Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 161: Cá sói biển(1)

Chương 161: Cá sói biển(1)Chương 161: Cá sói biển(1)
"Hừ, đen như cứt chó!" A Quang chép miệng, anh ta nói: "Đông Tử, mày cảm thấy ở đâu có hàng vậy, chỉ cho tao một lối đi?"
Diệp Diệu Đông im lặng nhìn anh ta: "Mày nghĩ tao là thần linh đấy à? Lại còn biết bấm độn nữa chứ? Nếu tao mà biết thì mày nghĩ tao có nói cho mày biết không hả? Tự mình hốt cả ổ luôn!"
"Ôi này, thì mày dùng bàn tay vàng của mày chỉ cho tao một chỗ đi, số cứt chó của mày còn tốt hơn tao."
"Đừng làm phiền tao, ông đây phải kiếm tiền, tự mình tìm đi."
"Mày nhanh nhanh hộ cái đi mà! Chỉ cho tao một con đường đi..." Lần trước A Quang nhờ được Diệp Diệu Đông chỉ điểm nên tìm được hai con lớn nên anh ta rất tin phục vận may của anh.
"Tao cũng sẽ không..."
"Mày tùy ý chỉ tay một cái đi."
"Mày có thấy phiền hay không hả... Đi, đi, đi, cứ vậy đi, mày cút qua bên đó cho †ao..."
Bị A Quang làm phiền không chịu được nên Diệp Diệu Đông chỉ bừa một cái, để anh ta đi đến chỗ xa một tí, làm cho anh ta nhanh chóng cút xa hơn một chút.
Kết quả cũng không biết có phải anh thật sự nhạy bén hay không mà A Quang vừa hấp tấp chạy qua đó một lát thế mà lại phát hiện ra một con cá lớn mắc cạn.
"A? Vãi nhái thật, Đông Tử mày thiêng thật đấy! Không biết đây là cá gì?"
Diệp Diệu Đông vừa nghe anh ta hô to một câu vãi nhái thì trong lòng không kìm được mà rơi lộp bộp, chạy nhanh đến, trong lòng không nhịn được nghĩ, chả lẽ mình thật sự chỉ cho anh ta được chỗ ngon nghẻ thật à?
Hai người khác nghe thấy động tĩnh thì cũng nhanh chạy đến.
"Cá gì đây?" "Có nhiều tiền không?"
Diệp Diệu Đông chạy đến phía sau, vừa nhìn thấy thì trợn to hai mắt: "Sói biển ư?"
Thân mình hình bầu dục dài, miệng nhọn, cằm vát lớn, đầu như cái thoi, răng nanh lớn vượt trội so với hàm, màu sắc xung quanh mắt là màu đỏ hơi có sắc vàng, không còn nghỉ ngờ gì nữa đó là một con cá sói biển.
"Hả? Đây là cá sói biển ư? Lớn vậy á?"
"ÐĐm, mày biết à? A Quang thế mà lại tìm được sói biển á? Con này phải hơn một mét đấy?"
Ngoài Diệp Diệu Đông ra thì ba người khác đều chỉ mới nghe qua tên chứ chưa bao giờ nhìn thấy cá thật, lúc này coi như được mở rộng tâm mắt.
A Quang hí hửng xoa xoa hai tay: "Con này phải được một mét đấy nhỉ! Chỉ tiếc con cá này chỉ dài thân, chắc chỉ được cỡ mười lăm cân thôi."
"Nghe nói loại cá này có thể dài đến một mét tám đấy."
"Nếu thế thì nhỏ..."
"Mày biết đủ đi! Một cân năm hào thì cũng phải được tầm mười đồng rồi đấy, hôm nay thế này là đủ hòa vốn rồi, không phí công đi ra."
Diệp Diệu Đông hối hận tím cả ruột gan, chỉ tiện tay chỉ bừa cho anh ta chỗ này chứ, mẹ nó, lần sau đếch làm kiểu này nữa, giữ lại cho mình không tốt hơn sao?
Tiểu tiểu lại gân dùng cùi chỏ huých Diệp Diệu Đông: "Mày cũng chỉ cho tao một chỗ đi, để tao đi tìm xem thế nào nhớ?"
"Tao cũng muốn..."
"Cút, chúng mày coi tao là thầy bói đấy à? Ông đây muốn tự tìm!"
A Quang hí hửng vạch bao tải ra, anh ta vừa bỏ con cá sói biển vẫn còn đang động đậy vào vừa nói: "Tao nghe nói cá sói biển này có tập quán sống theo đàn, có khi còn gặp được cả đàn như bão ấy, hay là chúng ta nhân lúc bây giờ nước biển vẫn chưa rút hết lái thuyền ra biển quăng lưới thử xem sao?" Nếu không đợi đến lúc thủy triều xuống thì sẽ mắc cạn không dễ để đẩy ra ngoài được, chỉ có thể đợi thủy triều dâng mới ra được.
Mắt tiểu tiểu và A Chính sáng rực lên: "Được được, Đông Tử, chúng ta đi quăng lưới thử xem, nếu không có cá thì chúng ta quay về đảo, dù sao hôm nay chúng ta cũng có nguyên cả ngày."
Diệp Diệu Đông cũng thấy rung rinh: "Được, vậy chúng ta thử quăng lưới xem, xem xem có cá sói gì đó không."
"Đúng, đúng, đúng, có khi còn có cả rùa biển."
Bốn người nói là làm, lập tức lấy dây, lại hợp sức đẩy một cái thuyền nhỏ, dù sao bây giờ thủy triều đã hơi cạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận