Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 154: Thuyền gỗ nhỏ(2)

Chương 154: Thuyền gỗ nhỏ(2)Chương 154: Thuyền gỗ nhỏ(2)
"Nếu anh thực sự có muốn làm tốt thì em nhất định sẽ hỗ trợ anh, nếu anh chỉ đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, vậy thì đừng lãng phí số tiền này nữa."
Diệp Diệu Đông bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc ngắn của cô, đây là lần đầu tiên anh thành khẩn đến như vậy: "Tin anh một lần đi, lãng tử rồi cũng sẽ quay đầu."
Nghe được câu này, sống mũi Lâm Tú Thanh cay cay, hốc mắt cũng đỏ ửng lên.
Sau một lúc lâu, cô mới nói: "Là anh nói đói"
"Phải, là anh nói!" Anh nghe thấy cô khụt khịt mũi thì vỗ về an ủi sau lưng: "Chúng ta mua thuyền đó đi, hiếm lắm mới có cơ hội này, sau này kiếm tiền mua thuyền lớn, thuyền nhỏ cũng có thể bán rồi, không lỗ đâu."
"Được.' Cô dang tay ôm anh.
Thấy biển hiện gần đây của anh, cô tình nguyện cho anh một cơ hội, nếu anh lừa cô thì cô cũng có thể bán thuyền đi, chi phí thử cũng không lớn.
Hai vợ chồng nói chuyện với nhau xong thì lại thương lượng xem cha sẽ bán cho bọn họ bao nhiêu tiền, nhất định sẽ không kém giá bên ngoài là bao, dù sao thì chị dâu cả, và chị dâu hai cũng thấy.
Diệp Diệu Đông không hề lo lắng, cha mẹ anh đều không phải người thiếu tiền: "Trước tiên phải xem anh cả và A Hoa nghĩ sao đã, anh thấy vừa nãy A Hoa cũng hơi động lòng rồi."
"Không phải chị dâu hai đã ngăn cản rồi sao? Muốn để chị dâu hai bỏ tiền ra cũng hơi khó đấy."
Anh bĩu môi, Tì Hưu chỉ vào được chứ không ra được, thảo nào trước đây tích cóp được nhiều tiền thế.
"Lát nữa là biết thôi, có thể bọn họ lại muốn theo cha làm hơn thì sao, không cần tiền vốn lại còn ổn định nữa." "Thật ra chúng ta cũng không cần phải làm một mình..."
"Không làm một mình thì chẳng lẽ là ba anh em cùng nhau thay phiên nhau làm sao? Một tháng chỉ đi được mấy ngày, những thời gian còn lại thì anh tiếp tục ăn nhậu chơi bời à?"
Lâm Tú Thanh mím chặt môi, vẫn là làm một mình thì hơn, làm việc chặt chẽ một chút, chơi bời không chừng lại trở nên vô dụng.
"Vậy thì nghe theo anh, trước tiên phải mua được đã, nhưng bây giờ anh cũng không thể ích kỷ mà đi thả lưới một mình, sau đó anh cả và anh hai làm việc trong nhà được, anh phải phụ giúp công việc trong nhà nữa."
"Anh biết rồi, bây giờ trong nhà đang bận rộn, anh cũng không thể ngày nào cũng ra khơi được, bên phía nhà mới cũng cần hỗ trợ, đến lúc đó anh bớt chút thời gian tới đó là được."
Hơn nữa anh còn muốn học cách chèo thuyền nữa.
Đối với anh, lái thuyền là chuyện nhỏ, nhưng chèo thuyền thì... có hơi lạc hậu, lúc anh còn trẻ chưa từng học bao giờ, anh còn phải dành chút thời gian quan sát dòng nước xung quanh bờ biển nữa.
Sau khi hai vợ xong thì đi ra ngoài, đúng lúc cũng tới giờ ăn cơm.
Lúc đang ăn cơm, Diệp Diệu Bằng nói thẳng: "Cha, chú ba muốn có cái thuyền gỗ kia thì chỉ bằng bán cho chú ấy đi, khó khăn lắm chú ấy mới làm việc đàng hoàng, con từ bỏ rồi."
"Ừm, thằng hai thì sao?"
Diệp Diệu Hoa ngượng ngùng nhìn Diệp Diệu Đông một cái: "Chú ba muốn, vậy thì cho chú ấy cũng được, chiếc thuyên gỗ cũ này cũng không đáng bao nhiêu... tiền."
Anh ấy cười nhe răng, mày cũng nhíu cả lại...
Nghĩ cũng biết nhất định là chị hai Diệp lại lén véo anh ấy!
Người sáng suốt ai mà không thể nhìn ra mẹ Diệp không vui trừng mắt với chị hai Diệp: "Đàn ông nói chuyện với nhau, con làm cái gì đấy?" "Á... Con... con có làm gì đâu mẹ..."
Cha Diệp liếc bọn họ một cái, ông là bố chồng cũng chẳng buồn nói vợ của thằng hai.
Ông buông đũa xuống, khẳng định: "Các con là anh em, tính toán rõ ràng thì nhất định không thể cho không được, hơn nữa chiếc thuyền nhỏ kia cũng không hẳn là nhỏ, tính theo giá thị trường thì cũng phải hơn hai trăm tệ. Nếu các con không có ý kiến gì thì cứ cho Đông Tử vậy lấy nó 150 tệ là được rồi, đều là người nhà cả, đúng lúc tiền này cũng có thể sung công xây nhà, các con cũng không có ý kiến gì chứ?"
Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa cũng không có ý kiến, chị hai Diệp bị cảnh cáo một lần cũng chẳng dám nói gì, chị cả Diệp từ trước đến nay đều rất biết cách thoát thân.
Chuyện của con thuyền nhỏ cứ quyết định như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận