Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 858: Chủ gia đình!

Chương 858: Chủ gia đình!Chương 858: Chủ gia đình!
Nghe con trai cứ nhớ mãi về nước ngọt, Diệp Diệu Đông liếc nhìn Lâm Tú Thanh bên cạnh, lại bị cô trừng mắt nhìn lại.
Anh gãi gãi mũi, không phải anh không mua, mà là mẹ thằng bé không cho mài
"Con thử nói với mẹ con xem? Quyền tài chính trong nhà nằm trong tay mẹ, cha cũng phải nghe mẹ chứ."
Diệp Thành Hồ nhìn cha đầy thất vọng, lại giậm chân mấy cái: "Mẹ cứ bảo cha là chủ gia đình mà!"
"Nhưng chủ gia đình cũng không có tiền."
Diệp Thành Dương ngây thơ chêm thêm một nhát dao, rồi thấy anh trai với cha ruột đều trừng mắt nhìn mình, nó lại yếu ớt nói: "Bà nội nói đấy, không phải con nói."
Lâm Tú Thanh không nhịn được, bật cười.
"Lời này không sai, cha con là chủ gia đình, nhưng cha không có tiền, con đừng có nghĩ lung tung, cũng chẳng có nhà nào con cái có thể như các con, uống sữa mầm lúa mạch mỗi ngày đâu, nói ra ngoài người ta còn phải ghen tị chết với các con."
Con nhà người ta có khi còn chẳng biết sữa mầm lúa mạch vị gì, mà chúng nó mỗi tối đều uống một ly.
Trẻ con cũng không thể quá nuông chiều, dễ sinh hư, cha của chúng chính là vết xe đổ.
"Vậy con có thể uống sữa lúa mạch buổi tối vào buổi trưa được không ạ?"
Lâm Tú Thanh nhướn mày, ngạc nhiên nhìn cậu con trai: “Con định làm gì vậy?”
"Chắc là định lấy sữa lúa mạch đổi nước ngọt uống đấy!" Diệp Diệu Đông liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng thằng bé.
Thực ra đầu óc thằng con trai cả này cũng khá linh hoạt, vì một miếng ăn mà não bộ cũng phải vận hành hết công suất, giống y như anh ngày xưa. Nhớ hồi đó, lúc nhỏ không có gì để ăn, anh cũng chỉ một lòng một dạ nghĩ cách bắt chim, hái trộm trái cây, còn cá tôm dưới biển thì chẳng thèm ăn chút nào.
Một phần là do ăn ngán rồi, một phần cũng vì mẹ anh tiếc dầu, cá biển không làm thành cá khô thì cũng phơi khô, hoặc nấu canh cá, dù sao cũng chẳng bao giờ dùng dầu mỡ, hồi đó chỉ muốn ăn chút thịt thôi.
Diệp Thành Hồ cười gượng vài tiếng, rồi nịnh nọt nhìn mẹ: "Không có, chỉ nghĩ thỉnh thoảng vài lần để uống vào buổi trưa, tại vì buổi tối hay quên..."
"Mấy khi con quên? Nửa đêm quên uống, con ngủ một giấc cũng phải dậy pha", Lâm Tú Thanh trừng mắt nhìn nó: "Xe đến rồi, đừng có nghĩ lung tung với mẹ."
Cách đó không xa, một chiếc xe buýt đang từ từ lại gân, châm chậm lái tới, dừng lại cách bên cạnh bảy tám mét, vợ chồng cô cũng không rảnh nói chuyện, vội vàng nắm tay hai đứa nhỏ chạy về phía xe.
Lâm Tú Thanh còn đeo Diệp Tiểu Khê trên lưng, đi hơi chậm một chút, nhưng may là tài xế đợi thêm một lúc.
Mùng hai Tết, trên xe không có nhiều người, nhưng cũng đã kín chỗ ngồi, hôm nay mọi người ăn mặc cũng hiếm khi sáng sủa lộng lẫy, trên xe cũng không có gà vịt ngỗng gì, mùi khá dễ ngửi.
Diệp Diệu Đông quan sát một vòng, cũng không thấy chỗ nào ngồi được, cũng không có ai chủ động đứng dậy nhường chỗ, thở dài- vẫn là thế kỷ 21 tốt hơn.
Anh cũng không tiện ép buộc đạo đức, bảo người ta nhường chỗ ra, người ta muốn đứng dậy nhường chỗ, là lòng tốt của người ta, người ta không muốn, thì anh cũng không tiện nói.
Nghĩ một lúc, anh bèn lấy hết đồ trong thùng nước mang theo ra, toàn là đồ ông bà ngoại ép cho, bảo không thể để anh về tay không thùng rỗng, rồi lật ngược thùng lại.
Lâm Tú Thanh cười nhìn hành động của anh: "Không cần phiền phức đâu, đứng một lúc là về đến nhà rồi."
"Ngồi đi, em đeo con bất tiện, lát nữa xe phanh gấp đứng còn không vững, đừng có ngã một cái, ngã luôn hai đứa." "Ừ được, Dương Dương cũng qua đây ngồi lên đùi mẹ đi."
Diệp Tiểu Khê tò mò đảo mắt nhìn khắp nơi, nhưng chẳng bao lâu, theo tiếng xe lắc lư, nó cũng ngả đầu ngủ thiếp đi.
Diệp Diệu Đông một tay dắt Diệp Thành Hồ, tay kia thuận tiện kéo tấm chăn nhỏ trên người Diệp Tiểu Khê lên trùm kín đầu nó, bao trùm cả người nó, trông ấm áp hơn một chút, tiếng ôn xung quanh cũng được che đi phần nào.
Trên đường xe lắc lư, người trên xe cũng mơ màng buồn ngủ, dần dần đều yên lặng, chỉ còn lại tiếng động cơ xe nổ.
Diệp Thành Hồ thấy mẹ ôm Dương Dương, đầu gật gù chợp mắt, trông có vẻ đã ngủ rồi, nó kéo kéo áo cha.
"Gì vậy?"
"Suyt-" Nó đưa tay lên miệng, rồi lại chỉ Lâm Tú Thanh, lại vẫy tay với cha, ý bảo cha cúi đầu xuống.
Diệp Diệu Đông nghỉ ngờ nhìn nó, cúi đầu xuống: "Lại nghĩ gì nữa đây?"
Nó nhỏ giọng nói: "Cha, nước ngọt..."
Khóe miệng Diệp Diệu Đông giật giật, thằng nhóc này vẫn chưa bỏ cuộc, vẫn nhớ đến nước ngọt!
"Cha không có tiền!"
"Con có! Con đưa cha, cha giúp con mual Trong làng không có bán, cha lên huyện giúp con mua đi."
Giọng điệu cũng không nhỏ, còn bắt đầu sai khiến anh rồi?
"Con lấy tiền đâu ra? Tiền mừng tuổi ông bà ngoại vừa cho con, không phải bị mẹ con lấy rồi sao?"
Ở đây tập tục là lúc tặng quà tết có một phong bao mừng tuổi, đầu năm đi chúc Tết lại cho thêm một phong bao nữa.
"Hì hì, cái này là cậu Cả cho con mua đồ ăn đấy." Hèn gì.
Diệp Diệu Đông dang hai tay ra: “Đưa đây."
"Bao nhiêu tiền?"
"Đưa hết cho cha, để cha giữ, chứ về bị mẹ con thu mất."
"Mẹ đâu có biết."
"Mẹ đã biết rồi, con nhìn kìa..."
Diệp Diệu Đông dùng ngón trỏ chỉ cho Diệp Thành Hồ.
Diệp Thành Hồ quay đầu nhìn lại, suýt nữa giật mình.
Mẹ nó đang mở to mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hai cha con họ thì thầm bàn bạc ở đó.
Trên xe không có tiếng động gì, chỉ có tiếng nói chuyện của hai cha con, làm sao mà cô không tỉnh chứ, đâu phải thật sự đã ngủ rồi.
Diệp Thành Hồ cười nịnh nọt với mẹ, rồi nhanh chóng lục lọi trong túi, móc ra một tờ 5 hào, vội vàng nhét vào túi Diệp Diệu Đông.
"Nói là không được nuốt lời đấy nha cha."
Không dùng thuốc mạnh thì không được, trong túi nó chẳng có bao nhiêu tiền, làm con sao có thể có nhiều tiên hơn cha chứ?
Diệp Diệu Đông võ vỗ túi áo ngoài, hài lòng nói: "Yên tâm, tiền vào túi cha rồi, mẹ con tuyệt đối không lấy được."
Lâm Tú Thanh liếc anh một cái, ở ngoài cũng lười nói hai cha con họ, lại còn bắt tay hùa nhau nữa chứ, tiện thể cô lại sờ soạng vài cái trong túi Diệp Thành Dương, nhưng chẳng sờ thấy gì.
Diệp Thành Hồ thấy vậy cũng yên tâm, cũng hơi đắc ý.
May mà nó phản ứng nhanh, để tiền ở chỗ cha, vẫn hơn để chỗ mẹ, cha dễ nói chuyện hơn mẹ, hồi trước Tết lên huyện nhờ người ở tiệm ảnh, cha còn mua cho nó nhiều đồ ăn lắm. Diệp Thành Dương ngơ ngác nhìn mẹ: "Cậu Cả không cho con tiền, cậu trực tiếp đưa anh Hồ, bảo bọn con tự chia, cùng mua đồ ăn."
"Hì hì-' Diệp Thành Hồ cười gian xảo.
Diệp Diệu Đông cũng nhịn không được cười, hèn gì đưa tận năm hào, nhiều vậy.
Lâm Tú Thanh lắc đầu, cũng không nói gì với họ nữa, trên xe không tiện.
Tuy nhiên, về đến nhà, cô cũng không rảnh nói họ nữa, vừa xuống xe, hai đứa nhỏ đã chạy tứ tung, chớp mắt đã mất hút.
"Cẩn thận một chút, đừng chạy lung tung, đừng đi với người lạ, phải ở chỗ đông người, coi chừng bắt cóc đấy."
"Biết rồi ạ."
Cũng chẳng biết chạy đi đâu rồi, chỉ nghe thấy tiếng, không thấy người, chuồn nhanh thật.
Đi từ sáng đến tối, bôn ba cả ngày, vợ chồng cô cũng mệt lử.
Vừa về đến nhà, Diệp Diệu Đông liền giúp Lâm Tú Thanh đỡ Diệp Tiểu Khê xuống khỏi lưng.
Tuy không phải bế, nhưng cục cưng béo ú này cứ đeo trên lưng, đi cả đường về cũng mệt lắm.
Vừa đặt con xuống, Lâm Tú Thanh cũng ngồi phịch xuống giường, liên tục dùng tay võ vai: "Mệt chết đi được, vai đau nhức hết cả, lưng cũng sắp gù luôn rồi."
Diệp Diệu Đông đặt con lên giường, cũng đứng sau lưng cô xoa bóp vai: "Anh bảo để anh cõng mà, em cứ khăng khăng tự cõng."
"Anh cõng thì trông ra sao chứ? Một thằng đàn ông con trai cõng con đi ra ngoài, để hàng xóm hai bên cười cho, mẹ em cũng mắng em."
"Anh có quan tâm đâu, có gì mà cười chứ? Yêu vợ, thương con, đó là chuyện tốt mà, vinh dự là đằng khác, sao phải sợ bị cười? Mấy thằng đánh vợ còn chẳng sợ bị cười." Lâm Tú Thanh tận hưởng dịch vụ của anh, lại nghe anh nói lời ngon ngọt, trong lòng rất hài lòng, nụ cười trên mặt cũng nở rộ.
"Anh không quan tâm, em quan tâm, sao em có thể để anh bị người ta cười."
Thực ra cô muốn nói là, em sao nỡ để anh bị người ta cười?
Tuy nhiên, cô thấy lời này hơi sến, tự động đổi thành cách nói ngại ngùng.
"Hì hì!"
"Không cần xoa nữa, giúp em múc chậu nước nóng đi, em thay tã cho Tiểu Cửu, lâu vậy rồi, chắc tã ướt hết cả rồi."
"Tiện thể rót cho em cốc nước luôn nhé?"
"Ừ, cũng được."
Nhìn vợ quay đầu nhìn anh cười tươi như hoa, Diệp Diệu Đông thấy cuộc sống bình dị cũng có thể ngọt ngào lắm.
Chỉ là anh vừa bước ra khỏi cửa phòng, Diệp Thành Hồ không biết từ đâu lại chạy về, hớt hải nói: "Cha, bao giờ ha mua nước ngọt cho con?"
"Gấp gì mà gấp, đợi cha đãi!"
Không biết đến khi nào mới xong, vừa mới về đến nhà, đã hỏi dồn dập.
"Vậy ngày mai ca mua cho con nhé?”
"Không biết, xem khi nào cha rảnh, khi đó sẽ mua."
"Hả? Cha đã nhận tiền của con rồi mà..."
"Nhưng cha cũng đâu có hứa với con là mua vào lúc nào đâu, bảo con đợi thì cứ đợi đi, gấp gáp gì chứ? Ở nhà đã có nhiều đồ ăn rồi, vẫn chưa đủ sao?"
Gặp rắc rối rồi, Diệp Thành Hồ có một linh cảm bất an, không phải là tiền đã bị quãng xuống sông rồi chứ?
Người lớn đều quen lừa dối trẻ con mài
"Cha, cha không phải là nói mà không giữ lời, không mua cho con nữa đấy chứ?" Diệp Diệu Đông liếc nhìn anh một cái: "Bảo con đợi thì cứ đợi đi, con ăn của cha, uống của cha, mặc đồ của cha, ở nhà của cha, cha còn có thể thiếu con mấy hào đó sao?"
"Nhưng con chỉ muốn uống ngay bây giờ thôi!"
"Vậy cha đưa tiền cho mẹ con, con bảo mẹ đi mua nhé?"
Vai của Diệp Thành Hồ chùng xuống: "Thôi vậy, vậy con đợi thêm chút nữa."
Diệp Diệu Đông cũng không quan tâm đến nó, một tay bưng một chậu nước nóng nhỏ, tay kia cầm cốc men sứ đi vào trong nhà.
Còn Diệp Thành Hồ thì thở dài ở phòng khách: "Không biết khi nào con mới lớn đây!"
Vừa mới thở dài xong, nó liền nhìn thấy qua cánh cửa mở rộng, cha nó đặt một chậu nước nóng bên cạnh giường, rồi lại cầm cốc men sứ thổi phù phù, mới đưa cho mẹ nó...
"Chủ gia đình đấy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận