Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 303: Hàu sữa(2)

Chương 303: Hàu sữa(2)Chương 303: Hàu sữa(2)
Rất không may, hòn đảo này có vẻ như nước triều sẽ không rút hẳn xuống, chỉ có nơi tảng đá hình con bọ cạp mà anh từng đi qua, mực nước sẽ thấp hơn, anh đã nhìn thấy phía dưới lộ ra chút cát nông. Nhưng cũng chỉ lộ ra một chút thôi.
Khi thuyền đậu ổn định, rồi đi xuống dưới, mực nước lại hạ thêm chút nữa.
Mọi người ngó quanh, Tiểu Tiểu nhăn mặt: "Đông tử, hòn đảo này có vẻ không ổn đâu? Chỉ có mảnh nhỏ này có cát sỏi, còn vòng quanh một vòng đá dựng đứng hết, chắc chắn là khi triều rút cũng sẽ không lộ ra bãi cát, chỉ là vùng nước nông thôi."
"Không ảnh hưởng gì đâu, không nhất thiết phải có bãi cát rộng mới được, vùng nước nông cũng không sao, mày xem phía trước vùng nước cạn kìa, có một con tôm tít cơ mà. Lúc này nước mới rút, chút nữa rút hết chắc chỉ ngập đến bắp chân thôi, nước trong vắt, có cát hay không cũng chẳng sao."
Mọi người nhìn theo hướng anh chỉ, quả thật không chỉ có tôm tít, còn có một con cua đá từ đâu bò ra.
Diệp Tuệ Mỹ nhảy cẵng lên, vội vàng dùng vợt cua trong tay mò, ngay lập tức bắt được hai con.
"Chết tiệt, tao quên không mang vợt cua, không biết hôm nay là vùng triều thấp chứ không phải bãi cát."
Diệp Diệu Đông nhìn thằng Mập, cạn lời: "Tao bảo mày mang đồ đầy đủ mà, đồ quan trọng mày lại không mang, mang mớ nồi niêu là để chọc tao cười chết à? Hay là đổi đảo khác?"
"Thôi, khỏi thay đổi, mất công lắm, tao cứ lên những tảng đá kia mà moi, thấy đầy hàu sữa rồi, đây là tình yêu của tao, cá và lưới không quan trọng nữa rồi."
"Là hàu sữa hay hàu biển thế?" A Chính nhìn kỹ, tiện tay mở một con: "A, là hàu sữa, còn mập nữa."
Người ngoài nhìn vào thì thấy hàu sữa và hàu biển giống nhua, nhưng theo cách lý giải của người vùng duyên hải, hai loại này hoàn toàn khác nhau, bản chất tồn tại cũng khác nhau.
Hàu biển có đầu nhỏ, vỏ ngoài thô ráp, thịt xanh nhạt, ít thịt hơn.
Hàu sữa có đầu khá lớn, vỏ ngoài nhiều bùn, thịt màu trắng, thịt chắc mịn, nặng hơn hàu biển, thơm ngon hơn hàu biển.
Thằng Mập hơi tự hào: "Mắt tao không tồi đâu."
"Còn chờ gì nữa, bắt đầu thôi!"
Diệp Diệu Đông cũng hăng hái lao lên móc, hàu sữa có sức hấp dẫn lớn với đàn ông.
Chỉ có Diệp Tuệ Mỹ ở bên cạnh lườm họ một cái rồi nhìn quanh một vòng, tìm được một chút bào ngư nhỏ, đang chuẩn bị đào thì lại thấy bên chỗ đá ngầm có một con cá mú hoa nâu.
Cô vui sướng dùng vợt lưới vợt vào thùng, sau khi có được trái ngọt, cô ấy cũng vui vẻ đi tìm trong khe đá, không lâu sau trong thùng đã có thêm hai con cua đá, hai con cá mú hoa nâu, một con cua xanh.
Cô ấy cầm con cua to vẫy vẫy về phía mấy người đàn ông đang cố gắng đào bên kia, nói: "Anh ba, các anh không đi tìm cái khác à? Em tìm được vài con cua đá, còn cả cua xanh nữa."
"Hả? Vài con à?" Diệp Diệu Đông quay lại nhìn, tay vẫn cứ đào, kết quả vô tình mở vỏ một con hàu sống, chất lỏng trơn tuột chảy một chút lên tay anh, còn cảm thấy bên trong bàn tay có vật lạ.
Anh kinh ngạc cúi nhìn xuống, cái gì thế này?
Chỉ trong chốc lát, anh mắt mở to: "Ngọc hàu sữa!"
"Ngọc hàu sữa?"
"Cái gì ngọc hàu sữa?”
"Ngọc hàu sữa? Mày tìm được ngọc hàu sữa à?”
Ba người đang đào gần đó, nghe vậy liền kinh ngạc quay đầu lại, dân ven biển đều biết, bất kỳ loài thân mềm nào cũng có thể sinh ra ngọc.
Diệp Tuệ Mỹ từ xa chạy lại: "Anh ba, anh phát hiện gì vậy? Sao phấn khích thế?"
Diệp Diệu Đông vui mừng nhìn hạt ngọc trắng sữa trong tay, quả thật là Ngọc hàu sữa, cùng màu hàu sữa.
Mọi người cũng nhìn thấy, hào hứng vây quanh.
"Đệt, mày may mắn thế, mở đại một con cũng ra một viên ngọc?"
"Cho xem nào, má nó, to thật đấy, tròn đều, chắc có giá trị lắm."
"Ganh ty chết đi được, không biết trong đống tao vừa đào có viên nào không nhỉ."
"Anh ba may mắn thật đấy."
Diệp Diệu Đông đưa cho mọi người xem, rồi nhìn thịt hàu sữa vừa nhả ra viên ngọc. Thịt hàu đầy đặn, chiếm cả vỏ, nếu viên ngọc không rớt ra, anh cũng không nghĩ trong hàu lại có ngọc.
Cô em gái gọi một tiếng anh ba thật đúng lúc!
Sợ bỏ lỡ, anh lại thọc ngón tay vào thịt hàu đầy vỏ.
"Đệt, còn một viên nữal"
Anh vui mừng moi ra một viên nữa, màu sữa trắng giống màu thịt hàu.
"Hả?"
"Còn nữa ư?”
"Đệt, vận khỉ gì thế, một lần hai viên?"
Diệp Tuệ Mỹ ganh ty nhìn: "Anh ba may mắn thật đấy, em thấy viên này tròn hơn viên của chị dâu hai nhiều. Viên chị dâu hơi bầu dục."
"Còn bị rách một đường nữa!" Tiểu Tiểu bổ sung thêm.
"Đúng đấy, chị dâu hai buồn lắm."
Mập hơi phấn khích xoa tay: "Không biết trong đống hàu chúng ta moi ra có viên ngọc nào không nhỉ." A Chính cũng thích thú: "Mình thử mở vài con xem sao?"
"Không có cái đựng... à có, có bát, Mập mang theo bát, tuyệt vời!" Tiểu Tiểu vui sướng vỗ đùi, suýt quên Mập có mang bát.
"Hừ... sáng mang theo mà bọn mày còn chê cười tao, nói mang đồ đi cắm trại trên đảo."
"Haha, mở ra luôn đi, thịt moi ra chút xíu nấu cũng ngon, không lãng phí."
Bạn cần đăng nhập để bình luận