Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1105: Tìm cách (length: 26761)

Diệp Diệu Đông càng nghĩ càng bực, cây gậy trên tay gõ xuống mạn thuyền "bang bang" vang lên.
"Lúc ra đi ta đã nói thế nào? Ai muốn đi cùng thì đi, theo ta thì tự chịu trách nhiệm, ta không có nghĩa vụ phải dẫn các ngươi đi kiếm tiền, ra ngoài rồi thì an nguy của ai nấy tự lo, ta cũng không quản các ngươi, các ngươi cũng không phải tổ tông của ta, ta còn phải gánh trách nhiệm đưa các ngươi đi kiếm tiền sao?"
"Phải nhìn rõ tình hình, vốn dĩ không có chuyện gì dễ ăn cả, đến địa bàn của người khác tranh giành tài nguyên để kiếm lời lớn, nghĩ bằng mông cũng biết không thể đơn giản như vậy được."
"Đừng có đến nước đến chân rồi mới biết than trách, kiếm được tiền thì các ngươi có chia cho ta một nửa không? Nực cười chết đi được, đừng có mà lải nhải ở đây, sợ chết thì bây giờ mau về đi, có ai ngăn cản các ngươi đâu."
Mọi người nghe hắn mắng một hồi cũng im lặng, sau đó có một thanh niên nóng tính cầm gậy chỉ vào hắn hô: "Dù sao mọi người cũng là đi theo ngươi mà ra, cũng là tin tưởng ngươi có thể dẫn mọi người đi kiếm tiền...."
"Thuyền của ta cũng mất, tìm ai bồi thường, tìm ai để nói lý lẽ, đi theo ngươi đi ra, không tìm ngươi thì tìm ai?"
"Này, các ngươi là tự mình đi, không phải ta bảo các ngươi đi, các ngươi là trẻ con ba tuổi chắc? Thuyền của ngươi mất là do chính ngươi có vấn đề."
"Mình không lên thuyền của mình mà chạy sang thuyền người khác còn mặt dày mà nói à?"
Những người khác gần gũi với Diệp Diệu Đông cũng phụ họa: "Đừng có cãi nhau, ban đầu mọi người đều tự nguyện đi theo, nghĩ muốn liều một phen, nguy hiểm vốn cũng đã biết trước rồi, bây giờ như vậy thì trách ai được? Có ai muốn nhìn thấy cảnh tượng này đâu."
"Có ai ép được các ngươi đâu, không phải là trẻ con rồi."
"Đông tử có thu tiền của các ngươi đâu, hay phải đảm bảo cho các ngươi kiếm được?"
"Không ai muốn có người bị thương cả, đã đến đây thì đương nhiên phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ có thương vong rồi, bây giờ chỉ là bị công an bắt đi thôi, chúng ta có làm hại ai đâu, là người địa phương công kích chúng ta, sợ cái gì?"
"Đúng vậy đó, mới bị bắt đã nháo nhào lên như vậy, nếu như chết thì còn kêu ai được?"
"Mà có mấy người trên trấn kia làm chỗ dựa, chúng ta sợ gì chứ?"
"Bây giờ ở đó nói, trách người này, trách người kia, có ai kề dao vào cổ các ngươi để ép theo không?"
Mấy người bạn của Diệp Diệu Đông đều là thanh niên trai tráng, chân tay nhanh nhẹn, chạy cũng nhanh hơn một chút, lúc này đều có mặt cả.
Những người lớn tuổi cũng có mấy người, cũng lên tiếng giúp đỡ: "Trước hết mỗi người về thuyền của mình đi, xem thử thiếu bao nhiêu người, chưa ổn định quân số thì không dễ thống kê được."
"Trước xem thử thiếu bao nhiêu người rồi sau đó tính tiếp, bây giờ cãi nhau cũng không ích gì, cũng vô dụng thôi."
"Đúng vậy đó, trước hết đừng ồn ào, chúng ta cũng bị liên lụy thôi, A Đông và A Quang chẳng phải có quen biết với công an sao? Tìm người ta nói một tiếng xem có thả người ra được không, hoặc là tốn chút tiền."
"Đúng đúng đúng đó, bọn họ quen biết người có quan hệ, trước cứ xác định xem thiếu bao nhiêu người đã rồi nói tiếp."
Mọi người người một lời người một câu hòa giải, những người ban đầu kích động cũng lập tức tỉnh táo lại, cũng nghĩ đến, bọn họ có quan hệ, có thể sau đó quay về trấn hỏi thử, tìm hiểu tình hình xem có chỗ nào để thương lượng hay không.
"Phải đó, chúng ta có làm gì đâu, chắc chắn sẽ sớm thả ra thôi, đừng có lo..."
"Cho thuyền tấp lại một chút..."
Mọi người nguôi ngoai cảm xúc, ngay lập tức tản ra biển tìm thuyền, rồi hô tên, xem ai ở thuyền nào để sắp xếp đội hình.
Trong đêm tối, bóng người đông đúc, ai nấy cũng chỉ biết thuyền mình ít người, nhiều người, không biết số người bị thiếu có ở trên thuyền khác không, bây giờ sắp xếp lại thì mới phát hiện người bị thiếu so với dự kiến còn ít hơn.
Mọi người một lần nữa kiểm đếm lại người trên các thuyền, có thuyền nhân viên đầy đủ, có thuyền thì nhân viên bị bắt hết, có người còn ở đây mà thuyền thì mất.
Tổng cộng không sai biệt lắm gần trăm người, thiếu khoảng 30 người, thuyền đánh cá thì mất một nửa chưa kịp chạy, còn thuyền nhỏ thì ngoại trừ thuyền gỗ nhỏ của Diệp Diệu Đông vẫn được giữ cố định ở sau thuyền lớn, những cái khác thì đều vơ vét hết.
Những thuyền nhỏ khác đều tan tành mây khói, còn chưa kịp chạy đã bị dập, trong đêm tối hỗn loạn, mọi người đều không kịp phân biệt cẩn thận, thấy ai nấy đều leo lên thuyền lớn thì cơ bản cũng leo theo những thuyền gần nhất.
Dù sao chỉ cần lên được thuyền lớn thì xem như đã an toàn một nửa.
"Ấy, mấy người này là ở trên trấn, không phải người cùng nhóm với mình."
"Chỗ tôi cũng có hai người lạ mặt..."
"Vậy là thiếu 36 người... Nhiều thêm 15 người trên trấn..."
"Lúc ở bến tàu đánh nhau, chúng tôi thấy tình hình không ổn liền chạy trước, chúng tôi tự di tản rồi, sau đó thấy các anh bị cướp, chúng tôi mới chạy theo..."
"Mặc dù không cùng một thôn, nhưng cũng cùng một địa phương mà..."
"Đúng đúng, cho chúng tôi đi theo với, chúng tôi sẽ trả tiền đi thuyền hoặc là làm công để trả nợ, chỉ cần trên đường về, các anh tiện đường chở bọn tôi về trên trấn là được..."
"Đúng đúng đúng đó, không thể thấy chết không cứu được, đánh nhau cũng là mâu thuẫn với người địa phương, chúng tôi không có mâu thuẫn mà..."
Một số người ở phía Trần Gia Niên không biết lúc nào đã đục nước béo cò, chen vào đội ngũ của bọn họ, cũng muốn đi theo chạy trốn, mọi người sau khi ai về chỗ nấy mới phát hiện có thêm nhiều người lạ như vậy.
Vừa rồi đám người này im re, bọn họ còn tưởng là người thân thích ở thôn khác đến chơi, vì vậy mới lạ mặt, hơn nữa lúc vừa ra khơi tâm trạng ai cũng không tốt nên không ai hỏi nhiều, thì ra là đám người trên trấn chạy đến.
"Đều tại đám người các ngươi liên lụy, nếu không thì bọn tôi vẫn tốt mà..."
"Đúng đó, không phải các người đánh nhau với người địa phương thì chúng tôi đâu có phải trốn chạy, còn bị bắt mất một nửa..."
Những người vừa nãy còn kích động như có thêm chỗ xả, liền chỉ vào đám người trên trấn mắng té tát.
Mấy người này thì lại sợ chọc giận đám đông, giải thích vài câu thấy bị chửi nhiều hơn liền không dám lên tiếng nữa, sợ mọi người cùng nhau phẫn nộ sẽ đem tất cả ném xuống biển thì chỉ còn nước kêu trời trời không hay, kêu đất đất chẳng biết.
"Thôi được rồi, cũng lên thuyền rồi, người cần bắt cũng đã bắt rồi, đây là những người kịp chạy thôi."
"Đã thế rồi thì cứ ở lại hết đi, trời đã khuya thế này rồi, ngoài biển cũng không có chỗ nào mà đi nữa, đợi cập bờ rồi, muốn giải quyết thế nào thì từ từ tính."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Lũ Lý Cương kia thì đều nhét ở trên bến tàu rồi..."
"Tùy tiện tìm đảo hoang nào đó cập bờ thôi, ban đêm cứ ngủ trên thuyền đi, mỗi thuyền tự giải quyết nhé."
"Xxx, chuyện quái quỷ gì thế này..."
"Tiền thì không kiếm được, còn vướng vào vòng lao lý, mà lại còn mất một nửa người, bây giờ biết làm thế nào đây..."
"Haizz, mệt mỏi quá, biết bàn giao làm sao đây..."
"A Đông, ngươi nói xem phải làm gì? Ngươi không phải quen người, có cách à?"
Diệp Diệu Đông hai tay khoanh trước ngực, cười nhạt, "Không phải các ngươi giỏi lắm sao? Vừa nãy còn mắng hăng say thế mà, các ngươi có liên quan gì đến chuyện của ta đâu, ta không thiếu nợ các ngươi, ai trên thuyền của mình người nấy chịu trách nhiệm, ta chỉ chịu trách nhiệm với những người do ta mời tới thôi."
Nói xong hắn quay người đi lên lầu lái, rồi vào phòng điều khiển, lần nữa khởi động máy.
Mấy người khác nhìn hắn quay người rời đi mà không biết nên làm gì mới tốt.
Mặc dù hắn còn trẻ, nhưng mà thật sự thì mọi người là vì nhìn thấy hắn hai năm liên tiếp kiếm được bộn tiền mới nguyện ý tin tưởng hắn, mới nghĩ đến đi theo hắn, hắn chính là người đáng tin cậy của mọi người.
Bây giờ hắn không thèm quan tâm, mọi người thật sự sợ hắn không để ý, hơn mấy chục người bị bắt, nếu như cứ mặc kệ vậy về đến thôn thì bọn họ không biết phải ăn nói làm sao.
Những người khác nào có bản lĩnh gì, nào có cách gì, mọi người đều trông chờ hắn có quen biết ai để cứu người ra không thôi.
"Đúng là lên mặt..."
"Đừng có ồn ào, người ta vốn đã giỏi, chúng ta phải trông cậy vào hắn, không trông cậy vào ngươi sao?"
"Ngươi..."
"Đi thôi, sao không thể nói chuyện cho đàng hoàng vậy, cứ hùng hổ thế thì có giải quyết được gì, ban đầu cũng đâu phải lỗi của A Đông, nếu nói đến trách nhiệm thì do mấy người trên trấn này gây ra đấy..."
"Mọi người nói xem lão Diệp hình như không có ở trên thuyền, vừa nãy A Đông hình như tìm ba hắn mà, chắc hắn sẽ không bỏ mặc đâu..."
"Đúng, hắn có thể không quản chúng ta nhưng không thể không quản cha hắn, chắc chắn hắn sẽ có cách, chúng ta đi theo hắn là được. Mấy người đừng kích động, lại chọc cho người ta..."
"Á, hắn đi rồi, mau đuổi theo..."
Một đám thuyền vây ở đó, vừa nghị luận được mấy câu thì thấy Đông Thăng hào khởi động đi, vội vàng tranh thủ chống ra một khoảng cách với những thuyền khác rồi khởi động đuổi theo.
Diệp Diệu Đông thấy một đám thuyền phía sau đuổi theo thì không để ý, mà lại lưu ý đến đường đi trên biển, hắn định đi đến địa cấp thị kế bên, cha của hắn không tìm được có lẽ là bị bắt rồi.
Bị bắt thì coi như cũng an toàn, ít nhất không cần phải đối mặt với người địa phương muốn báo thù, chỉ là phải tìm cách để cứu người ra mà thôi.
Còn có cái đám thôn dân bị bắt kia, miệng ta thì kêu mặc kệ, không liên quan đến ta, nhưng mà, ai, trong khả năng có thể, tiện đường thì cũng nên vớt họ ra, dù sao đều vô tội, hơn nữa còn đều là thân thích.
Vừa mới thống kê lại, ngoài cha hắn ra, thì chú Kinh Nghiệp cũng không có ở đây, thuyền cũng không còn, thằng bé anh nhỏ cũng thiếu mất một đứa, còn có bảy người chèo thuyền trên thuyền hắn cũng không thấy, cả hai đứa em họ cũng mất tích.
Toàn là những người thân thích với bạn bè thân thiết, thật là chuyện gì cũng không quan tâm, đợi về sẽ có chuyện lớn cho coi.
Ngay khi vừa có chuyện, hắn đã liên tưởng ngay đến vị đại gia được vớt lên từ biển năm ngoái, trông chờ vào một gã công an nhỏ như Dương Quốc An thì có tác dụng gì?
Người ta đâu phải cha mẹ lo cơm ăn áo mặc của hắn, có thể cái gì cũng quản sao?
Chuyện này còn liên quan đến bắn nhau, không biết chết bao nhiêu người, chắc chắn có nhiều người chết thì mới náo loạn đến thế, đâu phải một gã công an nhỏ có thể xen vào được.
Giờ chỉ có thể trông chờ vào cái ông Tằng Vi Dân được vớt lên năm ngoái, xem ông ta có cách gì không, người ta dù sao cũng là cục trưởng cục cảnh sát biển, còn là người từ kinh thành đến, chắc chắn ghê gớm, hôm qua có bắn nhau, chắc chắn cũng dính đến cục cảnh sát biển.
Cái trấn nhỏ kia hình như là do thành phố cấp dưới bên cạnh quản lý, bây giờ chỉ có thể đi cầu xin người ta, một năm chắc cũng chưa đến mức bị điều đi.
Chỉ là thời gian bây giờ có hơi muộn rồi, thành phố cấp dưới bên cạnh cũng không cách bao xa, vừa hay cứ lái thuyền qua cập bến bên kia, nghỉ ngơi một đêm, đến hôm sau thì gọi điện, số điện thoại hắn đã sớm nhớ nằm lòng.
Trong lòng hắn đã có chủ định, nhưng những người khác thì không biết ngọn ngành, mà hắn lại chạy nhanh như thế, cứ như muốn bỏ mặc người khác ở lại vậy, mọi người không khỏi luống cuống, chỉ có thể mở hết công suất máy lên, sợ bị bỏ lại.
Cũng may Diệp Diệu Đông còn kéo theo một loạt thuyền phía sau, tốc độ cũng bị ảnh hưởng, mọi người còn theo kịp.
Bất quá có vài người đều hối hận lúc nãy còn gây khó dễ, sớm biết hắn có quan hệ thì nhất định không nói mấy lời đó.
Một loạt thuyền đánh cá chỉ có thể liều mạng đuổi theo phía sau, chỉ khi nào bội thu xong thì mới dám liên lạc hỏi hắn có dự tính gì.
Bùi phụ cũng liên tục trấn an hắn, "Mọi người cũng chỉ là đang lúc cấp bách hơi kích động thôi, đằng nào thì từng thuyền cũng đâu có nhiều người lắm, bất kể có phải là người trên thuyền chúng ta hay không, nhưng mà nói chung, đều là cả nhóm cùng đi, mất đi nhiều người như thế, về không ai dám ăn nói."
"Cũng không phải cố ý, chỉ là tâm tình không tốt thôi, ngươi cũng đừng để bụng. Ta biết tâm trạng ngươi cũng không ổn, thân thích không có lên thuyền, ai mà chẳng bực mình, nhưng mà không có người, chúng ta cũng phải tìm cách xem có cứu ra được không, cứ vậy mà về thì không xong."
"Bây giờ chúng ta không còn nhiều người như thế, muốn cứu người ra chắc chắn vô cùng khó khăn, không cứu được hết thì cũng cố gắng vớt người thân ra, có tốn tiền cũng phải làm."
A Quang ở bên cạnh cũng phụ họa theo, "Chúng ta đừng so đo với đám người đó, đều thế cả thôi, có tiền thì nâng anh lên tận trời, gặp chuyện thì mắng chả ai to hơn."
"Hồi nãy tao thấy hình như ba tao lên thuyền, còn tưởng ổng cuống quá trèo lên nhầm thuyền nhà khác, bây giờ nghĩ lại, không phải tao hoa mắt thì là chiếc thuyền ổng lên bị bắt luôn rồi. Hay mình chi ít tiền, tặng quà nhờ cái ông Dương Quốc An xem sao? Cứu không hết thì mình cũng nhắm vào người nhà mình mà cứu."
"Nói cho cùng, mình có làm gì đâu, chẳng qua là mình muốn chuyển đi nơi khác đánh bắt, mình đâu có làm chuyện gì phạm pháp đâu."
Bùi phụ chen vào nói: "Thôi giảm tốc độ lại đi, tao thấy khoảng cách phía sau xa lắm rồi, không lẽ thật sự bỏ mặc họ hết à.... Bây giờ muộn thế này rồi, hay mình tìm một hòn đảo mà ghé tạm, ngủ tạm một đêm rồi mai trời sáng mọi người tụ họp lại, bàn kế sách xem sao."
Diệp Diệu Đông cũng giảm tốc lại, thở phào nhẹ nhõm, mới nói dự định của mình ra.
Bùi phụ và A Quang lúc này mới an tâm.
"Mày đúng là có tiền đồ.... "
"Chuyện này chẳng liên quan đến tiền đồ, chỉ là có tí may mắn thôi."
"Không, là thật sự có tiền đồ đó, bao nhiêu người trông chờ vào mày, người bình thường có ai có số đó, có cách đó chứ? Cầu còn không được, đến cả cái can đảm chạy ra ngoài cũng do người khác cho, còn mày thì tự mày tạo ra. Vì thế nên năm nay mới có nhiều người chịu theo mày như thế, dù mày nói gì đi nữa, người ta vẫn muốn đi theo tìm vận may."
A Quang cũng hâm mộ nói: "Cái vận may của Đông Tử đúng là không ai bằng, đúng là giỏi, đi đâu cũng quen biết, không quen cũng có thể leo lên."
"Ước gì vận may tốt vậy thì đã chẳng gặp chuyện này rồi, đợi rồi tính sau, cứ qua thành phố bên cạnh cái đã."
"Được, cứ yên tâm, biết là mày cũng đã có tính toán rồi, bọn tao cũng an tâm."
Sau khi Diệp Diệu Đông cắt dây, tâm tình cũng vững vàng lại đôi chút, liền ra ngoài đài chỉ huy, gọi mấy người lái tàu ở dưới khoang lên nấu cơm.
Cả buổi tối nháo nhào thế kia, cơm tối cũng chưa kịp ăn, mới nghe tin có chuyện, cũng là do chiều 2 giờ mấy bọn họ mới ăn xong bữa cơm trưa, nên cơm tối bọn họ định sẽ nấu muộn chút.
Đằng sau lại không ai muốn ăn, trước khi đi thì mọi người cũng để thức ăn vào giỏ, chuẩn bị mang lên tàu rồi ăn, kết quả tất cả đều rơi ở bến tàu, hời cho lũ hải âu.
Thành phố cấp dưới bên cạnh cũng không xa, đồ ăn còn chưa xong, bọn họ đã tìm được chỗ neo đậu.
Mà mấy chiếc thuyền đánh cá ở phía sau thì chẳng biết hắn có ý gì, chỉ có thể mù quáng theo sau, thấy lại neo ở một bến tàu khác thì mọi người đều thở phào, dừng lại rồi có thể trao đổi tiếp.
Chờ hắn vừa neo tàu xong, cột chặt dây thừng thì mấy chiếc thuyền đánh cá liền ập đến, dừng sát vào mạn thuyền hắn, không kịp chờ đã đã gọi í ới.
"A Đông, đây là bến tàu của thành trấn nào vậy, neo ở đây có an toàn không? Có ai bên này nghe vụ tối nay xong lại bắt mình không?"
"Mình có làm gì sai mà sao người ta bắt mình?" Diệp Diệu Đông tức giận hỏi lại.
Người kia nghe xong ngớ ra.
"Mình đâu có phạm tội gì đâu, vậy sao đám công an đó lại bắt mình?"
Dừng bút!
Diệp Diệu Đông thầm chửi một câu, quay đầu đi ăn cơm, phía sau vẫn còn vọng lại tiếng mắng.
"Mày ngu hả, hay óc toàn bã đậu? Bọn mình bị liên lụy thôi, xong người ta không cho mình đi, thành ra cãi cọ rồi bị bắt theo luôn."
"Thế sao mình không đi . . . "
"Không đi thì bị đám người ở đây oánh cho tan nát xương luôn rồi, nhẹ thì bị tóm vào cục công an tra hỏi, đi thì dễ, về lúc nào ai mà biết, ngu hả? Mà còn hỏi cái kiểu đó nữa..."
Diệp Diệu Đông mặc kệ đi ăn cơm, những người khác trên thuyền cũng bắt đầu bận bịu với cơm tối, các chủ thuyền thì đều tranh nhau leo lên tàu hắn, hỏi ý định.
Còn có một số người lái thuyền lo lắng cho người nhà cũng leo lên theo.
Một lát sau thì tàu hắn đầy người, ai nấy cũng đứng vòng trong vòng ngoài vây quanh những người đang ăn.
Hồi nãy còn trách móc, bây giờ thì cuống cả lên.
"Cuống cái gì? Tối rồi, mọi người định đi cướp ngục à? Cướp ngục thì cũng phải ăn no cái đã, có sức mới đi được chứ." Hắn ngậm cơm nói nhồm nhoàm, nhất định không nói với họ.
"Vậy có phải là ngày mai trời sáng, bọn mình lại gọi điện cho công an đó không?"
"Vậy mình có phải quay lại cái trấn đó không?"
Hắn nhìn họ như nhìn mấy tên đần, "Một đống người còn đang bị giam trong cục công an ở đó, chẳng lẽ không cần quay lại à?"
"Vậy.... đám người địa phương đó có định tấn công mình nữa không...."
"Chắc chắn phải nghĩ cách, hỏi thăm mối quan hệ rồi quay lại chứ...."
Diệp Diệu Đông cạn lời, mặc kệ cho họ ở đó tranh cãi, chỉ lo ăn cho no cái bụng, dù bữa trưa có hơi trễ nhưng bây giờ cũng đã 8 giờ mấy, hắn cũng sớm đói bụng muốn xẹp rồi.
Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa thì đói lả người. Dù sao cũng đã có cách cứu cha, A Quang cũng nói là hình như đã thấy cha lên thuyền khác, chắc là cũng không đến nỗi bị đánh gần chết, nên hắn cũng không có quá lo lắng.
Bên cạnh còn cả đám người này phải ứng phó, thế nào cũng phải lo đầy dạ dày cái đã, cho họ chờ.
Cả thuyền nhao nhao bàn tán, nhưng lúc này cũng chẳng ai dám thúc hắn ăn nhanh, chỉ dám hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác, mà thấy hắn không trả lời cũng không dám mắng, chỉ đành bàn với nhau.
Những người trên thuyền khác sau khi cũng gọi nhau ăn cơm thì trên thuyền cũng vắng đi đôi chút.
Hai anh em Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa mới có cơ hội chen vào nói chuyện.
"Đông Tử, ba không phải lúc nào cũng đi với mày à? Sao lại không có được?"
"Gì mà không có? Ý mày đang trách tao hả?" Diệp Diệu Đông liếc anh trai.
"Không phải ... Tao chỉ lo ba có bị người ta đánh không, rồi cũng bị bắt luôn thì sao?"
"Chẳng phải quá rõ ràng sao? Không lên thuyền thì người đương nhiên đều ở trên bến tàu, sau đó chắc chắn cũng bị cục công an bắt đi hết."
Diệp Diệu Hoa thấy hắn nói chuyện bốc đồng như vậy, vội vàng hòa giải, "Anh không phải ý đó, anh ấy chỉ lo lắng cho ba thôi, muốn hỏi thử ngươi có cách nào không, ngươi quen biết bên công an, đợi ngày mai chúng ta gọi điện thoại hỏi thăm tình hình trước đã."
"Ta cũng định như vậy, cho nên bây giờ có gấp cũng vô ích, dù gì cũng phải đợi trời sáng mới gọi điện thoại hỏi được, rồi mới biết kết quả ra sao, mới biết nên giải quyết thế nào."
Nho Nhỏ cũng nói: "Một lũ ngốc nghếch cứ nháo nhào ở đó hỏi, đã nói rồi kiểu gì cũng phải đợi hừng đông, mới có thể liên lạc người để biết nên xử lý thế nào. Từng người không phải không tin, cứ phải chen nhau nghe ngươi nói một câu mới chịu."
A Chính liền trấn an những người vẫn còn trên thuyền đang kêu ca, "Mọi người giải tán hết đi, Đông tử đã nói rồi, đêm nay mọi người cứ yên tâm ngủ một giấc đi, bắt đầu từ ngày mai mới có thể liên lạc người, mới biết phải làm thế nào để thả người, chúng ta mới có thể tính toán kỹ càng. Giờ có nói một đống, hỏi một đống cũng vô dụng, trời tối rồi, chúng ta cũng không biết hỏi ai."
"Ừ, cũng phải, ở đây nói cũng vô ích, phải đợi trời sáng rồi hỏi thăm mới biết... ."
"Vậy mọi người cứ tản ra đi. Có liên quan thì tốt, có chỗ hỏi han là được, chỉ sợ không có ai để hỏi, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay."
"Được được được, vậy cứ về thuyền trước, đợi ngày mai hỏi han xong biết nên làm thế nào rồi, chúng ta lại bàn bạc."
"Về thôi, ồn ào cả đêm..."
Chẳng mấy chốc, mọi người trên thuyền cũng tản đi, ai nấy vội vàng về báo cho nhau, chỉ còn lại mấy người thân thiết, có quan hệ tốt.
"A Đông, ngươi nói thuyền của chúng ta có lấy lại được không..."
"Tiền còn chưa kiếm được, thuyền đã nộp rồi, mất cả chì lẫn chài..."
"Ngươi hỏi ta giờ ta biết thế nào? Cục công an đâu phải ta làm chủ? Ngày mai rồi tính."
Mấy anh em họ nghe vậy buồn bực không hỏi nữa, chỉ đành nén nỗi lo lắng trong lòng, dù sao cũng phải đợi đến ngày mai.
Diệp Diệu Đông trong lòng cũng bực bội vô cùng, toàn bộ đều chạy đến hỏi hắn, hắn biết làm sao?
Hắn dám đảm bảo sẽ trả lại hết cho bọn họ, dám chắc chắn mọi người đều sẽ được thả ra hay sao?
Diệp Diệu Hoa lúc này cũng nhỏ giọng nói: "Cũng may trước khi đi, đã nói với đám A Quốc rồi, không nhận tiền, đến khi xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới mình."
Diệp Diệu Đông nhìn hắn một cái, lắc đầu.
Không lấy tiền cũng vô dụng, người nếu không được thả ra, quay về sẽ bị đập phá hai nhà.
"Các ngươi cũng mau về ăn cơm đi, ăn xong sớm nghỉ ngơi một chút."
Mọi người nhao nhao đáp ứng, bây giờ ở lại đây cũng vô ích, ngủ một giấc rồi tính, mai hãy hay.
Sau khi ăn uống xong, Diệp Diệu Đông để họ tự an bài chỗ ngủ, dù sao hắn cũng có nhiều thuyền như vậy, còn hắn thì về khoang thuyền của mình nằm xuống.
Xung quanh một mảnh ồn ào, mọi người đều đang quan tâm liệu có thả người hay không, thỉnh thoảng tiếng sóng biển lướt qua có thể che bớt một chút, theo thời gian trôi qua, âm thanh xung quanh cũng dần dần tĩnh lặng.
Mặc dù không có tiếng máy nổ, Diệp Diệu Đông cũng không tài nào ngủ được, cứ nửa tỉnh nửa mơ nghĩ đến chuyện này, nghĩ cách giải quyết tiếp theo, tỉ mỉ suy nghĩ mấy phương án, cuối cùng thì đều mong muốn mọi chuyện suôn sẻ, mọi người đều được thả ra.
Từ trước tới giờ hắn cứ trở mình ngủ chập chờn, đến khi nghe được trên bến tàu loáng thoáng có tiếng động, hắn lại tỉnh hẳn.
Ngồi dậy nhìn ra, bên ngoài trời còn tối đen, nhưng ở ven bờ đã có không ít thuyền đánh cá đang chuẩn bị ra khơi, đèn pin lay động, ai nấy đều đang bận rộn vận chuyển đồ đạc, tiếng ồn cũng càng lúc càng lớn.
Mọi người đều để ý thấy ven bờ có thêm không ít thuyền đánh cá, đều đang xì xào bàn tán, từ đâu ra mà nhiều thuyền thế, sao có nhiều người ngủ trên thuyền vậy.
Chuyện xảy ra vào chiều tối vẫn chưa lan nhanh được như vậy, chỉ tại đường đi không tốt, thông tin truyền tải chậm, không giống như sau này có internet.
Bất quá, những người này đều đang vội vàng ra biển, tuy vô cùng nghi hoặc, nhưng cũng chỉ bàn tán vài câu rồi quyết định bỏ qua chuyện này, chờ về đất liền sẽ hỏi thêm, sau khi sắp xếp xong các giỏ và vật tư liền lái thuyền đi.
Diệp Diệu Đông cũng nhờ ánh đèn pin lay động của họ mà xem giờ, mới có 4 giờ, còn lâu mới đến 8 giờ 30 giờ làm việc, hắn lại về giường nằm tiếp.
Mấy người lái thuyền bị đánh thức cũng đã hỏi hắn mấy giờ, hắn trả lời xong thì bảo mọi người cứ yên tâm ngủ, dù sao cũng phải đợi đến giờ làm mới gọi điện thoại được.
Bất quá, ngủ ngon tiếp được thì không có, trời mỗi lúc một sáng, tiếng ồn ào ở bến tàu càng ngày càng lớn.
Đến lúc rạng đông thì càng lên đến đỉnh điểm, toàn là thuyền đánh cá ra biển bắt sứa, ai nấy cũng nói chuyện về sứa, và cũng đang nói về mấy chiếc thuyền của họ, chỉ trỏ những người đang ngủ trên boong thuyền khác.
Mà dân làng cũng đều thức dậy khi trời bắt đầu hửng sáng, ngoài việc bận bịu chuẩn bị bữa sáng, ai nấy đều đang đứng chờ hắn.
Hắn vừa bước ra khỏi khoang thuyền nhỏ, một đám người đã đổ dồn mắt về phía hắn.
"A Đông à, khi nào thì đi gọi điện thoại?"
"Đợi đến giờ làm việc, bây giờ còn sớm, ai cần gánh nước thì cứ gánh, ai cần nấu ăn thì nấu, nước ngọt trên thuyền đều phải bổ sung trước."
"Ừ, ừ, ừ..."
"Đông tử, ngươi có chắc không?"
"Ngươi đã nghĩ kỹ sẽ làm thế nào chưa?"
Diệp Diệu Đông nhíu mày, nhìn những người thân cận ai nấy mắt đều thâm quầng một mảng, trong lòng hắn cũng không khỏi khó chịu.
"Còn có thể làm thế nào, chỉ có thể gọi điện thoại thôi, ta chỉ có thể nói cố gắng hết sức, không dám nói có chắc chắn hay không, lát nữa thì biết, bây giờ cứ hỏi tới vậy cũng vô ích thôi. Ta biết mọi người đều lo lắng về chuyện này, nhưng cũng phải kiên nhẫn một chút."
"Vậy thì đợi thêm chút..."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận