Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1211: Hai cái cháu trai

Chương 1211: Hai Đứa Cháu Trai
Mọi người đều cười ha ha.
"Ngươi là ông chủ lớn như vậy, ở đâu còn muốn ăn cơm chùa, bọn họ đại khái đều hoan nghênh ngươi còn không kịp."
"Đúng vậy a, Đông ca bây giờ lợi hại như vậy, ai cũng đều muốn nể mặt. . ."
Diệp Diệu Đông cười lắc đầu, "Đừng có chém gió nữa, ta cũng là nói đùa, cũng chỉ một hai lần, nhiều lần thì còn đến đâu? Ta muốn một mình ta thì còn được, nhiều người, sao có thể nào mỗi ngày ăn không?"
"Bất quá, bằng vào gương mặt này của ta, đúng là có thể ký sổ nợ, cơm nước xong xuôi ký cái tên là được."
"Ta vừa mới cũng theo chân bọn họ nói rồi, lần sau bán xong hàng, các ngươi cứ đến đây ăn cơm, gọi món, sổ sách cứ ghi tên ta, đến lúc đó ta thống nhất tính tiền. Ta có đôi khi bận rộn không nhất định cùng các ngươi ra biển, tựa như mấy ngày trước vậy."
Hắn cũng không sợ bọn hắn đánh cờ hiệu của hắn mà ăn uống phung phí, dù sao, ngoại trừ đi theo hắn ra biển trở về thành phố, lúc khác bọn hắn cũng không có cái gì cơ hội tới, cho dù tới, cũng không thể nào là cùng một nhóm người, vả lại cũng là muốn ký tên.
Hơn nữa nói, ra biển trở về gọi món ăn cơm, cha hắn khẳng định cũng có mặt, đợi sau khi trở về hắn cũng thông báo một chút cho cha hắn.
Nếu là dẫn công nhân trên thuyền hắn tới đây ăn cơm, có thể trực tiếp báo tên hắn, ghi sổ nợ.
"Tốt, vậy thì càng đơn giản, ngươi bây giờ việc làm ăn càng làm càng lớn, càng làm ra nhiều tiền, về sau cũng không cần mỗi ngày ra biển, mời người làm là được rồi."
"A Đông là mắt thấy từng chút từng chút liền phát tài, quá lợi hại. . ."
"Đã là đại lão bản có tiếng, xung quanh khắp nơi, không có ai không biết A Đông, nghe nói trên trấn rất nhiều chủ thuyền cùng lão bản đều biết."
"Đi theo... Ý anh hai năm, rất nhiều bà mối, tới cửa muốn... Nhanh nhanh ta nói nàng dâu..." Trần Thạch nói lắp đã tốt hơn nhiều, lời nói cũng nhiều hơn.
"Ha ha, thực sự ngươi cũng 20 rồi, nên cưới vợ."
"Ý anh... Để... Chị dâu nói một chút?"
"Coi trọng người nào? Trong thôn chúng ta? Hay là muốn A Thanh đi giúp ngươi nói?"
"Ta... Ta vụng trộm... Nói cho ngươi."
Diệp Diệu Đông cười ha hả đáp ứng, cũng không có coi ra gì.
Bọn hắn ngồi xe máy kéo nhà mình đến bến tàu, lại mở thuyền trở về.
Chuyến này hắn là chuyên môn mở Đông Thăng hào đi Ôn thị kéo hàng, không có cùng ba chiếc thuyền khác, ba chiếc thuyền kia lúc này đại khái cũng còn ở trên biển.
Đi một chuyến Chiết tỉnh không có nhẹ nhõm như đi biển, sau khi xong hắn cũng mệt lả.
Làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm nhiều ngày như vậy, thân thể không có cảm thấy mệt mỏi bao nhiêu, trong lòng lại cảm thấy mệt muốn chết rồi, dù sao còn phải thu xếp rất nhiều chuyện.
Bất quá, những người khác sau khi đi, Trần Thạch lại một đường theo sau hắn, cùng trở về nhà, đến cửa nhà, chó con sủa ầm lên, hắn mới phát hiện sau lưng còn có người.
"Ngươi sao không trở về?"
"Tìm... Tìm chị dâu... Làm mối..."
"Ngươi nói thật à?"
Hắn còn tưởng rằng là nói đùa.
Trần Thạch cười hề hề gật đầu, "Thật."
"Vậy là ai? Ngươi muốn cho chị dâu ngươi nói với ngươi cô nương nào? Vào nhà nói đi."
Mặc dù hắn rất mệt, nhưng là đã quan hệ đến đại sự cả đời của người ta, hắn cũng tò mò Trần Thạch coi trọng người nào.
Không biết có phải hay không là trong thôn bọn họ?
Trong phòng chỉ có bà nội đang thu xếp đồ ăn cho hắn, Trần Thạch nhìn một chút, cũng yên tâm nói: "Ta... Ta muốn... Đông Thanh..."
Diệp Diệu Đông đang rót nước trà, nghe vậy trực tiếp làm đổ lên tay, ngạc nhiên nhìn hắn.
"A? Ngươi muốn Đông Thanh?"
Hắn cười hề hề gật đầu, trên mặt đen kịt cũng ửng đỏ, còn đỏ đến mang tai.
Diệp Diệu Đông cảm thấy có chút khó làm, có chút khó khăn,
Đông Thanh là em gái của A Quang, xét theo tính cách của A Quang, khẳng định sẽ không đồng ý, dù sao Trần Thạch có khiếm khuyết sinh lý rõ ràng, nói chuyện bị líu lưỡi cũng đủ để cho người ta chê cười.
Cho dù là hắn, đều sẽ không đem em gái gả cho người như vậy, cho dù người đó có tốt đến đâu, lại cần cù tài giỏi, chất phác thật thà, nhưng là có khiếm khuyết thì không tránh khỏi.
Bùi Đông Thanh bản thân lại không lo chuyện chồng con.
Trong nhà hiện tại cũng là gia đình giàu có nổi tiếng trong vùng, có đến mấy chiếc thuyền.
Bùi Ánh Thu tết nguyên đán năm nay còn gả cho người đi lính, của hồi môn đều có tam chuyển nhất hưởng(*), phong phú cực kỳ. Nhà nàng cùng hắn vẫn là thông gia.
(*) Tam chuyển nhất hưởng: 3 món đồ quay được + 1 món phát ra âm thanh (xe đạp, máy khâu, đồng hồ đeo tay + radio)
Không phải hắn khoác lác, hắn hiện tại thật sự rất nổi danh.
Nhà mẹ đẻ lại có tiền, thông gia cũng có tiền, anh chị em lại không kém, của hồi môn lại phong phú, người lại không xấu, nhìn còn rất thanh tú, cô nương như vậy làm sao mà ế được, quả thực là rất được yêu thích.
Nghe nói Bùi Ánh Thu xuất giá, mấy tháng nay bà mối đã đạp đổ cả cửa nhà A Quang, mấy thôn phụ cận đều có mấy người phụ nữ đến cửa làm mai.
Chỉ bất quá bởi vì mẹ kế của hắn mang thai, nhà bọn hắn hiện tại động tác gì cũng không dám có, cũng không dám để cho người ta tới cửa, vừa có bà mối xuất hiện tại cửa ra vào liền mời người ta ra ngoài, sợ bị người nhìn ra vấn đề.
Sang năm Bùi phụ quyết định không ra biển nữa, cũng có một phần nguyên nhân này, Mã thẩm đã không thích hợp lộ diện trước mặt người khác, chỉ có thể ở trong nhà, hắn là người lớn trong nhà, nên ở nhà trông coi.
Nếu không phải là bởi vì nguyên nhân này, Bùi phụ cùng A Quang sớm đã làm người ta khắp nơi nghe ngóng rồi.
Dù sao Bùi Đông Thanh cũng đã 22.
Nếu không phải đằng trước A Quang kết hôn muộn, lại thêm hôn sự của Bùi Ánh Thu xảy ra biến cố, nàng cũng không đến mức kéo tới cái tuổi này.
Hiện tại người ta nói chuyện cưới xin cũng là sẽ theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, lại thêm hai chị em cũng chỉ kém có hai tuổi, khẳng định trước tiên cần phải giải quyết người lớn, rồi mới tới người nhỏ.
Hiện tại ý tứ của nhà bọn hắn, hắn cũng có chút rõ, khẳng định là phải đợi Mã thẩm sinh em bé xong rồi mới nói, cũng không có mấy tháng nữa.
Diệp Diệu Đông có chút không biết phải nói thế nào, khuyên hắn biết khó mà lui, lại cảm thấy không thích hợp, đây không phải là xem thường người ta sao?
Nhưng là, hắn cũng thực sự có can đảm...
Can đảm lắm!
Bùi Đông Thanh hiện tại còn đang ở nhà xưởng làm việc cho hắn, mỗi tháng còn kiếm tiền lương, không nói nhà mẹ đẻ, chỉ nói cái này, cũng không biết so với cô nương khác trong thôn thì hơn bao nhiêu lần. Không hề nghi ngờ, cô nương này là chói mắt.
Trong xưởng có mấy người đàn ông, cho dù đã kết hôn, thấy được nàng cũng tự nhiên nói chuyện nhỏ giọng, có yêu cầu gì đều đáp ứng, gọi làm gì liền làm gì, vô cùng thông minh nghe lời.
Đối với bà chủ Lâm Tú Thanh thì không dám nói lung tung, nhưng là đối với Bùi Đông Thanh lại cũng sẽ trêu đùa hai câu.
Có Bùi Đông Thanh, lại thêm trong xưởng phần lớn đều là phụ nữ, Lâm Tú Thanh quản lý những người này cũng bớt việc không ít.
Mấy người chưa kết hôn lại càng không cần phải nói, cũng không có việc gì liền lảng vảng trước gót chân nàng, lấy lòng các kiểu, tìm chút cảm giác tồn tại.
Rất nhiều đàn ông đều muốn xông lên, không dám nói khác, nhưng ít nhất những người này đều là không có khiếm khuyết.
Trần Thạch có cái gì hơn người?
So với hắn cần cù chịu làm cũng có, chất phác cũng có.
Quá nhiều lựa chọn, người ta dựa vào cái gì mà coi trọng hắn a....
Diệp Diệu Đông đoán chừng, nếu hắn chạy đi nói với A Quang, muốn giới thiệu Trần Thạch cho hắn làm em rể, hắn đoán chừng là muốn bị đánh cho một trận...
"Ha ha... Ngươi nói đùa sao."
"Không có, là thật!"
Hiện tại nói cũng không lắp bắp.
"Cái này của ngươi có chút khó à? Đàn ông độc thân toàn thôn đều để ý nàng, cũng không chỉ có vậy, đàn ông độc thân mấy thôn lân cận cũng đều để ý nàng. Không đúng, người muốn lấy nàng có thể xếp hàng từ cửa nhà nàng đến tận thành phố, ý của ta là ngươi hiểu rồi chứ?"
Hắn vẫn cười, chỉ là có chút miễn cưỡng.
"Ta... Ta biết, chỉ là muốn thử một chút."
"Ta đi hỏi cũng sẽ cho ra kết quả như vậy thôi."
Hắn có chút cô đơn, trên mặt cũng không còn khuôn mặt tươi cười, trầm mặc một chút gật gật đầu, "Vậy... Vậy ta trước... Đi."
Diệp Diệu Đông nhìn dáng vẻ thất thần của hắn, cũng có chút không đành lòng, "Thôi được rồi, ta ngày mai đến nhà nàng hỏi cha nàng một chút xem sao?"
Vừa vặn thừa dịp A Quang không có nhà, Bùi phụ cũng không thể đánh hắn?
"Ai, tốt... Cảm ơn cảm ơn cảm ơn Đông ca."
"Đi đi, về nhà nghỉ ngơi đi, nếu là người ta không đồng ý, ngươi cũng đừng nhụt chí. Chân trời góc bể đâu thiếu cỏ thơm, hà cớ gì đơn phương yêu mến một cành hoa. Dù sao, nhà nàng nói người thân, không nhiều đến mấy chục, cũng có vài chục, có thấy ai thành công qua đâu. Vậy có là người muốn nói với ngươi chuyện cưới xin, ngươi cũng có thể chọn trong số những người đó?"
Hắn cười gật đầu, "Thử trước một chút.'
"Ừ."
Cố chấp như vậy, vậy thì cứ thử một chút.
Sau khi bị cự tuyệt, có lẽ hắn sẽ bỏ cuộc.
Diệp Diệu Đông sau khi về nhà tâm tình rất tốt, trong nháy mắt cũng bắt đầu than thở lên.
"Ai... Con người a, có đôi khi thực sự dũng khí có thừa, nhưng cô nương kia lại quá chói mắt, thiêu thân lao đầu vào lửa..."
Lâm Tú Thanh nhìn thấy hắn trở về, liền theo sau, vào xem một chút, quan tâm hai câu, kết quả vừa mới vào sân nhỏ liền nghe thấy hắn cảm khái.
"Ai cô nương chói mắt, ai lại thiêu thân lao đầu vào lửa a?"
"Cảm khái một câu mà thôi."
"Nói ai vậy?"
Lâm Tú Thanh ngược lại là không có nghi ngờ hắn có tư tình gì, dù sao bà nội đang ở trong phòng, hắn nói chuyện cũng chỉ sẽ nói cho bà nội nghe.
Nếu là thật trò chuyện gì về phụ nữ, cũng sẽ chỉ nói trước mặt bạn bè.
Trước mặt bạn bè, cho dù lời nói ra không phải thật, cho dù là khoác lác, cũng sẽ là ý tưởng chân thật trong lòng.
"Trần Thạch coi trọng Đông Thanh..."
"A?" Lâm Tú Thanh cũng kinh ngạc, còn nhíu mày, trong nháy mắt cũng có chút nghẹn lời.
"Khó trách ngươi lại nói những lời này."
"Đúng vậy a, khó xử, quá làm khó."
"Hắn đây là không biết mình có bao nhiêu cân lượng?"
Diệp Diệu Đông không đồng ý nhìn nàng một cái, "Cũng không thể nói như vậy, không ai mãi nghèo hèn, người ta nói lắp cũng đã tốt hơn nhiều, nói nhiều rồi, không chừng qua hai năm liền bình thường lại?"
"Mặc dù ngươi nói đúng, nhưng hắn vẫn là nói lắp, người như hắn, cũng dám tơ tưởng đến Đông Thanh? Cô nương kia lại cần cù, điều kiện gia đình lại tốt, mặc dù ban đầu có chút thẹn thùng ngại ngùng, nhưng hiện tại cũng hoạt bát hơn nhiều."
"Thẹn thùng ngại ngùng cũng là ưu điểm mà."
"Cho nên, Đông Thanh chỗ nào cũng tốt, ai không muốn đem nàng cưới về nhà? Liền trước đó, cái nhà mà cùng Chiếu Thu nói qua chuyện cưới xin kia đều hối hận muốn chết, hối hận lúc ấy không nên ghét bỏ nàng, còn muốn mời người tới cửa kiểm tra có phải là gái còn trinh không. Hiện tại lại muốn tới cửa nói Đông Thanh, bị Bùi thúc cầm đòn gánh đánh tới, thật không biết xấu hổ."
"Thử một chút đi, dù sao A Quang không có nhà."
"Ta thấy ngươi là canh đúng lúc A Quang không ở nhà, mới dám đến cửa mà hỏi cho ra nhẽ, không phải, hắn đã cầm đòn gánh đuổi theo ngươi đánh rồi."
"Là một lão bản, nhân viên vì đại sự cả đời nhờ vả, ta không thể ra sức, tối thiểu hỏi han một chút, cũng không có vấn đề gì a?"
"Vậy thì ngươi đi hỏi đi, biết rõ là sẽ cho ra kết quả gì, vẫn phải đi làm người ta chán ghét."
"Vạn nhất thì sao? Người ta chỉ là đánh cược một cái vạn nhất..."
"Nào có nhiều vạn nhất như vậy?"
Lâm Tú Thanh mang tới cho hắn một chậu nước ấm, "Ngâm chân, sẽ dễ chịu một điểm. Về đến đã lâu như vậy, cũng không biết đem giày đi mưa cởi ra."
"Ừ, tính ăn xong lại tắm rửa."
"Cái kia cũng có thể ngâm chân trước, đợi lát nữa lại tẩy một lượt liền không có thúi như vậy, chân của ngươi mà không có rửa hai lượt, thì không được phép lên giường."
"Ghét bỏ đến thế cơ à, vậy mà vẫn cùng ta đắp chung một cái chăn?"
Lâm Tú Thanh không có ý tứ, hắng giọng, quay đầu nhìn thoáng qua bà nội, chỉ thấy bà cười ha hả nhìn hai người bọn họ.
"Các ngươi nói các ngươi, tai của ta có chút điếc, nghe không rõ lắm."
Lâm Tú Thanh ngượng ngùng, chuyển sang chủ đề khác, "Gần đây, mỗi ngày thành phố đều thu mua một lượng lớn hàng lên men, ta cũng không rảnh đi xem, chỉ có thể cách hai ba ngày liền gọi điện thoại cho cha ta hỏi một chút, ngươi trở về có thấy không? Thu hàng cùng tình huống lên men thế nào rồi?"
"Đi xem xét một lượt, mỗi ngày kéo mấy xe, đầy liền chở về. Bọn hắn cơ bản đều là làm việc vào ban đêm, ban ngày thì ngủ, ta đi qua thì đều ngủ cả, cũng chỉ có dượng trông cửa, có hai a di đang làm việc. Ban đêm hàng được chở về, sáng sớm các nàng dậy, bắt đầu đổ vào trong thùng lớn."
"Vậy là tốt rồi, không có xảy ra sai sót gì."
"Ân, nói cho cùng, mấy loại cá nhỏ kia đều là đồ không đáng tiền, dân bản xứ xung quanh cũng chỉ thấy mới lạ, nhìn mấy lần cũng không có hứng thú nữa."
Nàng cười cười, "Ngược lại là xem thường, không biết món đồ này có thể kiếm bộn tiền. Như vậy cũng tốt, từng người đều cho rằng là đồ không đáng tiền, liền không quá sẽ chú ý."
"Đúng."
"Trong khoảng thời gian này, mẹ bảo người ta đem cá đã lên men thu gom lại, dự định tiến hành lên men lần hai. Dù sao hiện tại hàng cũng không thu được trong nhà, đem đến thành phố lên men. Gần đây thùng chứa vận chuyển đến rất nhiều, dứt khoát tận dụng, tiến hành lên men hai lần, kém là kém một chút, nhưng là vẫn có thể ăn, giống như nước mắm. Ta không hiểu cái này, dù sao mẹ đã nói, liền nghe bà thu xếp."
"Cũng được, đừng lãng phí, đến lúc đó, đánh dấu một loại là nước mắm tinh phẩm, một loại là nước mắm thường. Cùng một loại đồ vật đều có loại đắt loại rẻ, vừa vặn kéo ra một chút chênh lệch, cũng có thể kiếm thêm chút tiền, muốn ăn loại tốt liền mua loại đắt, điều kiện gia đình bình thường, cũng không có yêu cầu cao."
Hắn bỏ nhiều vốn liếng vào như vậy, cũng là lúc nên bắt đầu kiếm tiền rồi.
"Ta vẫn phải đi đặt trước một nhóm lớn túi đóng gói, chờ sau khi làm xong sản phẩm lên men lần hai, đến lúc đó bao bì đóng gói cũng phải thiết kế lại cho khác biệt."
"Vậy ngươi xem mà làm, mấy con đường nhỏ nhặt này ta không hiểu, chỉ có thể trông nom cá khô trong nhà cho ngươi."
"Ừ."
Diệp Diệu Đông sau khi ăn xong, cũng đã ngâm chân xong, ăn mì liền đi tắm rửa, sau đó mới nằm lại trong chăn ấm nghỉ ngơi.
Khi trở về, hắn đã tạt qua nhà xưởng một chuyến, cũng không cần thiết phải đi ra nữa.
Mặc dù đã cuối tháng ba, nhiệt độ không khí cũng tăng lên, nhưng là vẫn lạnh, ra vào như cũ hắn vẫn là mặc áo bông dày, nằm lại trong chăn, chỉ cảm thấy ấm áp.
Thẳng đến hừng đông ngày hôm sau hắn mới thức giấc, nghĩ đến chuyện khó xử của Trần Thạch, hắn lại nằm xuống.
Sáng sớm không thích hợp bị mắng, vẫn là lại một hồi nữa, từ từ đã.
Dù sao hắn đã vất vả như vậy, cũng không ai sẽ sáng sớm gọi hắn dậy, hắn lại tiếp tục nửa mê nửa tỉnh ngủ một giấc, đem cảm giác thiếu ngủ trong khoảng thời gian này bù đắp lại, mới miễn cưỡng tới Bùi gia.
Lâm Tú Thanh cũng cảm thấy hắn là tự tìm mắng, không có quản hắn, chỉ bảo hắn đến lúc đó nói khéo léo một chút, không phải là ý của hắn, chỉ là được cấp dưới nhờ vả, không tiện cự tuyệt.
Diệp Diệu Đông gật gật đầu, mang theo đồ chơi mua cho em bé Huệ Mỹ, còn có Tiểu Khê nằng nặc đòi đi theo.
Ai ngờ, vừa tới cửa, liền nhìn thấy cặp song sinh đang ngồi xổm trong bô nghịch phân... Cũng không biết là ai ị ra.
Trong đó có một đứa, nắm một nhúm, định cho vào miệng, con mắt của Diệp Diệu Đông sợ đến ngây người, thân thể phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, vội vàng tiến lên nắm lấy tay của nó.
Kết quả không biết là Bùi trái hay là Bùi phải, còn đưa tay, muốn đưa phân cho hắn ăn.
"A, ta không ăn, ta không ăn..."
"Ăn... Ăn..."
"Ta không ăn, ta không ăn... A xxx, ngươi cũng đừng ăn a..."
Diệp Diệu Đông nhìn đứa bé kia, cũng nắm một nhúm phân trong tay, một cái định nhét vào miệng, một cái cũng đưa cho hắn ăn, sắc mặt hắn đều méo mó.
Chỉ có thể vỗ về cái tay đang nhét phân vào miệng kia của nó, lại túm lấy bàn tay nhỏ bé đang đưa cho hắn ăn,
Nhưng làm sao được, đứa còn lại nhàn rỗi, một cái tay lại bắt một nhúm, đưa cho hắn.
Hắn bận bịu muốn chết rồi, hai cánh tay mà phải lo bốn cái tay.
Diệp Diệu Đông hô to: "Huệ Mỹ, con bé kia, còn không mau ra đây, con trai của ngươi muốn ăn phân rồi."
"A cái gì..."
Diệp Huệ Mỹ nghe vậy luống cuống tay chân từ cửa sau chạy ra, "Làm sao vậy, tam ca?"
"Ngươi xem con trai của ngươi, bọn hắn muốn ăn phân! Trời ạ, ngươi tranh thủ thời gian, thu thập một chút cho bọn hắn, xém chút nữa đã đút vào miệng ta rồi."
Diệp Huệ Mỹ nhìn hai đứa con trai trên người bốc mùi, tã cũng rơi ở trong bô, vừa tức giận lại buồn cười, trêu Diệp Diệu Đông xong, nhịn không được cười lên.
"Hiếu thuận ngươi đó, đi ị còn muốn mời ngươi ăn đồ nóng hổi."
"Ngươi nói cái gì vậy hả, sớm biết ta liền để bọn hắn tự ăn, ọe, thật là buồn nôn, tranh thủ thời gian đem bọn họ đi tắm, cũng không có người trông coi, liền để bọn hắn ở cạnh cửa, không sợ bị người ôm đi à."
"Ta là nghĩ đến mở cửa, cho bọn hắn phơi nắng, dù sao cũng trong nhà, còn có Tiểu Ngọc trông bọn hắn, ta chỉ là đi ra vườn rau sau nhà hái một chút đồ ăn, liền trở lại, con bé này không biết chạy đi đâu rồi."
Diệp Huệ Mỹ vừa nói vừa ôm một đứa, đồng thời còn dặn hắn ôm đứa còn lại.
"Ngươi giúp ta ôm một đứa đi."
"Ọe, thật là buồn nôn, nghịch dơ bẩn khắp người."
Diệp Diệu Đông ghét bỏ muốn chết, không muốn ôm, nhưng thấy nó lại ngồi xổm xuống, bắt một nhúm, chỉ có thể bất đắc dĩ chọn chỗ sạch sẽ, kẹp nách đứa bé, nhấc lên.
Lại rũ sạch phân trong tay nó, thuận tiện nắm chặt cánh tay nó, đề phòng nó đưa tay lên miệng liếm.
"Nếu không phải là cháu đích tôn của ta, ta đã ném đi rồi, yue ~ thật là buồn nôn..."
"Em gái, em gái, em trai ăn c*t... Em gái, em trai ăn c*t..."
Diệp Tiểu Khê nhìn bọn hắn vào nhà, cũng tranh thủ thời gian, bước vào tìm Bùi Ngọc.
Bùi Ngọc cũng không biết trốn góc nào, nghe được nàng gọi, lập tức chui ra ngoài.
"A? Em trai ăn c*t?"
"Đúng vậy a, đúng vậy a, ngươi mau nhìn! Mau nhìn!"
Hai nha đầu cực kỳ hưng phấn, nhanh chóng chạy đi hóng chuyện.
Diệp Diệu Đông một tay níu một đứa, hỗ trợ trông chừng, Diệp Huệ Mỹ đi nấu nước nóng.
"Mã thẩm đâu, tại sao không có thấy? Sao không có ai ra hỗ trợ?"
"Bà ấy hiện tại không tiện ra ngoài, mấy tháng nay, không ngừng có người tới cửa làm mối cho Đông Thanh, sợ bị người nhìn thấy, cho nên ban ngày, liền để bà ấy ở nhà cũ. Dù sao ai cũng biết, bà ấy hiện tại cùng bố chồng của ta sống chung, ở trong nhà cũ còn an toàn một điểm, cũng sẽ không có ai biết bà ấy còn ở lại cái nhà đó."
"Ra vậy. Vậy thì ban đêm không ai tới, lại trở về ngủ."
"Là vậy."
Diệp Huệ Mỹ nhìn thấy Bùi Ngọc không biết từ nơi nào xuất hiện, giận không có chỗ phát tiết, "Bảo ngươi trông em, chết ở đâu rồi?"
Bùi Ngọc đem tay đang giấu sau lưng giơ ra, lập tức khiến cho mọi người giật mình kêu lên. Sát bên cạnh Tiểu Khê mặt mũi trắng bệch, chân đều mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch xuống đất, nhắm mắt lại, oa oa khóc lớn, "A, cha... Rắn già... Sợ quá, rắn già đáng sợ... Cha..."
Diệp Huệ Mỹ cùng Diệp Diệu Đông cũng đều giật mình kêu lên, tranh thủ thời gian lùi về sau một bước.
"Ngươi... Ngươi sao lại bắt rắn..."
Bùi Ngọc trái xem phải xem, thấy con rắn làm cho mọi người sợ, còn duỗi cái tay còn lại vỗ một cái lên đầu nó.
"Không ngoan."
Diệp Diệu Đông nuốt nước miếng, "Không phải, Tiểu Ngọc... Ngươi bắt ở đâu? Cái này... Cái này phải một ký không?"
Bùi Ngọc mờ mịt, không rõ, đem rắn dí sát mặt hắn, làm hắn sợ, vội vàng ngửa người ra sau, lùi lại hai bước, chống vào vách tường.
Hắn lúc này, nhìn Bùi Ngọc giống như nhìn ác ma, gương mặt thiên sứ vô hại thuần khiết, trên tay lại cầm một con rắn già đang thè lưỡi...
"Sao cậu lại biết một ký?"
"Ta... Đoán!"
Hắn không dám nói mình là ăn nhiều thành quen, sợ nàng trực tiếp đem con rắn dúi vào tay hắn, tặng cho hắn.
Nghĩ đến cảnh đó, hắn rùng mình, hắn sợ rắn, chỉ là không ghét bỏ việc ăn chúng.
Hai đứa cháu trai đều hào phóng muốn mời hắn ăn c*t, chị gái muốn mời hắn ăn rắn hẳn là cũng rất bình thường, dù sao hắn cũng đã nuôi nàng hơn nửa năm.
"Tiểu Ngọc, ngươi cầm xa một chút, doạ mọi người rồi, chị gái khóc kìa, ngươi xem."
Bùi Ngọc nhìn Diệp Tiểu Khê khóc lớn, vội vàng ngồi xổm xuống an ủi nàng, cũng đem cái tay cầm rắn giấu ra sau.
Chỉ là nàng giấu tay ra sau, lại thành ra đối diện với hai đứa em trai.
Hai đứa bé kia qua lại xoa tay, vứt bỏ phân dính trên tay, lại vò một cục, đồng thời còn cầm trong tay nghịch, nhìn thấy con rắn già một chút cũng không sợ, còn muốn đem phân nhét vào miệng con rắn già.
Diệp Diệu Đông nhìn mà trợn cả mắt lên, tranh thủ thời gian kéo hai đứa bé ra sau.
Hắn nhìn Diệp Huệ Mỹ, nói: "Nhà ngươi, kỹ thuật bắt rắn là gia truyền sao? Hai đứa bé này vậy mà cũng không sợ rắn?"
Diệp Huệ Mỹ sắc mặt khó coi, "Ta không biết. Bùi Ngọc, mau ném con rắn đó đi cho ta."
"A? Không nỡ, ta tìm rất lâu mới bắt được."
"Vứt bỏ."
"Vừa mới bị sổng, tìm rất lâu, không được."
"Muốn ăn đòn có phải hay không? Đã bảo ngươi, không cho phép bắt rắn, bảo ngươi trông các em, ngươi lại chạy tới bắt rắn."
"Là rắn già chạy ra, ta mới đi bắt nó, cha thích ăn, ta muốn cho cha ăn."
"Ngươi thật là hiếu thảo."
Bùi Ngọc tưởng rằng đang khen mình, cao hứng gật đầu.
Diệp Diệu Đông nhìn nha đầu này, một lời khó nói hết, rõ ràng là cô bé mềm mại đáng yêu, lại có sở thích đáng sợ, một khi đã bắt gặp, thì không thể bỏ qua.
"Ngươi vẫn là mau cho hai đứa nhỏ tắm một cái."
"Tiểu Ngọc, nếu ngươi không nỡ vứt bỏ, thì mang đi cho ông nội ngươi, bảo ông giết thịt cho ngươi, không thôi mọi người đều sợ."
Bùi Ngọc nhìn một chút con rắn trên tay, ồ một tiếng.
Sau đó đi tới bậc cửa, cầm một hòn đá lớn hơn cả nắm tay, đập vào đầu con rắn, máu tươi văng tung tóe.
Diệp Diệu Đông há hốc miệng, biểu hiện trên mặt ngây dại.
Đây là cô bé trước kia sợ cả con giun sao?
A Quang thật lợi hại...
Đây có phải hay không là huyết mạch thức tỉnh? Có thể đem nàng kích hoạt thành mức độ này...
Quá đáng sợ, còn may là nha đầu này không thiếu thốn tình thương...
Diệp Huệ Mỹ cũng giật mình, bị dáng vẻ bưu hãn của nàng làm hoảng sợ.
"Tiểu Ngọc..."
Bùi Ngọc nghiêng đầu lại, cười đến ngượng ngùng, "Chết rồi, các ngươi không sợ rồi?"
Hai người đồng thời lắc đầu, cho thấy không sợ.
Diệp Tiểu Khê cũng ngừng khóc, nước mắt vẫn còn đọng lại trên lông mi, nàng len lén mở to mắt, nhìn thoáng qua, đầu con rắn đã nát, chỉ là thân thể chính vẫn vặn vẹo.
"Chị không sợ, Tiểu Ngọc giết chết nó, bảo vệ ngươi, bảo vệ em trai."
"Chết rồi?"
"Ừ."
Diệp Tiểu Khê nhìn thân thể con rắn vẫn vặn vẹo, vẫn như cũ không dám đến gần, chỉ sùng bái nhìn Bùi Ngọc.
"Em gái của ngươi lợi hại quá!"
Bùi Ngọc cười cong mắt, "Ừ."
Diệp Diệu Đông nhìn Diệp Huệ Mỹ một chút, "Đã chết, quên đi, tắm rửa cho hai đứa bé này, không thôi tí nữa phân không vào miệng ta, thì cũng vào miệng con rắn già, hoặc vào miệng bọn chúng."
Diệp Huệ Mỹ cũng không biết, rốt cuộc mình đã sinh ra hai đứa quái thai gì, thoạt nhìn thì rất ngoan.
Nàng vội vàng pha nước nóng, đặt chậu dưới ánh nắng, lại lột sạch hai đứa bé, bỏ vào chậu rửa mặt.
"Còn may hôm nay có mặt trời, lại gần giữa trưa rồi, nhiệt độ cao, không thôi hai đứa các ngươi sẽ bị cảm lạnh, ngốc nghếch, đi ị cũng nghịch được, còn có thể nhét vào miệng?"
Diệp Huệ Mỹ lải nhải mắng hai đứa con ngốc.
"Mẹ, em trai ăn c*t sao? Ăn có ngon không?"
Bùi Ngọc cũng ngồi xổm bên cạnh nàng, hiếu kỳ nhìn, còn biết nói chuyện, thu hút sự chú ý của nàng, thuận tiện lén nghịch nước.
"Nói bậy, không có ăn, kịp thời bị cậu ngươi ngăn lại rồi."
Nàng nói với hai em trai: "Ăn có ngon không?"
"Ăn... Ăn..." Hai đứa bé này còn chưa tròn một tuổi, mới 8 tháng, đừng nói là đi, nói chuyện cũng còn chưa lưu loát.
Diệp Tiểu Khê cũng ngồi xổm ở bên cạnh, thành khẩn nói: "Thối, khẳng định là không thể ăn được."
"Thế nhưng chó đang ăn..." Bùi Ngọc chỉ chỉ mấy con chó đang liếm xung quanh bô.
Diệp Diệu Đông vội vàng đi xua mấy con chó ăn c*t, đem bô đi cọ rửa.
Rửa sạch mới mang ra phơi ở cửa.
"May mà ta tới kịp thời, không thôi ngươi sẽ có thêm hai đứa con ngốc nghếch chuyên đi ăn c*t, ta cũng muốn có thêm hai đứa cháu trai ngốc nghếch đi ăn c*t."
"Đừng nói nữa, cười muốn chết."
"Không sao ta không mang máy ảnh, không có chụp lại."
"Ngươi có phải hay không là cảm thấy tiếc hùi hụi?"
"Có chút, ha ha ha ha..."
Diệp Huệ Mỹ có chút bất lực, trước sự hài hước quá đáng của anh trai.
"Ngươi mỗi ngày chụp đủ thứ ảnh kỳ lạ của con gái, còn muốn chụp cả con trai của ta? "
"Rất tốt, có thể cho bọn hắn sau này xem lại hồi nhỏ mình đã nghịch ngợm ra sao, bày trò gì."
Diệp Huệ Mỹ lắc đầu, không nói nhiều nữa, đem hai đứa bé tắm rửa sạch sẽ xách ra ngoài, mặc quần áo.
Diệp Diệu Đông suy nghĩ một chút rồi nói: "Đối xử tốt với con gái ngươi, thương nàng nhiều một chút, nha đầu này, nhìn nho nhỏ mềm mại, lại có vẻ ngoài lanh lợi, nhưng cảm giác lại có một cỗ ngoan cố."
"Ừ."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận