Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 536: Kéo máy móc của thuyền thìm

Chương 536: Kéo máy móc của thuyền thìmChương 536: Kéo máy móc của thuyền thìm
Về đến nhà, Lâm Tú Thanh cũng ngạc nhiên.
"Vê rôi à? Nhanh vậy?"
"Vậy em muốn anh đi bao lâu?"
Cô không vui nói: "Anh không phải đến lớp xóa mù chữ sao? Sao về nhanh vậy."
"Đâu có, anh ra ngoài mua thuốc lá, tiện thể đi dạo một vòng."
"Mua cái thuốc lá mà còn phải đi xe đạp? Chân anh quý giá vậy à?"
"Chứ không phải sao? 200 mét đã tính là đường dài rồi."
Lâm Tú Thanh trợn mắt, nghe anh nói nhảm mà tâm trạng cũng thấy nhẹ nhõm hơn, hóa giải bớt cảm giác căng thẳng, cô xoa xoa bụng, thật sự hy vọng mau sinh ra, tránh đêm dài lắm mộng.
Diệp Diệu Đông nhìn động tác vuốt ve của cô, an ủi: "Đừng lo, kiên trì là chiến thắng!"
"Ừ"
Vì chuyện ban ngày, buổi tối Diệp Diệu Đông không ra biển.
Sáng sớm hôm sau nghe người đang xây nhà bên cạnh nói hôm qua làng bên cạnh bắt được hơn chục người đánh bạc, đều là mấy làng xung quanh.
"Bắt là đúng rồi, toàn một lũ nghiện cờ bạc, nên tóm hết đi..."
"Tốt nhất giam thêm vài ngày nữa..."
"Hình như làng mình cũng bắt được mấy người..."
Nghe xong anh cũng yên tâm hơn chút, tụ tập đánh bạc, ngồi mười ngày nửa tháng là phải rồi.
Bây giờ họ chỉ thiếu thời gian, bình an vượt qua đoạn thời gian này là thành công.
Lâm Tú Thanh nghe Diệp Diệu Đông nói anh rể họ bị bắt vì đánh bạc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: "Chắc phải giam được vài ngày chứ?"
"Bây giờ đánh mạnh, lỗi nhỏ phạt nặng, giam mười ngày nửa tháng là phải, còn phải phạt một khoản tiền nữa."
Nghe vậy, cô lập tức vui mừng: "Tốt quá, vậy chúng ta được yên ổn một thời gian. Trùng hợp thật, tối qua vừa đưa tiền xong, lập tức nghe nói hắn bị bắt."
Nói đến đây, cô chợt dừng lại, liên tưởng đến chuyện hôm qua người vừa ra khỏi cửa, A Đông liền đi theo sau, rồi một lúc lâu sau mới về lấy xe đạp đi ra ngoài...
"Anh tố cáo à?" Cô khẽ hỏi.
Đánh gãy chân, vẫn có thể sai khiến người khác, không bằng tống vào trong, tống vào trong thì có thể tranh thủ được nhiều thời gian hơn.
Đánh người lúc nào chẳng được.
Hơn nữa vừa mới đến cửa tống tiền xong, sau đó lại bị đánh, dễ liên tưởng đến anh. Đưa đi giam mười ngày nửa tháng là khá tốt rồi.
Lâm Tú Thanh tức giận nói: 'Mới giam có mấy ngày, đã hời cho hắn rồi."
"Đợi em sinh con bình an, lại dạy dỗ hắn cho tốt", Diệp Diệu Đông xoa xoa bụng cô, lẩm bẩm: "Con phải nỗ lực lên, mau ra đây nào."
"Sắp rồi sắp rồi..."
Ở nhà chờ thêm hai ngày nữa, thấy vẫn yên ắng, Diệp Diệu Đông cũng yên tâm.
Hai ngày này rảnh rỗi, anh tiện thể đến nhà Lâm Tập Thượng, vốn định hỏi chuyện máy kéo lưới, lại nghe vợ anh ta nói anh ta không có nhà.
Nghĩ lại, anh đành phải hoãn lại, vài hôm nữa quay lại xem sao.
Không ngờ tối hôm sau, Lâm Tập Thượng đã mang thứ anh cần đến.
"Cái máy này vừa nặng, vừa tốn chỗ, lại không phổ biến, không dễ kiếm như mấy đồ điện nhỏ, ai cũng không thích mang, nên mới kéo dài đến giờ, ngày mai cậu thử xem."
"Cảm ơn nhiều." Anh đưa cho mấy người em đến giúp khiêng máy mỗi người hai điếu thuốc, ai cũng có phần.
Nói thật, thuốc lá thì anh tiêu thụ hơi nhanh, tiền tiêu vặt đều dồn vào đó cả.
Lâm Tập Thượng thấy anh khá biết cách ứng xử, cũng không ngại giúp thêm: "Có cần khiêng lên thuyên luôn không?”...
'À, vậy thì tốt quá rồi.
"Ừ, tiện thể thôi, dù sao nhân công cũng sẵn rồi."
Qua giao tiếp, hai người đều có cảm giác ngầm hiểu lẫn nhau.
Khiêng lên thuyền xong lại thử chạy luôn, không vấn đề gì, Diệp Diệu Đông mới về lấy tiền.
Tối anh đã nóng lòng ra khơi.
Khi bố Diệp nhìn thấy máy kéo lưới, ông cũng ngạc nhiên vô cùng.
"Mày kiếm đâu ra cái này thế?"
"Bố quản con kiếm đâu ra làm gì? Miễn là đỡ tốn sức là được, dạo này mệt chết con rồi."
"Chỉ có mày là tay chân quý giá, ai mà chẳng vậy? Cái máy này phải tốn bao nhiêu tiên?"
"Đừng hỏi, có dùng là tốt rồi."
Nói ra lại bị mắng, anh chẳng thèm nói.
"Chắc không rẻ đâu nhỉ? Mấy trăm à?"
"Có thể dùng nhiều năm, đáng đấy."
Bố Diệp thấy anh nhất quyết không chịu nói bao nhiêu tiền, lâm bầm mắng vài câu thằng con phá của rồi cũng thôi không hỏi nữa.
Dùng máy thử kéo lên một lưới, Bố Diệp cũng vui lắm: "Cái này đỡ sức nhiều đấy, tải trọng cũng tốt." "Đương nhiên rồi, không thì bỏ tiền ra làm gì? Chẳng phải là để bớt khổ hơn sao? Mà dùng máy kéo nhanh hơn dùng sức người nhiều."
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa tháo lưới, đổ hết hàng bên trong ra boong, vì quá dày đặc, hàng quá nhiều, cá đều bị đè chết, nhưng phần lớn cua và tôm tít vẫn còn nhảy tanh tách, vẫn có thể bật lên được.
Hai cha con nhanh chóng sắp xếp lại lưới, rồi hăng hái thả xuống tiếp, một người lái thuyên, một người phân loại hàng.
Để một lần kéo được nhiều hàng hơn, lần thứ hai Diệp Diệu Đông cố ý làm việc lâu hơn một chút, rồi mới kéo lưới lên.
Dưới tác dụng của lực kéo từ máy, miệng lưới trên mặt biển bắt đầu từ từ khép lại, đến khi khép hoàn toàn, theo lực kéo ngày càng lớn, lưới cá lại được kéo lên khỏi mặt nước.
Họ cũng nhìn rõ trong lưới, nguyên một bao toàn là cá chim trắng!
Không ngờ lần thứ hai đã vớt trúng đàn cá chim trắng, một bao kéo lên hơn 100 cân, bố Diệp vui đến nỗi không khép được miệng.
Ngư dân kéo lưới thích nhất là gặp đàn cá.
"Cá chim trắng, cá chim trắng, bao này con nào cũng to."
Diệp Diệu Đông cũng vui vẻ đổ hết ra, khẽ lật qua lật lại: "Lưới cá chim trắng này ít nhất cũng năm lạng một con, toàn cá chim trắng lớn."
"Vậy tiếp tục thả ở khu này."
"Được."
Liên tục thả thêm hai lưới nữa, sau đó số lượng ít đi, hàng tạp nhiều hơn một chút, nhưng quả thật đỡ tốn sức hơn nhiều, không cần phải kéo lôi vất vả nửa ngày.
Diệp Diệu Đông liếc thấy cũng gần đến giờ, liền đi sớm đến mỏm đá ngầm thu lồng đất, lúc ra khơi ban đêm, anh vẫn thả một dãy lồng xuống mỏm đá như thường lệ.
Chỉ là hôm nay lồng đầu tiên đã bị mắc kẹt, kéo không nhúc nhích. "Con lặn xuống xem thử, tiện thể buộc cái máy dầu dưới đó lại, lát nữa dùng máy kéo lên."
Bố Diệp cau mày: "Vậy con cẩn thận một chút, tìm lồng trước, rồi hãy buộc máy."
"Con biết rồi."
Diệp Diệu Đông mang theo trang bị của mình, khởi động đơn giản một chút, rồi lặn xuống nước, giữa đường thấy cá tôm anh đều lướt qua, thẳng xuống đáy biển, tiết kiệm thời gian.
Hôm nay lồng rất dễ tìm, vì anh thả khá dày đặc. ...
Vừa xuống, anh đã thấy liền bốn cái bị mắc kẹt, hai cái kẹt trong kế đá ngầm, một cái bị mắc vào rạn san hô, còn một cái bị mỏm đá nhọn móc vào.
Bốn cái cách nhau một khoảng, nhưng cũng may, vẫn tìm được khá dễ, lúc xuống, anh quay một vòng quanh đó là thấy.
Lần lượt giải cứu từng lồng đất ra để sang một bên, tiện thể xem thu hoạch bên trong, nhiều ít khác nhau, cơ bản đều là cá, cũng có vài con tôm hùm xanh.
Cách đó không xa dưới đáy biển cũng có lồng không bị mắc kẹt, lông chìm trong cát bùn đáy biển, bên trong thu hoạch được hải sâm nhiều hơn một chút, dù sao hải sâm di chuyển chậm.
Những cái này cứ để đó cho bố anh kéo lên là được, anh trực tiếp bơi đến xác thuyền đắm ở xa, thẳng vào vấn đề chính.
Sau đó, anh mới lấy sợi dây thừng đang đeo trên người xuống, dùng nó buộc chặt chiếc máy dầu diesel lại.
Hoạt động dưới biển khác với trên bờ, mất một lúc lâu anh mới buộc chặt được chiếc máy, anh cũng thở hổn hển vì mệt. Nhưng nghĩ đến cái túi lưới bên hông vẫn trống không, anh lại lặn xuống từ con thuyền đắm, bơi xuống đáy biển.
Đúng lúc đó, anh nhìn thấy một con hải sâm mập ú ụ đang bị một con sao biển ôm chặt.
Thế này thì không được! Lãng phí của trời cho.
Anh đưa tay nhấc con sao biển lên ném sang một bên, rồi mới nhặt con hải sâm lên, có lẽ vì chưa kịp thưởng thức nên con hải sâm này vẫn còn nguyên vẹn.
Cho vào túi lưới, anh từ từ dịch chuyển về phía rạn đá ngầm.
Đào bào ngư tương đối đỡ tốn công, không cần phải tìm kiếm khắp nơi. Mấy lần lặn gần đây đều có nhiệm vụ, đi về hơi vội vàng, không có nhiều thời gian rảnh để anh từ từ tìm hải sâm, chỉ có thể cố gắng cho được càng nhiều càng tốt.
Nhưng đôi mắt tỉnh tường của anh cũng giúp anh bắt được hai con từ bụi rong biển bên cạnh.
Đến khi túi lưới đã đầy bảy phần, anh cũng gần đến giới hạn rồi.
Anh nhanh chóng quay lại chỗ con thuyên đắm, kéo sợi dây thừng lên tay, nhanh chóng nổi lên mặt nước, vừa hay nhìn thấy bên cạnh có một cái lông, cũng đang được kéo lên, cùng nổi lên mặt nước.
Tận mắt chứng kiến anh lặn xuống nước mấy lần, hôm nay ông Diệp ít lo lắng hơn nhiều, chỉ quan tâm hỏi: "Thế nào, buộc chặt hết rồi chứ? Hôm nay kéo lồng cũng thuận lợi, chỉ có cái đầu tiên bị kẹt, sau đó thì không bị kẹt nữa."
"Đó là vì lúc nấy con đã tháo hết những cái lồng bị kẹt ra rồi, chứ làm gì mà thuận lợi vậy, dưới đó toàn là đá ngầm."
Vừa nói, anh vừa trèo lên, tạm thời cột sợi dây buộc máy lên trước, kéo túi lưới lên rồi đổ hết hàng vào giỏ.
Ông Diệp liếc mắt nhìn, thấy toàn là bào ngư, không có vẻ thất vọng, nhưng cũng không quá vui mừng, thấy nhiều quá rồi, không mới lạ, không ngạc nhiên nữa...
"Chờ chút, thu nốt hai cái lông nữa, rồi kéo máy lên."
Diệp Diệu Đông gật gật đầu, giao việc lông cho cha mình bận rộn, anh đi chuẩn bị treo dây lên máy kéo lưới trước, làm sẵn công tác chuẩn bị.
Đợi ông Diệp rảnh tay, anh mới khởi động máy.
Sợi dây từ từ được cuốn lên từng đoạn, theo lực kéo tăng lên, máy kéo lưới cũng bắt đầu phát ra tiếng căng thẳng, điều này khiến Diệp Diệu Đông và ông Diệp đang đứng cạnh đều vươn cổ nhìn ra mặt biển.
Một lúc sau, một chiếc máy buộc chặt mới từ từ nổi lên mặt nước, hai cha con đều vui mừng chen lên mép thuyền, khi kéo lên bờ, cũng giúp nâng lên một chút.
Đợi chiếc máy ổn định rơi xuống boong thuyền, hai cha con mới thở phào nhẹ nhõm.
"May mà có máy kéo lưới, chứ dựa vào sức người thì chúng ta không kéo nổi đâu, phải gọi thêm mấy người nữa mới được."
"Đợi về rồi, gọi thợ đến tận nhà vệ sinh một chút, xem còn dùng được không."
"Ừ, tiếc là chiếc thuyền kia không cứu vãn được."
"Vớt được cái máy này lên là tốt lắm rồi, đi thôi, thu dọn dây câu kéo một chút, về sớm."
Trên đường về, họ lại tình cờ gặp Tiểu Tiểu và A Chính, hóa ra họ đang đánh bắt ở vùng biển cách đó không xa.
Chào hỏi nhau, tán gẫu vài câu về việc thu hoạch thế nào, rồi mọi người cùng nhau đi về.
Khi đến bờ, họ còn gặp thuyền của A Quang cũng cập bến cùng lúc, ba chiếc thuyền đậu cạnh nhau, mọi người thu hoạch đều khá tốt, từng giỏ cá chất đầy boong thuyền, ai nấy đều nở nụ cười phấn khởi vì trúng mùa lớn.
Những anh em từng cùng nhau làm phế vật, giờ đều đã có thuyền để chạy, Diệp Diệu Đông thực sự vui mừng từ tận đáy lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận