Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 568: Ẩu đả tập thể

Chương 568: Ẩu đả tập thểChương 568: Ẩu đả tập thể
Ba cha con đó lập tức đều đỏ bừng mặt, gọi anh em trong họ đến giúp đòi lại máy móc, định bụng nhất quyết không nhận tội, kết quả đối chất đã rơi vào thế yếu còn đỡ, lại còn tự tát vào mặt mình.
"Em tôi bị anh thao túng tâm lý đấy, cả vùng biển rộng lớn như vậy, chẳng lẽ đều là của nhà anh? Bọn tôi chỉ đánh bắt ở bên cạnh thôi, có đến gần phao của anh đâu, ngay cả hàng cá bắt ở xa cũng bị các anh khiêng đi hết rồi."
"Đệch mẹ mày còn cãi!"
A Chính tức giận xắn tay áo định xông lên cũng bị mấy người thôn dân giữ lại.
Mấy người ủy ban thôn cũng khuyên ở bên cạnh: "Đừng nóng, nói chuyện cho đàng hoàng...
"Mày định làm gì, định làm gì... Vốn dĩ đã là sự thật rồi, biển đâu phải của nhà mày, sao chỉ có các người được đánh bắt, sao lại đánh người rồi cướp hàng cướp máy móc chứ."
Diệp Diệu Đông cũng trợn mắt: "Tại sao á? Tại vì chỗ đó bọn tao chiếm trước, tại vì mấy cành cây đó là bọn tao thả xuống, tại vì nắm đấm bọn tao cứng hơn. Cút mẹ mày đi, không cút nữa, tất cả các người đừng hòng đi."
"Mày làm gì mà ngang ngược vậy-" A Thu lại giơ ngón trỏ, mắt đỏ ngầu chỉ vào anh: "Tin ngày mai tao gọi mấy chiếc thuyền vây quanh đảo nhỏ đó, cướp luôn hàng với máy móc của bọn mày không..."
"Đệch mẹ mày... mày thử xem..."
A Chính có tính tình khá nóng nảy, mà cũng rất dễ nổi điên, nghe thấy lời này, lập tức tức giận trực tiếp bẻ gãy luôn ngón trỏ của anh ta, ngay lập tức vang lên một tràng kêu la thảm thiết.
_
Anh trai của tên A Thu đó lo lắng giơ gậy đánh về phía A Chính: "Mẹ mày..." A Chính kịp thời giơ tay đỡ đầu một cái, cánh tay lập tức truyền đến cảm giác đau nhức.
Nhưng mấy người thôn dân vừa nãy giúp ngăn người ở trước mặt anh thì không may mắn như vậy, trực tiếp bị anh trai của A Thu dùng gậy đánh trúng chỗ gần thái dương, rồi đầu ong ong nghiêng sang một bên.
Diệp Diệu Đông đỡ A Chính một cái: 'Mày không sao chứ? Đệch mẹ nó... mày dám đánh người à...'
Nói xong anh cũng cầm đòn gánh đánh về phía anh trai A Thu.
A Chính thì đỡ người thôn dân bị đánh, cũng giơ đòn gánh vừa vung vừa mắng: "Đệch mẹ mày...
Mấy người thôn dân cũng sôi sục lên, họ còn chưa ra tay, mấy tên ngoài thôn này lại dám chủ động ra tay đánh người trước, quá ngang ngược rồi.
Từng người một giơ vũ khí trên tay lên, tức giận văng tục chửi rủa.
"Mẹ mày..."
"Đệch..."
"Đệch mẹ..."
"Đệch mẹ mày...
Lúc nãy khi hai bên cãi nhau nói chuyện có kéo dài chút thời gian, từng người một lần lượt về nhà lấy đòn gánh lấy gậy, hoặc người nhà sợ bị thiệt thòi mang đến cho.
Tình hình vốn đã được an ủi, lập tức vì cái này mà bùng nổ tập thể, một trận đại chiến sắp bùng nổ.
Cái đòn gánh của Diệp Diệu Đông cũng đánh trúng mặt anh trai A Thu, lập tức đỏ lên một vết.
Một đòn gánh của Tiểu Tiểu cũng đánh trúng cánh tay anh ta, hai bên trực tiếp hỗn chiến với nhau.
Người dân hai bên cũng tự cầm vũ khí đánh nhau, người dân ngoài thôn khí thế không đủ, lập tức rơi vào thế yếu, chỉ có thể dùng vũ khí chống đỡ.
Hơn nữa thanh niên trai tráng trong thôn lúc này cũng đều từ trên biển về hết rồi, ai cũng không rảnh về nhà ăn cơm, vừa nghe nói có người ngoài thôn đến gây rối, đều tức giận tự cầm công cụ sẵn tay xông lên.
Khí thế của người dân trong thôn lên cao, vốn dĩ cũng chỉ là tự cầm vũ khí đánh nhau, chiếm thế thượng phong, người ngoài thôn lùi dần, vẫn chưa đánh ngã được ai...
Đợi liên tục có người gia nhập vào, mọi người liền dùng tư thế áp đảo đè bẹp bọn họ, một người ngã xuống, ngay lập tức cũng đổ một mảng lớn.
Lúc này gậy gộc đòn gánh trên tay cũng không dùng được nữa, mọi người trực tiếp ném sang một bên, rồi vây những người ngoài thôn này lại ẩu đả tập thể, đấm đá tứ tung, miệng cũng văng tục chửi bới, nước bọt bắn tung tóe.
"Xem các người ngang ngược, còn dám đánh người..."
"Không biết đây là chỗ của ai, còn dám đến cửa gây rối à?"
"Đệch mẹ nó, dám cướp hàng của thôn tao, còn dám hùng hổ đến cửa, đánh chết mày..."
"Mẹ kiếp, lôi thằng vừa nãy đánh người ra đây!" Diệp Diệu Đông tức giận nói.
Họ cẩn thận nhận diện một chút, Diệp Diệu Đông lại thấy thằng nhóc lợi dụng nước đục thả câu trong đám đông, lại còn đi theo một đám người lớn đấm đá ở đó, lập tức mắt giật giật.
Đệch, thằng nhóc này lẻn vào đây lúc nào vậy?
Tiểu Tiểu tinh mắt nhìn tên A Thu nằm co ro ôm đầu ở góc: "Ở đó kìa! Kéo nó ra mà xử!"
A Chính cũng hăng máu nói: 'Kéo cả ba cha con chúng nó ra... Dám đánh tao, đệch mẹ mày..."
Mấy người thôn dân nhiệt tình dịch chỗ cho họ, để tiện kéo người ra.
Diệp Diệu Đông cũng không rảnh mà lôi thằng nhóc kia ra, trước tiên kéo người ra đã. "Thôi đừng đánh nữa... bọn tôi không đòi máy móc nữa..."
"Các người tính là cái thá gì? Nói đòi là đòi, nói không đòi là không đòi? Đánh, đánh cho chúng sợ, lại còn dám nói sẽ ra biển cướp của bọn tao, đánh cho mày chết!"
Mấy người họ hăng máu đánh đập ba cha con kia, hôm nay không đánh cho chúng nằm bẹp nửa tháng một tháng, ngày mai người ra biển bị cướp sẽ là họ.
Ít nhất mười ngày tới, họ đều phải đánh bắt mực quanh đảo nhỏ đó.
Thà ra tay trước còn hơn, kẻo lúc đó người xui xẻo là mình.
Mấy người ủy ban thôn từ lúc đối phương chủ động đánh người trước cũng không lên tiếng nữa, mà đứng sang một bên xem, bây giờ chỉ cần không đánh chết người thì không tính là chuyện gì.
Đàn ông tất nhiên phải có khí phách, bị người ta đánh, đương nhiên phải đánh trả.
Cha Diệp với cha Lâm đẩy xe về đến cửa nhà cũng vội vàng chạy đến, thấy Diệp Diệu Đông không sao còn đánh người được, cũng yên tâm.
Nhưng nhìn thấy đứa nhỏ trong đám đông, mặt cha Lâm lập tức tối sâm, thằng nhóc này...
Cái gì cũng có phần của nó, còn hăng hái thế, cha Lâm lạnh lùng tiến lên nắm lấy cổ áo sau của nó.
Lâm Quang Viễn đang đánh hăng, thấy có người kéo mình, đầu cũng không ngẩng lên vặn người mắng: "Buông ra, thằng nào đệch mẹ kéo áo tao..."
"Ông nội mày!"
"Ông nội mày... A? Ông nội..."
Mặt của cha Lâm càng đen hơn: "Về rồi tính sổ với mày."
Hỗn chiến cứ tiếp diễn...
Không đúng, bây giờ phải gọi là đánh đập một chiều!
Cùng với thanh niên trai tráng trong thôn dần đông lên, người đứng ở ngoài đều đã không nhìn thấy người bị đánh ở bên trong nữa, mấy bà vợ xung quanh cũng chỉ trỏ mắng. -
"Đáng đời bị đánh..."
"Lại còn dám cầm vũ khí đến thôn mình!"
"Vừa nãy nghe nói còn là bọn chúng đánh người trước, rất ngang ngược, không thì bí thư còn định nói lý lẽ."
"Phải đánh trả lại, không thì tưởng bọn mình dễ ăn hiếp..."
"Không biết là thôn nào nhỉ?"
"Ai mà biết thôn nào? Vừa nãy hình như cũng không nói?"
"Hình như là thôn Hải Thanh thì phải?"
Đánh đập một chiều được một lúc, bí thư Trần sợ họ đánh ra chuyện, thấy cũng tạm ổn rồi, liền vội ngăn lại, đặc biệt là ba người Diệp Diệu Đông.
"Được rồi được rồi, không thể đánh nữa, đánh nữa sẽ ra chuyện đấy."
"Tạm ổn là được rồi..."
"Dừng lại dừng lại, tạm được rồi... Đừng đánh nữa..."
Họ lại kêu gọi mấy người thôn dân đứng xem náo nhiệt bên cạnh giúp ngăn lại, có người còn chưa nỡ dừng tay.
Diệp Diệu Đông thấy cũng tạm ổn rồi, mới dừng tay, rồi nói với đám người ngoài thôn nằm dưới đất: "Đừng trách bọn tôi, muốn trách thì trách các người bị xúi giục đến đây."
"Đúng vậy, cũng không xem đây là đâu, chạy đến thôn người ta làm loạn, còn đánh người, đáng đời...
"Còn không cút nhanh đi!"
Mấy người kẹt ở giữa, bị đánh không nặng, nghe vậy lập tức từ từ bò dậy.
Diệp Diệu Đông nhặt cây đòn gánh có đánh dấu đỏ của nhà mình trên đất, động tác này lại làm họ sợ hãi lập tức vội vàng ôm đầu ngồi xuống lại. "Xì- Nhát gan- Cút nhanh đi!"
Anh cũng đánh mệt rồi, làm việc cường độ cao, về còn chưa thở được hơi nào.
Mấy người đó liếc nhìn họ mấy cái, thăm dò đứng dậy lại, thấy không có ý định đánh họ nữa, ai còn đứng được thì đỡ nhau.
Có mấy người nằm không đứng dậy nổi, họ tạm thời bó tay, chỉ có thể đợi về rồi gọi người đẩy xe đến chở người.
Bí thư Trần bảo người khiêng mấy người nằm dưới đất ra cổng thôn, may là chỗ này cách cổng thôn cũng không xa lắm.
Anh ta lại vỗ vai Diệp Diệu Đông: "Về đi, đợi qua mùa đánh bắt, nhớ đổi chỗ khác mà đánh bắt."
"Sợ gì chứ, chẳng lẽ họ có thể ngày nào cũng gọi mấy chiếc thuyền cùng làm việc à"
"Ôi dào, sợ bất trắc thôi."
"Biết rồi, mệt chết đi được, đang yên đang lành dính phải chuyện này."
Dưới đáy biển quanh đảo đó còn không ít sò điệp, anh còn chưa nhổ lên, bào ngư trên đá ngầm dưới biển cũng còn nhiều, anh không nỡ, đến lúc đó tùy tình hình, ít nhất gần đây không phải lo.
"Mấy hôm trước Gia Minh cũng đánh nhau với người trên một chiếc thuyền khác, Thừa Lệnh cũng cãi nhau với người ta qua thuyền, người khác ở trên biển cũng thấy nhiều thuyền cầm gậy đánh nhau, mấy ngày nay trên biển loạn lắm, các cậu cẩn thận chút.
"Tôi biết, sẽ cẩn thận."
May là anh để A Chính Tiểu Tiểu ở lại, mọi người ở gần nhau, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Chào hỏi mọi người xong, anh mới nắm cổ áo của thằng nhóc đang cười hề hề bên cạnh: "Sao cái gì cũng có mày thế? Đi theo lúc nào vậy?"
Lâm Quang Viễn chỉ cười hề hề, không nói gì. Diệp Diệu Đông vả vào sau ót nó: "Về rồi ngoan một chút, đừng gây chuyện, nhưng cũng đừng sợ chuyện là được. Người khác đánh nhau ẩu đả, nếu không liên quan đến mày, mày ít xen vào, bây giờ bên ngoài cũng loạn lắm."
"Hì hì, dượng út, chuyện hôm nay có liên quan đến cháu, nên cháu mới đi theo."
"Mệt chết rồi, tao chỉ muốn về nằm, biết thế cứ phái mày đến là được rồi."
"Hả?"
"Hả cái đầu mày, đi thôi, vê nhà."
Lâm Quang Viễn vặn người một cái, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh: "Sao mọi người đều thích nắm cổ áo sau lưng người ta vậy?"
"Vì thuận tay.
A Chính cũng vặn cổ, vừa đi vừa vận động hai tay: "Nhớ mấy ngày trước không làm việc, sướng biết bao, phóng khoáng biết bao."
Diệp Diệu Đông trợn mắt: "Vậy mày đừng làm nữa, bán thuyền đi! Đủ cho mày ăn uống lâu lắm rồi, hết tiền rồi tính sau."
"Đùa gì vậy? Tao vất vả lắm mới có thuyền mà."
Tiểu Tiểu cười nói: "Mấy ngày này kiếm được không ít, hơn đi làm lặt vặt nhiều, ai mà chả tiếc. A Chính không làm nữa, thì tao đành miễn cưỡng ăn một mình vậy."
"Mày nghĩ cái quái gì vậy?"
"Miệng chó không thể nhả ra ngà voi."
"Miệng chó mày có thể nhả ra ngà voil"
"Nói bậy nói bạ, miệng chó mày rõ ràng nhả ra răng chó..."
Hai thằng trẻ con.
Diệp Diệu Đông khoác vai Lâm Quang Viễn mặc kệ họ cãi nhau, tự mình bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận