Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 975: Mẹ Diệp kìm nén không khoe khoang

Chương 975: Mẹ Diệp kìm nén không khoe khoangChương 975: Mẹ Diệp kìm nén không khoe khoang
Diệp Diệu Đông cũng không kịp cởi quần áo bẩn ướt trên người, kéo cô vào nhà hỏi kỹ: "Đồn biên phòng gọi điện đến, nói thế nào?"
"Chỉ là hỏi em có phải người nhà của Diệp Diệu Đông không, bảo em thông báo cho anh ngày mai đến đồn biên phòng lái thuyền, chuẩn bị 1500 đồng."
"1500 đồng à?"
Cũng không ít, nhưng nghĩ lại cũng không nhiều.
Bình thường mua thuyền cũ tùy tiện cũng phải 2000 đồng rồi, hơn nữa chẳng có thứ gì, chỉ có một cái máy dầu, mấy chiếc thuyền buôn lậu của bọn cướp biển này đều có lắp máy kéo lưới, cái này cũng phải mấy trăm đồng rồi, chắc là có cả lưới đánh cá, không cần chuẩn bị thêm gì nữa.
Nghĩ lại thấy quá hời!
Quả nhiên mặt mũi Cục trưởng Trần đủ lớn, trực tiếp cho giá thấp như vậy, không biết mấy chiếc thuyền buôn lậu khác, chính quyền sẽ bán bao nhiêu tiền.
Diệp Diệu Đông vui vẻ nói: "Ngày mai nghỉ một ngày, đi lái thuyền."
Cha Diệp cũng nói: "Vừa khéo đúng mùa đánh bắt mực, cũng trùng hợp, khó trách mấy hôm nay không thấy thuyền của chính quyền nữa, chắc là chỗ nào cần lục soát, cần tìm, đều lật tung lên rồi, nên mới rút đi, cũng bắt đầu xử lý thuyền rồi."
"Ừ, kệ nó, dù sao cũng đã rời đi rồi, cũng không cản trở chúng ta đánh bắt, ngày mai vừa khéo lái thuyền về, một lèo có hai chiếc thuyền, năm nay là kiếm bộn tiền rồi."
Diệp Diệu Đông phấn khởi trong lòng, sớm đã mong có thể lái thuyền về trước mùa đánh bắt, như vậy có thể kiếm thêm được chút tiền, tuy không cần tiền sữa, tiền tã, nhưng cả nhà già trẻ vẫn phải do anh nuôi.
Cha anh thì sướng, không phải nuôi người già, cũng không phải nuôi trẻ con, tiền kiếm được cũng không phải tiêu pha gì.
Ba đứa con trai đều lấy vợ rồi, con gái cũng gả chồng rồi, đời này chắc cũng không có việc lớn gì phải lo nữa, trong tay chắc chắn còn cầm mấy nghìn đồng.
Cha anh mới là người thắng cuộc của cuộc đời!
Cha Diệp nhìn ánh mắt anh, hơi khó hiểu: "Nhìn cha làm gì? Ồ, bảo cha nói với anh cả anh hai của con phải không? Cha đi đây."
Tuy nghĩ chắc không có hi vọng gì, nhưng vẫn mang tâm thái liều mạng.
Đi xem thử, biết đâu có thể trúng mánh được.
Diệp Diệu Đông cũng định lát nữa ăn cơm xong ởi nói với Tiểu Tiểu A Chính một tiếng, xem họ tính thế nào.
Lâm Tú Thanh nở nụ cười, vẫn luôn vui vẻ rạng rỡ: "Hai chiếc thuyền đều gặp thời cơ tốt."
"Mẹ anh biết chưa?"
"Chưa biết, chưa nói với bà ấy, định xem hôm nay anh về lúc mấy giờ, lát nữa nếu cùng ăn cơm, nói cũng kịp."
"Bà ấy tan làm chưa qua à?"
"Chưa, chắc vẫn đang đan lưới."
"Vậy để cha anh về tắm trước, lát nữa qua ăn cơm, tiện thể nói luôn."
"ừ"
Diệp Diệu Đông vốn tưởng mẹ anh biết xong, tối chắc chắn nhịn không được, không đợi được ngày mai, tối nay sẽ đi khoe khoang khắp cả thôn rằng anh sắp có chiếc thuyền thứ ba rồi.
Tuy nhiên, không ngờ là anh đánh giá thấp mẹ mình.
Mẹ anh chỉ lúc ăn cơm vui mừng một hồi, ăn xong thì về nhà.
Đợi đến hôm sau anh mới nghe cha nói, tối qua mẹ anh lại phá lệ không đi dạo khắp nơi, không đi khắp nơi nói công lao to lớn của anh.
Về đến nhà là đóng cửa lại, tự mình ngồi trong nhà đan lưới, cha anh cũng ngã ngửa. "Cha còn hớ miệng hỏi mẹ con, sao không ra ngoài đi dạo vài vòng, tán gẫu với mấy chị em của bà ấy, kết quả con đoán thế nào?"
"Hả?"
"Nét mặt mẹ con lập tức nhịn không được nữa, vốn còn nghiêm túc ngồi đó chăm chú đan lưới, chớp mắt đã cười ha ha, ha thấy bà ấy cười đến mức suýt lăn xuống đất."
Diệp Diệu Đông ngơ ngác một chút, từ khi nào mẹ anh giỏi giả vờ vậy?
"Đến mức vui mừng vậy sao? Ở chỗ con không phải đã vui rồi sao?"
Cha Diệp cũng cười híp mắt: "Đúng vậy, ai mà biết bà ấy bất thường như vậy, về đến nhà là đóng cửa lại, giả vờ nghiêm túc ngồi đó đan lưới, kết quả cha vừa hỏi bà ấy, là lộ tẩy ngay, miệng cười đến mức không khép lại được."
"Sau đó hỏi bà ấy, bà ấy mới nói mình cũng nhịn không được nữa. Vốn còn nghĩ đã vui rồi, về nhà cứ nhịn một chút, đan lưới để tĩnh tâm, ai ngờ cha vừa hỏi bà ấy là hỏng bét."
"Bà ấy nói giữa đêm đi khắp nơi tuyên truyền cũng vô ích, biết đâu người ta còn tưởng bà ấy nói khoác, nói mấy lời mỉa mai. Dù sao ngày mai thuyền cũng lái về rồi, lúc đó làm mọi người ngã ngửa, khiến mọi người đều kinh ngạc."
"Còn nói, nghĩ đến ngày mai mọi người nhìn thấy ba chiếc thuyền của con đậu san sát ở bến cảng, mọi người trợn mắt há mồm như thấy ma, bà ấy vui đến mức không chịu được."
"Bây giờ đi khắp nơi gặp ai cũng nói, còn không bằng đợi con đi lái thuyền về, lấy sự thật ra nói chuyện, để mọi người trợn tròn mắt, càng làm bà ấy vui hơn."
Diệp Diệu Đông nghĩ cũng thấy buồn cười, mẹ anh cũng khá biết tưởng tượng.
"Vậy tối qua mẹ con chắc nhịn đến khổ sở lắm nhỉ?"
"Đúng vậy, bà ấy cũng không dám ra ngoài đi dạo, sợ vẻ mặt vui vẻ rạng rỡ bị mọi người nhìn ra, hỏi vài câu bâng quơ, bà ấy có khi sẽ nhịn không được nói ra hết, nên về đến nhà cố ý khóa cửa lại, ở nhà không ra ngoài. Thật ra nói ra cũng có sao đâu, bà ấy chỉ là cố ý nhịn không nói, muốn xem vẻ mặt thấy ma của mọi người ngày mai thôi." "Khổ cho bà ấy, chuyện vui mừng lớn như vậy, lại có thể nhịn được không chạy ra ngoài la lối."
"Mẹ con cả ngày ồn ào náo nhiệt, miệng không có cửa, thích khoe khoang, nhưng thật ra bà ấy cũng tinh ranh đấy. Chỉ là miệng hơi dở thôi, thích nói hơi nhiều, nhưng bà ấy cũng biết chuyện gì có thể nói, chuyện gì không thể nói, lần này muốn xem kịch hay, tất nhiên phải nhịn."
"Vậy giờ này mẹ con còn đang nói chuyện với dì cả ở giữa đường à?"
Diệp Diệu Đông vì phấn khích, trong lòng để tâm chuyện này, hôm nay dậy cũng hơi sớm, từ sáng sớm đã ngồi ở cửa rồi.
Cha anh cũng đến khá sớm, chỉ lạ là không thấy mẹ anh, nên lúc nãy anh mới hỏi một câu.
Kết quả cha anh cũng không trả lời, chỉ lải nhải nói với anh về sự bất thường của mẹ anh tối qua.
"Không biết giờ này có nhịn được không, sáng sớm ra ngoài miệng đã cười gần toét đến sau tai rồi, gặp người quen, chẳng phải sẽ hỏi một câu sao? Bà ấy chỉ đứng đó tán phét nửa ngày với người ta, cha bèn đi trước."
"Mặc kệ bà ấy, chúng ta ăn cháo trước đi, ăn xong thì đi, đến sớm một chút, biết đâu còn có thể chọn được."
"Ừ đúng đúng, đến sớm một chút, chúng ta ra cửa đợi trước, biết đâu người ta mới bắt đầu xử lý, chưa có ai đến."
Hai cha con đều hơi ôm tâm lý may mắn.
Chỉ là cháo vừa nấu xong, còn nóng hổi, khuấy nửa ngày vẫn chưa ăn được, họ chỉ có thể từ từ húp từng ngụm nhỏ, không vội được.
A Chính và Tiểu Tiểu hôm nay cũng cố ý không ra khơi, mỗi người đạp một chiếc xe đạp đến, thấy họ còn đang ăn, bèn ngồi ở cửa đợi trước.
"Đông Tử ngay cả củi cũng chuẩn bị xong rồi, nhanh thật!"
"Số lượng cũng không ít." "Vừa khéo từ đồn biên phòng về, chúng ta cũng có thể lên núi đốn củi, chuẩn bị sẵn dụng cụ dính trứng, vừa khéo hôm nay nghỉ ngơi, không ra khơi, không ảnh hưởng cả hai việc."
Đúng lúc họ nói chuyện, chị dâu hai ở bên cạnh cũng đang phàn nàn.
"Biết sớm hôm nay các anh đến đồn biên phòng, mấy hôm trước em với chị dâu cả đã không nghỉ rồi, ra ngoài thêm chuyến cũng kiếm thêm được chút tiền, hại bọn em đốn củi cả ngày, cũng chẳng kiếm được tiền. Hôm nay các anh lại nghỉ ở nhà, cha còn nói không biết có mua được không, tám phần là mua không được..."
"Trời ơi, em lải nhải cái gì vậy, dù sao cũng phải đi xem một chút chứ, không xem sao biết mua được hay không? Lỡ mua được, chẳng phải bỏ lỡ sao?" Diệp Diệu Hoa hơi mất kiên nhẫn nói.
"Con khỉ, mua được mới lạ, mua được em cho anh chém đầu..."
"Sáng sớm đã không chịu bớt mồm..."
"Một ngày không ra khơi, mất mấy chục đồng, anh không đau lòng à? Anh có thể bảo A Đông mang nhiều tiền hơn, giúp anh đi xem một chút, nếu mua được, bảo nó tiện thể mua thêm một chiếc nữa, tiện thể gọi cha cùng lái về, không mua được thì thôi? Còn nhất định tự đi, làm chậm việc ra khơi, lỡ mua không được..."
"Thôi thôi, sáng sớm đã nghe em nói chuyện xui xẻo, mua thuyền là việc lớn, sao có thể nhờ người khác, dù có thành hay không, cũng phải tự mình đi xem một chút, người ta giúp em quyết định, lỡ có vấn đề gì, lúc đó em còn đổ lỗi cho người ta."
"Sao lại thế được?"
"Sao lại không? Anh còn không biết em à? Thôi thôi, nói ít thôi, sáng sớm đã nghe em lải nhải. Muốn nghỉ ngơi một ngày thì cũng có gì đâu, coi anh như con lừa của đội sản xuất rồi à? Nghỉ ngơi cũng không được nữa?"
"Em chỉ nói mấy câu vậy thôi, anh đã chặn miệng em, sáng sớm anh đã nhìn e không thuận mắt, em nói gì cũng sai... ơ... anh đi đâu vậy? Em nói chưa xong mà..."
Giọng nói của chị dâu hai ơt bên cạnh vừa dứt, họ đã thấy anh hai từ cổng đi vào. Quả thật phải trốn tránh, ai chịu nổi vợ ở nhà cứ lải nhải mãi?
Mỗi khi họ cãi nhau với vợ, họ cũng rất muốn lấy tất hôi nhét vào miệng vợ ở nhà, đàn bà cứ nói linh tỉnh, hình như là bẩm sinh rồi.
Không có lý do cũng có thể kéo ra lý do, cãi nhau với họ chắc chắn thua.
Động thủ đánh ư, nhưng lại không có lỗi lớn lắm, còn bị người ta xem trò vui, chỉ có thể chạy ra ngoài tìm chút thanh tĩnh thôi.
A Chính và Tiểu Tiểu đồng tình nhìn Diệp Diệu Hoa đang đi tới.
"Anh Hoa ăn cơm xong chưa?”
"Ăn rồi, các cậu đến cũng sớm đấy."
"Chẳng phải nên đến sớm sao? Nếu không Đông Tử ăn xong chạy thẳng, không đợi bọn em thì sao?”
"Nói xấu tao thì có thể nhỏ tiếng một chút không?" Diệp Diệu Đông từ trong nhà nói ra một câu.
"Mày ăn xong chưa? Đổ vào trong là được rồi, còn ăn cả nửa ngày."
"Mày lại đây, tao lấy cái phẫu đổ vào cho mày, biểu diễn thử xem."
"Có nói hẹn mấy giờ không Đông Tử?" Diệp Diệu Hoa đi vào hỏi.
"Không có, A Thanh nói chỉ bảo em sáng nay đi, dù sao chúng ta dậy cũng sớm rồi, giờ này cũng mới hơn sáu giờ, đợi em ăn xong đi, chắc người ta cũng chưa đi làm. Các anh đã chuẩn bị tiền chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi, sợ bị trộm bị cướp, bọn anh đều giấu kỹ cả."
"Vậy là được, cũng không gấp, em ăn hai miếng xong chúng ta đi."
"Ừ được, em từ từ ăn, bọn anh đợi ở cửa một lúc, không gấp, anh cả còn chưa xong, chưa thấy anh ấy ra."
"ừ"
Bạn cần đăng nhập để bình luận