Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 284: Đi thăm đảo nhỏ

Chương 284: Đi thăm đảo nhỏChương 284: Đi thăm đảo nhỏ
Diệp Diệu Đông ăn một tô bí đỏ đường trắng lớn, không cần rau.
Hôm qua tiệc rượu, mọi món đều được ăn sạch sẽ, không còn gì, mọi người hiếm khi được ăn ngon nên ăn uống thoải mái, gân như không món nào dư.
Bàn ghế và chén đũa đều thuê, hôm qua dọn dẹp xong, cha anh đã dùng xe đẩy đưa đi trả lại. Hôm nay cũng không có việc gì, chỉ cần thu lưới về tính tiền là được.
Sau khi ăn xong bí đỏ, anh dặn Lâm Tú Thanh ở nhà trông con, cũng đừng đi lung tung, việc nấu nước để anh về làm.
Kiếp trước cô cũng vác nước chẻ củi khi đang mang thai, nhưng không sao cả, tuy nhiên không nên chủ quan, kiếp này đã thay đổi nhiều chuyện.
"Em biết rồi, em đâu phải đứa trẻ ba tuổi, em sẽ cẩn thận. Anh cứ yên tâm đi đi." Lâm Tú Thanh mỉm cười đưa anh cái thùng thường dùng chứa hải sản.
Diệp Diệu Đông gật đầu, cầm thùng ra khỏi nhà mới, nhưng dừng lại ở cửa, ngẩng đầu nhìn chiếc đèn lồng đỏ treo trên cửa, cảm thấy đầy năng lượng.
Anh quay người bước nhanh ra bãi biển.
Quả nhiên nhà mới gần biển, đi bến cảng tiết kiệm được một nửa đường.
Sáng sớm, bến cảng đông nghịt người qua lại, nhà họ sát bờ biển nên sáng nay không nghe thấy tiếng nói chuyện ở thôn, im ắng lắm.
So sánh một chút, bỗng nhận ra ở ven biển, cơ hội vợ anh bị phát hiện có thai cũng giảm đi nhiều, quyết định lựa chỗ này thật đúng đấy!
Sau khi chào hỏi mọi người quen biết ở bến cảng, anh leo lên chiếc thuyền gỗ nhỏ của mình, dùng sào đẩy ra xa, bắt đầu ngày lao động mới.
Ngày mới, cuộc sống mới.
Hiện giờ anh có 50 cái lồng, có thể thả thành 5 hàng.
Anh tràn đầy hy vọng kéo lưới lên, nhưng lại hoàn toàn trống rỗng??? "Đệt, lũ chó chết tiệt, lại bị trộm, má nó... !"
Diệp Diệu Đông nhìn xung quanh mặt biển, tức giận chửi thề, lại bị trộm lưới rồi.
"Đồ chó đẻ, đừng để tao bắt được, bắt được sẽ đánh cho cha mẹ mày cũng không còn nhận ra mady, đệt mẹ, cứ hai ba ngày là bị trộm lưới."
Sáng sớm đã nổi trận lôi đình, tâm trạng ban đầu vốn đã rất tốt, tức chết đi được.
Anh mắng chửi um sùm, đổ những con tôm cá nhỏ trong lưới ra, vài con cá nóc cũng bị ném lại biển.
Lần trước anh mang về một thùng muốn làm thịt rồi phơi nắng, suýt bị cha đánh, bảo anh thiếu ăn à...
Mùi vị ngon của cá nóc, họ không được thưởng thức nên chẳng hiểu được.
Anh cam đoan sẽ xử lý tốt, nhưng không ai tin anh cả, còn bị mọi người quở trách, ngay cả bà nội cũng căng thẳng nhắc anh không được ăn.
Anh đành từ bỏ...
Thực ra hồi trên thuyền lớn, anh cũng từng làm nhiều lần...
Với tâm trạng uất ức, anh kéo lưới thứ hai, lần này không tồi, có vài con cua hoa lan.
Sau khi thu hết lưới, tâm trạng cũng được an ủi, may mắn chỉ bị mất một lưới, hôm nay cũng thu hoạch khá.
Vào giữa và sau rằm tháng 8, cua nhiều mỡ, cua đỏ nhiều hơn, với 5 hàng lồng, anh đã bắt thêm được 5 con cua đỏ, 3 con cua xanh.
Chỉ tiếc một con cua đỏ bị gãy càng, càng mới mọc ra chỉ bé xíu, bán không được giá, đem về nhà ăn cũng được, bồi bổ cho hai đứa trẻ.
Trước kia cả nhà đông người, giữ lại đồ ngon cũng chỉ đủ mỗi người hớp vài ngụm canh, bây giờ đã chia ra riêng, vợ con cũng được ăn thêm vài miếng.
Về đồ ăn, Diệp Diệu Đông rất hào phóng, dù không có tiên vẫn không để thiếu ăn, cơ thể mới là vốn liếng, hai đứa trẻ kiếp trước chỉ cao hơn mét rưỡi một chút, mặc dù người miền Nam thường thấp bé, nhưng anh cao mét tám mà, chắc chắn do thiếu dinh dưỡng, nếu không sao lại thấp như vậy.
Đang định chèo thuyền ra xa một chút, rồi câu thêm vài con cá, bỗng nghe có người gọi anh ở phía bên cạnh không xa: "A Đông!"
Anh ngạc nhiên nhìn lại, là bạn thân của anh cả, Trần Vĩnh Phong, cũng đánh cá bằng lồng đất: "A? Sao vậy?"
Trần Vĩnh Phong cho thuyền sát lại gần, cũng là thuyền gỗ nhỏ: "Mày mới thu lưới à?"
"Thu rồi, sao thế? Anh cũng bị mất trộm à?"
"Đúng rồi, đệt mẹ, cũng không biết thằng chết tiệt nào... lấy mất 3 hàng lồng của tao, mấy hôm trước còn đỡ, chỉ mất 1 hàng, hôm nay 3 hàng biến mất luôn, tức chết đi được."
Nghe anh ta bị mất 3 hàng lưới, Diệp Diệu Đông thấy đỡ tức, ít nhất mình chỉ mất 1 hàng.
Hầu hết mọi người đều có tâm lý, chỉ cần có người khổ hơn mình là được an ủi rồi.
Nhưng anh vẫn cùng chửi thề theo: "Phải rồi, chắc chắn là ai đó trong thôn làm, cứ trộm lưới hoài, tìm ra sẽ đánh cho chết."
"Hôm qua lưới Hàn Quốc của em trai tôi cũng bị mất một cái, gần đây trộm cắp rất lộng hành, cứ trộm lưới liên tục.
Diệp Diệu Đông cau mày: "Cũng không làm gì được, đâu thể cả ngày nổi trên biển canh lưới chứ?”
"Đúng vậy, nên rất rắc rối, ai rảnh mà nổi cả ngày trên biển chờ đợi, hơn nữa, trên mặt biển thuyền qua lại nhiều như thế, ai biết được ai trộm?"
Diệp Diệu Đông cũng nghĩ như vậy, nên mới tức giận.
"Thôi thôi, tôi cũng chỉ ghé qua hỏi thăm xem, khá nhiều người bị mất trộm, vậy tôi quay về đây." Trần Vĩnh Phong cũng chỉ ghé qua phàn nàn với người quen, nói xong cũng định quay về. Sau khi Trần Vĩnh Phong đi rồi, Diệp Diệu Đông suy nghĩ trong đầu, ban ngày bến cảng đông đúc, kẻ trộm không thể công khai mang cá lên bờ, trừ khi chính họ cũng ra biển đánh bắt, lúc đó thì không thể nói gì, trừ khi bắt quả tang, nếu không, muốn bắt cũng bắt không được.
Dù nghĩ thế nào cũng bế tắc, anh lắc đầu chỉ đành bỏ qua, không nên lãng phí thời gian, cứ câu vài lần đã, sắp phải về nhà ăn trưa rồi.
Anh cho thuyền trôi dạt tìm một khu vực gần đó không có phao đánh dấu, bỗng thấy một hòn đảo nhỏ cách không xa.
Nghĩ đến hôm nay là ngày 27 âm lịch, sắp sang mồng 1, không bằng ghé qua xem thử.
Nghĩ thế nên anh hành động luôn, cho thuyền chèo tới hòn đảo.
Thấy xung quanh đảo toàn những bãi đá ngầm cheo leo, hiện giờ thủy triều đang lên, gió biển đẩy sóng liên tục đánh vào đá ngầm, bắn nước tung tóe.
Anh cho thuyền vòng quanh hòn đảo, phát hiện phía đông có một rạn đá hình giống con bọ cạp, khi sóng không đánh mạnh, còn lộ ra chút cát dưới đáy, nhưng rất nhanh bị nước thủy triều che phủ, một con bạch tuộc đỏ bị sóng đánh lên bờ, mắc cạn một lúc rồi lại trở về biển, khiến anh thèm khát.
Tốt lắm, chính là chỗ này!
Sang ngày mồng 1, anh sẽ lên đảo từ rạn đá hình bọ cạp này, không cần đợi mồng một, chỉ cần thủy triều rút là có thể lộ ra bãi cát.
Anh còn thấy rạn đá mọc đầy rong biển, Phật phủ, hà biển... Còn thấy ở rạn hình bọ cạp có rất nhiều động vật có vỏ khổng lồ, có lẽ là hàu tự nhiên, không phải trai.
Hàu và trai có sự khác biệt cơ bản, nhưng người ngoài ngành dễ nhầm lẫn. Những thương lái có tâm địa đen tối cố ý bán trai giả hàu lừa những người không am hiểu.
Sau khi khảo sát xong điểm lên đảo, anh hài lòng cho thuyền ra xa khỏi đảo, dừng lại trên mặt biển gần đó, lấy cây cần câu quý giá ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận