Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 91: Rết biển(1)

Chương 91: Rết biển(1)Chương 91: Rết biển(1)
Tiểu Tiểu tự vỗ trán: "Chết tiệt... sao chúng ta lại ngốc như vậy? Tại sao không đem những thứ trong thùng đổ xuống thuyền? Vẫn còn chỗ để tiếp tục chất đồ!"
A Chính cũng chợt bừng tỉnh: "Cũng đúng nhỉ? Cứ đặt lên thuyền, mọi người tách nhau ra từng góc. Khi quay về chúng ta có thể cho nó vào bao tải."
"Chết tiệt, não lợn... cả đám ngồi đó lâu như vậy, nhìn Đổng Tử đào một mình."
"Đi thôi đi thôi, lại đi nhặt tiếp. Tiền thuyền và nhiên liệu rất đắt, chúng ta không thể đi một chuyến vô ích được!"
Chờ khi bọn họ quay lại nói chuyện với Mập và Trần Uy, hai người mới tỉnh táo lại, vội vàng đổ những thứ trong thùng lên thuyền, chừa chỗ trống để tiếp tục đào.
Diệp Diệu Đông nhìn bọn họ như vậy cũng không nói gì, dù sao anh cũng đã nhét đầy hai bao tải, chỉ cần không rửa sạch, những con sò này có thể để ở nơi thoáng mát hai ba ngày.
Nếu không phải vì muốn lo cơm nước cho công nhân thì anh đã không nhặt nhiều như vậy, dù sao cũng không có tủ lạnh, nếu nhặt quá nhiều, ăn không hết sẽ bị hư, trước mắt nhặt bao nhiêu là đủ rồi.
Chờ đến khi bao tải đã đầy hàu, đến lượt anh ngồi xuống, nhìn bọn họ làm việc.
Bởi vì trên đảo biệt lập không có người đến, nên số lượng động vật có vỏ bám trên đá ngầm vẫn còn rất phong phú, một mình anh cũng không thể cạy hết tất cả mang về, cho nên bọn họ vẫn còn rất nhiều thứ để nhặt.
Phơi nắng một lúc, ăn hai miếng ngô mang theo, thấy thủy triều đã rút, phần lớn đá ngầm xung quanh đã lộ ra ngoài, anh nhặt chiếc giỏ tre lớn và chiếc kẹp đốt lên rồi hét lên với mấy người trên bãi đá ngâm: "Các đồng chí, thủy triều đã rút rồi, tôi phải đi săn bảo vật, các đồng chí tiếp tục đào tìm của mình đi!"
"Mẹ nó, làm không kịp!"
"Tôi lại đào thêm một lúc nữa, nếu có thứ gì tốt thì cậu hét lên một tiếng, tôi lại đi xuống."
"Được, đợi tôi đào được đồ tốt rồi sẽ nói với các cậu." Diệp Diệu Đông cười lớn, xắn quần lên, bắt đầu tìm kiếm chỗ nước cạn.
"Mẹ nó, không đào nữa, tôi cũng xuống đi dạo." A Chính ôm cái thùng đã đầy được một nửa trực tiếp nhảy xuống, cũng không có ý định chuyển đồ lên thuyền, sợ lại chậm một bước, dù sao thì sò hến trên bãi đá ngâm cũng không chạy được.
Anh ta vừa nhảy xuống liền nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc của Diệp Diệu Đông.
"Mẹ kiếp - Rết biển!"
"Cái gì, ở đâu? Chỗ nào có rết biển?"
"Có rết biển?"
Mọi người đều kinh ngạc chạy đến chỗ Diệp Diệu Đông, chỉ thấy chỗ bãi biển lộ ra có dày đặc rết biển.
Rết biển có tên khoa học là Nereis, là một loại động vật thân mềm sinh trưởng ở những bãi biển nông thuộc khu vực biển phía Đông Nam, điều đáng sợ nhất là nó trông giống như một con rết, nhưng không có nọc độc, cũng không có tính công kích, chân cũng rất ngắn. Thức ăn chủ yếu của nó là rong biển và tảo biển, còn có tôm nhỏ cá nhỏ.
"Chết tiệt, cũng quá kinh tởm rồi đúng không? Nhiều như vậy."
"Ông đây nổi da gà rồi!"
Một đàn lớn rết biển đang ngoe ngẩy, nếu là người có hội chứng sợ lỗ sẽ bị dọa chết khiếp!
Cũng may Diệp Diệu Đông không có chứng bệnh này: "Đây là thứ tốt, mọi người cũng lên đi, nhưng lúc bắt thì nhẹ nhàng một chút, đừng để nó lặn xuống bùn."
"A không, không, không, quá ghê tởm, lớn như vậy, khiến tôi tê cả da đầu, ta không muốn."
"Tôi cũng không muốn, tôi không có găng tay." "Mắt tôi sắp mù rồi, tốt nhất tôi nên đi nơi khác để rửa mắt."
"Quả thực có chút ghê tởm, cậu phát hiện thì cậu tự xuống bắt đi!"
Mọi người đều lắc đầu, vội vàng chạy sang một bên.
Diệp Diệu Đông trợn mắt: "Một đám người ăn thì muốn ăn, mà bắt thì không ai chịu ra tay."
"Cũng không thể nói như vậy, thứ này lúc nấu chín có hình dáng hoàn toàn khác lúc còn sống đó được không? Chi chít như vậy, tôi nhìn sắp nôn rồi, dù sao thì cũng là cậu phát hiện, của cậu hết, cậu nhanh xuống đi!" A Quang nói xong vì nhanh chóng cầm thùng bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận