quang to con vậy mà không một ai nhìn thấy?
"Chú Ba, chú vừa mới lên núi nhặt về hả?" "Mày mơ à?
"Vậy lấy ở đâu ra?"
"Tội nghiệp cho dượng út của mày quá, to xác vậy mà không ai thấy."
Lâm Tú Thanh cũng ngơ ngác: "Anh ấy vừa mới qua à? Ồ... bộ phim truyền hình vừa rồi hay quá, xem mê mẩn luôn."
Diệp Diệu Đông liếc mắt, ngày nào mà cô không xem mê mẩn chứ?
Từ khi mua về, cô là người xem nhiệt tình nhất.
Hễ đến lúc cô nấu cơm làm việc là tắt ti vi, cũng không cho ai xem, lấy lý do nóng quá, phải nghỉ ngơi một lát. Đến khi cô bận xong, vừa hay tỉ vi cũng nghỉ ngơi đủ rồi, lại bật tỉ vi lên!
Đúng là tiêu chuẩn kép!
Lúc đầu phản đối to tiếng bao nhiêu, bây giờ tự vả mặt bấy nhiêu!
"Ăn đi, cũng không phải người ngoài, qua tặng ít anh đào, nói vài câu rồi đi."
"Vậy có cần lấy cho nhà bên cạnh một ít không? Giỏ này nhiều lắm..."
Diệp Diệu Đông chỉ chỉ đám đầu cải trắng trước mặt: "Miệng nhà bên cạnh đều ở đây cả rồi, tặng gì nữa?"
Diệp Thành Hà cũng la lên: "Không cân tặng, chúng cháu ăn ở đây là được rồi."
"Cha mẹ mày không cần ăn à?"
"Không cần, chúng cháu ăn thay họ."
Lâm Tú Thanh cười lắc đầu, cũng mặc kệ bọn nhỏ.
Diệp Diệu Đông cũng bốc một nắm lớn, nhét đầy miệng.
Tuy bị mưa đánh rụng xuống, nhưng mấy ngày trước trời nắng to, ăn vẫn khá ngon.
"Cha, mình cũng trồng anh đào đi? Lấy mấy hạt này trồng là được rồi?"
Diệp Thành Dương nắm đầy một tay hạt tiếc không nỡ vứt, bọn nhỏ ai nấy đều nhổ đầy đất rồi. "Muốn trồng thì tự trông đi, cha không biết đâu."
"Vậy được rồi, con đem ra sau vườn trồng!"
"Con cũng muốn, con cũng muốn trồng!"
"Con cũng trồng!"
Ai nấy đột nhiên cũng hăng hái, đều la hét muốn trồng, vừa mới nhổ đầy đất, lại nhặt từng hạt lên.
Lúc này Diệp Tiểu Khê đột nhiên đi đến bên cạnh Diệp Diệu Đông, rồi nắm lấy tay anh, lật lòng bàn tay anh lên.
"Làm gì vậy? Muốn lấy anh đào cho cha ăn à?"
Vừa dứt lời, chỉ thấy Diệp Tiểu Khê phun một ngụm nước vào lòng bàn tay anh...
Anh đào nhai nát lẫn với hạt, còn trộn lẫn với nước bọt, đang nằm gọn trong lòng bàn tay anh...
"Trồng, trồng-"
Anh vui mừng quá sớm rồi...
"Con có biết mọi người đang nói gì không?"
Cô bé nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn.
Diệp Diệu Đông vỗ vỗ đầu cô bé, cũng không ghê tởm, nhặt hạt ra, vứt luôn phần thịt ra đất, lấy cái khăn lau qua loa lòng bàn tay, rồi đi về phía cửa sau.
Nhưng một lát sau lại vào nhà, từ rãnh nhỏ dưới bếp lò xúc một xẻng tro cây cỏ rồi đi ra, trộn tro cây cỏ với đất ẩm, rồi mới chôn hạt anh đào xuống.
Dù sao cũng là con gái cho, bảo anh trồng, việc nó có nảy mầm được hay không thì phó mặc cho trời!
Nếu mà trồng được, đợi con bé lớn lên, kể ra cũng tự hào.
Mấy đứa trẻ khác đang xem tivi ăn anh đào, không biết anh ra vào làm gì, cũng không để ý, đâu có rảnh, chúng đang bận mà, nhưng lòng bàn tay mỗi đứa đều nắm một nắm hạt. Cũng không biết, lát nữa mỗi đứa sẽ bận rộn thế nào, có bị đánh nữa không.
Ở nhà thoải mái được hai ngày, đến chiều Diệp Diệu Đông mới nhìn thấy ráng chiều đột ngột ló ra ở chân trời, và những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
"Sắp tạnh rồi-"
Anh ngồi một mình trên ghế đung đưa trước cửa, ngước nhìn bầu trời thốt lên câu đó, đợi đến 7 giờ bắt đầu bản tin thời sự mới lết vào nhà.
Cũng may hai ngày nay không có hàng hóa gì, cũng không phơi cá khô, đều đem cho mẹ anh ủ mắm rồi, không phải vất vả.
Cha Diệp ngồi trong nhà, mắt cứ dán chặt vào màn hình tivi, nghe dự báo thời tiết.
Miệng ông không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến cái rương dưới biển, cũng muốn nhanh chóng vớt lên, xem trong đó có gì, nhưng đành chịu vì ông trời không chiều lòng người, chỉ có thể ngồi chờ.
May mà cũng chỉ phải chờ hai ngày, tối đến lúc dự báo thời tiết trực tiếp nói ngày mai trời âm u chuyển nắng, bên ngoài bầu trời cũng đầy sao, có vẻ ngày mai quả thật trời tạnh.
"Đêm nay đừng ngủ quên đấy, sắp ra khơi rồi."
"Biết rồi, lát nữa cha về nhà tiện thể nói với anh A Sinh và anh họ luôn nha."
"Ừ"
"Con đi sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị trước để lên xe, tránh tối dậy còn phải lăng xăng."
Dù sao cũng xem xong dự báo thời tiết rồi, tiếp theo là phim truyền hình dài tập, anh cũng không hứng thú.
Lát nữa sắp xếp đồ đạc một chút, rồi về phòng ngủ sớm.
"Nhớ mang theo một bó dây thừng dài một chút."
"Có rồi, trên hai con thuyền đều có." Diệp Diệu Đông hiểu ý của cha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận