Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1053: Đợi thêm một ngày xem sao

Chương 1053: Đợi thêm một ngày xem saoChương 1053: Đợi thêm một ngày xem sao
Cha Diệp không rõ tình hình, nhưng từ xa cũng thấy mấy con cá đó đều tranh nhau nhảy lên thuyền, nhìn có vẻ hơi bất thường.
Đông Tử trước giờ có nhiều ý tưởng quái dị, ông nghĩ bụng không biết có phải nó lại bày trò gì nữa không, nên mấy con cá này mới liều mạng nhảy lên thuyền?
Tuy cách một khoảng, nhìn không rõ là cá gì, nhưng thấy Đông Tử lạnh nhạt đứng nhìn, không ngăn cản, cũng không lái thuyền đi, chắc là chuyện tốt nhỉ?
Ông sợ trực tiếp chạy qua sẽ ảnh hưởng đến mấy con cá nhảy lên, liền vội chuyển sang hướng khác, tiến lại gân phía bên kia.
Diệp Diệu Đông cũng thấy thuyền cha anh quay đầu lại.
"Đông Tử? Con làm sao vậy?"
Máy trên thuyền anh đã tắt, không có tiếng lộp bộp, đứng ở mũi thuyền cũng có thể nghe rõ ràng cha anh hỏi.
"Có lẽ là hiệu quả đánh cá bằng ánh sáng? Đó là cá kim, chúng hướng sáng. Khi con lên thuyền, đầu đụng phải bóng đèn, con liên đẩy bóng đèn ra mép một chút, kết quả vừa đi qua khu vực này đã thấy mấy con cá nhảy lên thuyền, chính con cũng giật mình, vừa nãy còn ngồi dưới bóng đèn..."
"Vậy con không sao chứ? Có bị đâm không?" Cha Diệp đảo mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, thấy anh lành lặn cũng yên tâm.
"Không có, đâu có chuẩn đến vậy, con cũng phản ứng nhanh, trực tiếp lùi sang bên. Ôi, cha, cha cũng để bóng đèn ra mép đi, xem có thể thu hút cá kim nhảy lên thuyền không?”
"Đàn cá này chắc sắp bơi qua rồi nhỉ?" Cha Diệp hơi do dự: "Thuyền con dừng ở đây cũng một lúc rồi, cha thấy trên thuyền cũng nhiều cá rồi."
"Đúng là đã một lúc rồi, nhưng ai biết đàn cá này sẽ kéo dài bao lâu mới qua?"
Hôm qua ở dưới nước anh trốn chắc phải hơn 10 phút, ai biết hôm nay mấy con cá này có nhiều hơn không, thử cũng đâu tốn chỉ phí gì.
"Vậy cha thử xem..."
"Cha chạy sang bên kia đi, chúng nhảy lên từ bên đó hết", Diệp Diệu Đông chỉ cho cha anh thấy mạn thuyền phía bên kia: "Cha chạy qua giữ khoảng cách một chút trước, rồi treo đèn lên, xem có thể thu hút chúng qua không."
"Vậy cha chạy qua thử."
"Cẩn thận một chút."
Tiếng máy bên tai từ từ dịch sang bên kia, cha anh lái thuyền vẫn giữ khoảng cách, chuyển hướng.
Tuy nhiên, nhìn có vẻ sắp đến hồi kết rồi, tân suất cá nhảy lên này có vẻ hơi thấp, vừa nãy cứ lộp bộp rơi xuống, giờ nhìn có vẻ hơi uể oải, đàn cá này chắc sắp qua rồi.
Chiếc thuyền của cha anh ở bên cạnh giữ khoảng cách chừng bảy tám mét với thuyền anh, rôi cũng học theo anh treo bóng đèn ở mép ngoài cùng của khoang thuyền, để ánh đèn chiếu ra mặt biển.
Mấy con cá này chắc đang ở ngay bê mặt, chứ công suất thấp vậy, ánh sáng yếu ớt vậy, cũng không dễ bị thu hút.
Một lúc sau, anh cũng thấy trên thuyền cha anh có cá nhảy lên, nhưng chỉ thấy lác đác vài bóng cá, tần suất quá thấp, cha anh đến quá muộn.
Anh cũng lẩm bẩm như vậy.
Anh họ nói: "Đàn cá này cũng khá lớn đấy, từ lúc nãy đến giờ cũng đã hơn mười mấy phút rồi, giờ chắc sắp qua hết rồi, không thấy nhảy lên nhiều nữa."
"Đợi thêm chút nữa đi, lỡ qua rồi lại có cá nhảy lên làm bị thương thì sao? Đợi qua hẳn rồi, không còn nhảy lên nữa, hãng qua thu bóng đèn vào trong một chút."
"Vậy thì đợi thêm chút nữa."
"Ơ, không đúng, ngốc thật, em ngốc anh cũng ngốc luôn, trực tiếp lái thuyền đi về phía trước là được rồi, dù sao giờ cũng không có cá nhảy lên nữa." Anh họ võ trán cũng chợt tỉnh ngộ, cười hì hì nói: "Đúng rồi, ngốc thật, đâu cần phải đợi ở đây nữa, trực tiếp lái thuyền đi về phía trước là được rồi, anh đi lái thuyền, chút nữa chúng ta hẵng thu dọn."
"Ừ"
Diệp Diệu Đông cũng không liêu lĩnh, đứng bên cạnh đợi, đợi chạy ra một đoạn rồi tính.
Thuyền đánh cá của cha anh ở bên cạnh thấy anh động đậy, cũng theo sau cùng rời đi.
Đợi chạy xa rồi, hai chiếc thuyền mới dừng lại.
Diệp Diệu Đông cũng thấy trên thuyền cha anh rải rác vài con, đến quá muộn.
Sau khi hai chiếc thuyền đi song song sát nhau, cha Diệp cũng trèo qua: "Con này không ít đâu, nhìn chắc phải mấy trăm cân."
"Ừ, dù sao nấy giờ cứ rơi lên thuyền mãi."
Nếu mà mép thuyền có buộc một vòng gõ, chắc bị đâm thành tổ ong vò vẽ, có khi anh còn có thể thu thêm mấy chục đến trăm cân từ trên gỗ nữa.
"Thu dọn mấy con này trước đã, chứ cũng chẳng có chỗ đặt chân."
"Con với anh họ dọn là được rồi, cha đi kéo lưới trước đi, hai người nhặt một chút cũng nhanh thôi."
Cha Diệp gật gật đầu, dù sao cũng không nguy hiểm, giao cho hai đứa nó nhặt vào sọt theo kích cỡ là được.
Đàn cá đêm nay có cảm giác cũng chẳng khác mấy so với đàn hôm qua, từng con rất đều, cơ bản đều dài khoảng bốn năm chục xen-ti-mét, lẫn lộn vài con gần một mét.
Cũng phải nói, dài cũng có chỗ ghê gớm, góc thuyền chất một đống sọt tre, có mấy con cá kim to đâm cả cái mỏ nhọn vào sọt tre, chỉ để lại thân với đuôi ở đó quấy.
Tất nhiên, lúc này xa nước lâu rồi, đã không còn nguy hiểm nữa.
Diệp Diệu Đông vừa cầm sọt tre, vừa nhổ mấy con cá kim đâm trên đó ném vào. "Chậc chậc chậc, ghê thật, đâm vào hoàn toàn luôn!"
"Mỏ con cá này cứng thật, nhọn thế chắc đâm vào thịt được đấy."
"Tất nhiên rồi, đâm trúng là chết người đấy, đâu phải đùa."
Giờ cơ sở y tế lại kém, hơn nữa lại đang ở trên biển, đường trên bờ cũng không tốt, bị đâm trúng chỗ hiểm, không kịp lên bệnh viện là phải mất mạng rồi.
"Tối nay coi như kiếm được một khoản nhỏ, hehe, ánh đèn chiếu vào đó, không ngờ lại thu hút nhiều cá kim nhảy lên thuyền thế, đúng là giống như em nói, như thả sủi cảo ấy"
"Nhiều cá đều hướng sáng, chỉ là có loại cá con hơi nhỏ, lực va chạm cũng nhỏ, không có lực va chạm mạnh như con cá này, còn có thể trực tiếp lao về phía ánh sáng nhảy lên thuyền."
Hơn nữa mấy con cá này bỏ vào thời đại bây giờ đều quá rẻ, chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Đem đi biếu người ta, người ta còn chẳng thèm lấy, chứ không thì anh còn có thể làm đèn bắt cá, tuy tốn điện, nhưng mà kiếm được tiền cũng đáng. Chỉ là không kiếm được tiền, bắt một đống mang về cũng để cho heo gà vịt ăn.
Tuy có thể đưa cho mẹ anh làm nước mắm, nhưng giá trị quá thấp, cũng tốn quá nhiều thời gian, hơn nữa thời gian lên men cũng rất lâu, phải lên men nửa năm đến một năm mới có thể bán, thời gian bán này cũng rất dài.
Chi phí thời gian cũng là chi phí.
Có thời gian làm đèn bắt cá, còn không bằng kéo lưới kiếm thêm chút, hoặc là đi thả câu dây dài, chuyên bắt cá lớn.
Ông cụ năm ngoái cứ giúp anh sắp xếp lưỡi câu dây dài, mấy hôm trước gặp, còn hỏi anh năm nay sao không thả câu dây dài nữa?
Anh chỉ nói quá phiên phức, mấy cái lưỡi câu dây dài đó, từng sọt từng sọt vừa chiếm chỗ vừa chiếm sọt tre, bao giờ mà lại có ý định thả nữa, nhất định lại phiên ông sắp xếp. Giá trị mực thì cao, mà cũng hướng sáng, nhưng bóng đèn thời nay không sáng quá, giờ đi đâu kiếm bóng đèn 1000 oát chứ?
Cái bóng đèn nhỏ màu cam vàng đó mà cũng định lấy đi bắt mực à?
"Gặp được cũng là kiếm lời rồi, mấy con này nhìn có vẻ nhiều hơn mấy con các em bắt được ban ngày, chắc cũng bán được nhiều tiền hơn chút."
"Chắc phải năm sáu trăm cân, chủ yếu là con nào cũng khá to, cái sọt này đầy rồi, trước tiên cùng khiêng sang bên kia chất lại đi."
"Được."
Hai người chỉ sắp xếp khoảng mười mấy phút là đã phân loại xong đám cá rải rác đầy thuyền, hơn nữa còn chất đống ở góc.
Rồi ngay sau đó, họ lại kéo lưới từ trong khoang thuyền ra, chuẩn bị thả lưới.
Hôm nay đã thả lưới muộn hơn mọi khi một tiếng rồi, Diệp Diệu Đông ước chừng hôm nay chắc phải kéo ít đi một lưới.
Nhưng có mấy con cá kim bù lại, cũng tính là khá xứng đáng, mấy con vừa rồi chắc cũng bán được hai ba chục.
Thuyền đánh cá bình lặng cứ hoạt động trên biển, hai chiếc thuyền cách nhau một khoảng xa, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng của nhau.
Đợi trời vừa hửng sáng, chân trời ửng lên ánh đỏ, Diệp Diệu Đông mới kéo lên lưới đầu tiên, trong đó lại còn kéo lên hai con cá kim.
Anh thầm bực bội một chút trong lòng, có mấy con cá lọt lưới này ở gần đây, hôm nay xem ra đừng hòng xuống nước vớt rương.
Lại phải chậm trễ thêm một ngày.
Không biết bao giờ đàn cá này mới qua hẳn đây?
Không chỉ bên anh kéo được, bên cha anh kéo lưới sớm hơn anh, cũng kéo được 4 con, ông quyết định trong lòng, hôm nay vẫn không thể để Đông Tử xuống nước, phải thận trọng một chút. Hơn nữa hôm qua ban ngày gặp đàn cá, tối nay lại gặp đàn cá, đều hoạt động quanh khu vực này, ai biết buổi chiều mấy con cá đó có quay lại hoạt động gần đây không? Rất có khả năng lại gặp phải.
Diệp Diệu Đông cũng biết, lúc ăn trưa chẳng nhắc gì cả, ăn xong ngồi nghỉ một lúc, rồi mới tiếp tục làm việc đều đặn.
Hôm qua đã nhịn rồi, hôm nay lại nhịn thêm một ngày, có vẻ cũng không khó chịu lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận