Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 546: Không uổng công đi

Chương 546: Không uổng công điChương 546: Không uổng công đi
"Loại cá này không đáng tiền!" Diệp Thành Hải không có hứng thú gì với loại cá này, chúng quá nhỏ.
"Đúng là không đáng tiền, nhưng có thể dùng để làm nước mắm. Nước mắm làm từ cá cơm có vị mặn và thơm, rất ngon, dùng để chấm với khoai môn là tuyệt nhất."
Nước mắm là một loại gia vị rất phổ biến ở địa phương của họ, là một loại gia vị cổ xưa ở các vùng ven biển. Dù là trong ẩm thực Triều Châu, ẩm thực Phúc Kiến hay ẩm thực Đông Nam Á, nước mắm đều là gia vị không thể thiếu.
Nếu không phải nghĩ đến việc vớt về làm nước mắm, anh sẽ không tốn công vớt mấy con cá nhỏ không đáng tiền này, có con còn chưa bằng ngón tay anh.
May mà loài cá này tranh nhau tụ tập lại, không cần anh tốn công gì nhiều, vớt bừa một cái là được một vợt đầy ắp.
"Chiếu đèn pin cho tốt vào, đừng lóa lung tung, cứ chiếu vào mặt nước trước mặt, chúng sẽ tự bơi đến."
"Ồ." Diệp Thành Hải vốn đang chiếu đèn pin lung tung giờ lại tập trung vào trước mặt Diệp Diệu Đông.
Cậu ta không hứng thú không có nghĩa là Lâm Quang Viễn cũng không hứng thú.
Người miền núi nhìn thấy bờ biển, cái gì cũng thấy lạ, đàn cá tranh nhau lao lên bờ đó cứ thu hút ánh mắt cậu ta, khiến trong lòng cậu ta như bị mèo cào.
"Dượng út, dượng mệt chưa? Tay có mỏi không? Để cháu giúp dượng nhé, dượng nghỉ ngơi chút đi, đừng mệt quá..."
"Ha ha ha- Em chưa từng thấy cá à-' Diệp Thành Hải ở bên cạnh cười lớn.
"Nói nhảm, em..."
Diệp Diệu Đông vô cảm liếc cậu ta một cái: 'Muốn làm việc đến vậy à, vậy cháu làm đi!"
Đúng lúc anh cũng không muốn làm nữa, mệt lưng! Lực của lưng phải dùng vào chỗ then chốt!
"Được thôi!"
Lâm Quang Viễn hứng khởi xắn ống quần lên, chạy qua nhận lấy cái vợt tay trong tay anh, đồng thời nắm miệng bao tải, một tay vớt, một tay mở bao tải ra đựng.
"Ôi trời, mới một lúc mà đã vớt được nhiều thế này rồi?"
"Bên kia còn có nữa, A Hải chạy qua đây một chút, hai đứa phối hợp với nhau đi, chú đi quanh đá ngầm xem sao."
"Lại làm ông chủ rảnh tay rồi..." Diệp Thành Hải lẩm bẩm một câu.
Diệp Diệu Đông thuận tay dùng cần câu đánh vào đầu cậu ta một cái: "Mày ý kiến nhiều quá vậy? Không muốn có tiền tiêu vặt nữa à?"
"Hừ hừ-"
Nước vừa rút xuống vẫn có đồ để nhặt, Diệp Diệu Đông đung đưa cái xô nhỏ, đi loanh quanh đá ngâm một chút, liền nhìn thấy dưới một tảng đá lớn có một con cá chình biển to, nặng khoảng năm sáu cân, trông hơi hung dữ.
Khi anh dùng kìm than định kẹp nó, nó lại há miệng to như chậu máu, lộ ra hàm răng nhọn hoắt, cắn vào kìm than của anh.
Phải biết rằng, kìm của anh đã bị anh banh ra một khe hở rồi, miệng nó mở ra còn có thể nuốt trọn con cá chình to bằng nó.
Anh lại dùng sức banh kìm than ra thêm một chút, miệng nó cũng theo đó mà bị kéo rộng ra.
Diệp Diệu Đông nâng kìm than lên cao, nhấc nó lên giữa không trung, đuôi nó không ngừng vùng vẫy giãy giụa, nhưng miệng bị banh quá to, bị kìm than chèn vào, không thể khép lại được.
Anh một tay cầm xô nước hứng, tay kia cầm kìm than cũng khép lại, lắc hai cái mới ném nó vào trong xô.
Ngay cả như vậy, nó vẫn ngẩng đầu lên định cắn người, nhưng chiều cao của xô nước khiến nó với không tới, chỉ có thể ngoan ngoãn cuộn tròn ở đó. "Thu hoạch không tệ, lại có thể mang về cho vợ lợi sữa rồi."
Nghĩ đến khuôn mặt bụ bẫm của Diệp Tiểu Khê, còn có vẻ háo hức khi bú sữa, âm thanh chép chép đó, trên mặt anh cũng không nhịn được nở nụ cười. ...
Đương nhiên em bé phải trắng trẻo mũm mĩm mới dễ thương.
Cá chình hầm rượu cho có sữa là vừa đúng, dạo này ngày nào cũng canh cá sạo, đổi món một chút cũng tốt.
Anh lại tiếp tục đi loanh quanh xung quanh, đèn đội đầu vẫn rất tiện lợi, không cần anh cầm, muốn chiếu đâu thì chiếu đó, thế mà, lại phát hiện một con cua xanh lớn trong một khe đá.
Dùng kìm than kẹp lên nhìn một cái, ồ, lại còn là một con cua gạch cái có gạch đỏ!
Lại có thể hâm rượu gạo cho có sữa rồi.
A Thanh sinh đứa này đúng là đúng lúc, may mắn hơn khi sinh hai đứa trước, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon không hết.
Đợi hết tháng cữ phải đi triệt sản, đây là tháng cuối cùng, phải dưỡng cho tốt một chút, tránh để lại di chứng, kiếp trước cô bị ung thư ruột mà mất.
Nghĩ đến đây, anh lại hơi khó chịu.
Diệp Diệu Đông vừa tìm vừa nghĩ, ngày mai đúng là phải ra biển, bắt mấy con hải sâm, lấy ít bào ngư về hầm canh cho cô bồi bổ nhiều vào.
Trong lòng đang nghĩ chuyện này, suýt nữa anh đã bỏ lỡ một món hàng lớn!
"Đệt, lại còn có cá vàng lớn!"
Anh trợn to mắt, chỉ thấy trong một rãnh nước bị hai tảng đá bao quanh, có một con bị mắc cạn, đang quây đuôi bơi trong rãnh nước lấp lánh ánh vàng!
Anh vừa nghĩ chuyện, đèn đội đầu cứ chiếu thẳng về phía trước, không để ý chiếu kỹ xung quanh đá ngầm, suýt nữa bỏ qua.
Vẫn là vì anh nghe thấy tiếng "cúc cúc", mới nghi ngờ dừng bước nhìn trái phải, rồi ở góc mắt, anh liếc thấy ánh sáng vàng lấp lánh nên mới phát hiện ra. Cá vàng lớn là loài phát ra âm thanh được.
Chỉ một vũng nước nhỏ đó, ước chừng đến khi thủy triều lên con cá này sẽ chết rồi trôi lại ra biển, may mà anh phát hiện.
Cũng chỉ có cá vàng lớn vào ban đêm mới có màu vàng lấp lánh, nên cá vàng lớn thường phải bắt vào ban đêm.
Mùa đánh bắt của nó chia làm hai mùa xuân thu, mùa xuân thường từ tháng 4 đến tháng 6, ngư trường tập trung ở các vùng biển gần bờ Tô Chiết, Phúc Kiến. Mùa thu thì hình thành vào khoảng tháng 9 đến tháng 10 ở vùng biển phía bắc Chiết Giang.
"Diệp Thành Hải, đem cái xô kia qua đây."
Con cá vàng lớn này xứng đáng có phòng đơn độc lập hạng sang!
"Ồ, đến đây." Diệp Thành Hải đưa đèn pin cho Lâm Quang Viễn, xách xô nước chạy tới: "Chú Ba, chú lại tìm được món ngon gì nữa vậy? Một cái xô còn không đủ đựng à?"
Diệp Diệu Đông cười toe toét: "Cá vàng lớn hơn ba cân, ngày mai tiền tiêu vặt tăng gấp đôi!"
"Oa- Thật hả? Đệt, đẹp quá- Vàng lấp lánh luôn!"
Diệp Diệu Đông dùng hai tay bắt con cá vàng lớn này, nhưng nó trơn tuột, lại trượt xuống vũng nước, bắn tung tóe nước lên mặt anh, anh dùng tay áo lau một cái, miệng mắng một câu, rồi tiếp tục bắt.
"Đưa xô của cháu qua đây hứng."
Anh bắt được rồi trực tiếp ném vào xô, rồi nhìn nó quãy đạp một hồi lâu mới ngừng giãy giụa, cá vàng lớn thường lên bờ là chết.
"Chú Ba, con cá này có thể bán được khá nhiều tiền đúng không?"
"Đương nhiên, tối nay thu hoạch không tệ! Vừa có cua, vừa có sa trùng, lại có cá cơm, lúc này vừa bắt được một con cá chình biển lớn, lại đến một con cá vàng lớn nữa!" Diệp Diệu Đông nói càng lúc càng hưng phấn.
"Vậy tiền tiêu vặt tăng gấp đôi là bao nhiêu ạ?" Diệp Thành Hải cũng vui vẻ xoa tay liên tục. "1 hào thành 2 hào?"
"Hả?" Vai Diệp Thành Hải chợt sụp xuống: "Không phải chứ? Con cá này bán được mười mấy đồng rồi, còn mấy chục cân cua nữa mài"...
"Mắt rơi vào tiên rồi à?"
"Chính chú nói tiền tiêu vặt tăng gấp đôi mài!"
Diệp Diệu Đông cũng không trêu cậu ta nữa, cười nói: "Vậy thì miễn cưỡng cho các cháu thêm một số 0 vậy!"
Cậu ta lập tức mặt mày hớn hở: "Thế mới tạm được!"
Đúng lúc này, Lâm Quang Viễn lớn tiếng la lên: "Dượng út, cháu vớt hết rồi, không còn cá nữa, bao tải xách không nổi rồi!"
"Đến đây."
Hai người lại chạy qua, chỉ thấy bao tải gần đầy rồi.
"Đệt, nhiều vậy cơ à? Đúng là vớt không ít đâu!"
"Cứ thấy là không tha! Vớt rồi lại có, vớt rồi lại có, tự dâng lên cửa, không lấy thì phí, chỉ là tay mỏi quá, nhiều quá, lưng cháu cũng mỏi rồi."
"Trẻ con đâu có lưng!"
"Giống y chang lời mẹ cháu nói, ai bảo trẻ con không có lưng chứ?"
"Lưng cháu làm được gì?"
Diệp Diệu Đông hỏi ngược lại một câu, rồi lại dùng đèn đội đầu chiếu một vòng mặt biển xung quanh, đúng là không còn nhiều lắm, vớt cũng khá sạch rồi.
"Lưng chẳng phải là lưng à, làm được gì chứ?" Lâm Quang Viễn ngơ ngác hỏi.
Diệp Diệu Đông cười gian một cái: "Nhóc con không cần hiểu đâu, nhanh lên bờ đi, để dượng kéo."
Xung quanh không có dây thừng để buộc miệng bao, không tiện vác, chỉ có thể kéo thôi. Anh kéo bao cá cơm đầy ắp này đến chỗ họ bắt sa trùng lúc nãy, đặt cùng với bao sa trùng, và bao cua.
Nhìn thấy không xa vẫn còn sa trùng đang cựa quậy, anh quay đầu nhìn hai đứa: "Các cháu còn muốn bắt nữa không?"
"Thôi..."
"Bắt đi? Không bắt thì phí lắm..."
Diệp Thành Hải nhìn Lâm Quang Viễn với vẻ khinh thường: "Chưa làm việc bao giờ à? Bắt được nửa bao rồi còn gì..."
"Vậy không bắt chẳng phải lãng phí sao?"
"Lãng phí cái gì, đâu bán được tiền, mang về cũng chỉ để khắp nơi, anh không làm, muốn bắt thì tự bắt đi."
Diệp Diệu Đông vỗ vỗ đầu Lâm Quang Viễn: "Vậy cháu bắt thêm một lúc nữa, dượng về đẩy xe đẩy! Không được chạy lung tung đâu đấy."
"Vậy mọi người đều không làm, cháu chắc chắn cũng không thể làm!"
"Hê hê, cháu ở thêm mấy ngày nữa, đến lúc đó thì chơi cho đã, bắt cái này quá dễ rồi."
Lâm Quang Viễn gật gật đầu: "Còn trò gì chơi được nữa không ạ?"
"Mấy hôm nữa đi hái trộm quả sơn trà, em có đi không?"
"Không đi, nhà em nhiều lắm, cần gì phải lên núi hái trộm chứ?"
"Em không hiểu đâu, hái trộm mới vui."
"Rồi bị người ta đuổi chạy khắp núi, bắt được đưa về nhà đánh đít nở hoa à?"
Diệp Thành Hải lập tức im miệng, cậu ta bị đánh không ít.
Diệp Diệu Đông đi nhanh về nhanh, đẩy xe trên bãi cát chạy vù vù, vác mấy bao hàng lớn lên xe xong, anh cũng không định đi loanh quanh đá ngâm nữa.
Lúc này đã rất muộn rồi, ngày mai Diệp Thành Hải còn phải đi học, cũng tạm được rồi. Nhưng Lâm Quang Viễn vẫn còn hơi lưu luyến: "Dượng út, mai tối mình lại ra đây nhé?"
"Ra cái đầu cháu, vớt chưa đã à?"
"Đúng vậy, vui lắm, bờ biển ban đêm còn vui hơn ban ngày."
"Không ra nữa, tối mai dượng phải ra khơi."
Mắt Lâm Quang Viễn lập tức sáng lên: "Vậy cháu đi với dượng!"
"Đi cái quái gì, cháu tưởng ra khơi là đi chơi à? Mệt chết cháu đấy."...
"Thử xem, tệ lắm thì cháu nằm trên thuyền ngủ."
"Đừng nghĩ nữa, chơi trên bãi cát là được rồi."
Đương nhiên là không thể dẫn đi rồi, ngoài biển nguy hiểm lắm, trẻ con mới lớn, lại không phải nhà mình, có chuyện gì thì sao?
"Ôi, vậy mai họ đi học hết, cháu chơi với ai?"
"Hai đứa em họ cháu không phải người à? Hôm nay ở lại nói ngon lành thế, sẽ giúp trông hai đứa em họ mà."
Lâm Quang Viễn cười ngượng: "Hì hì- Vậy cháu dẫn chúng nó đi chơi vậy."
Diệp Diệu Đông đẩy xe đến cửa, rồi bê mấy bao hàng xuống, đổ vào giỏ tre.
Cua chia làm hai bao, một bao chỉ đựng hai ba chục cân, vẫn chưa chết, đổ vào giỏ vẫn còn nhảy lung tung, chỉ là nếu để sáng mai đem đi bán, e là tiêu rồi, phải giảm giá nhiều lắm.
Cá cơm đổ được ba giỏ đầy ắp, nhưng đều bị đè chết cả rồi.
Sa trùng cũng đổ được hai giỏ, vẫn còn ngọ nguậy, nhìn hơi ghê.
Cửa chất đầy giỏ, cũng đáng công anh không ngủ, nửa đêm dậy lăng xăng.
Những thứ linh tinh khác nhặt được cũng trộn lẫn với cua, nửa đêm anh cũng lười phân loại, dù sao ngày mai cũng phải lựa chọn cua.
Cua biển mai hình thoi và cua đá phải tách riêng ra, còn phải phân loại theo kích cỡ, giá cả khác nhau.
Đổ hết hàng xong, anh bèn đuổi hai đứa nhỏ đi ngủ.
"Diệp Thành Hải, sáng mai la nhỏ tiếng một chút, đừng quấy rầy giấc mộng của người khác."
"Hả?"
"Căng da cho cứng vào, bị đánh có khi không đau lắm đâu!"
"Dượng út, dượng có kinh nghiệm ghê...
Bạn cần đăng nhập để bình luận