Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 666: Nụ cười trên bãi biển

Chương 666: Nụ cười trên bãi biểnChương 666: Nụ cười trên bãi biển
"A a a- Nhiều vỏ sò hơn cả hôm qua nữa..."
Lũ trẻ vừa chạy ra bãi biển lại bắt đầu la hét phấn khích.
"Mẹ anh bảo cái này gọi là sò biển..."
"Còn cần anh chỉ?"
"Dù sao cũng là vỏ sò thôi mà... Nhiều quá... Ha ha ha..."
"Nhanh lên nhặt đi, tranh thủ lúc nước chưa rút, chưa có ai qua, hôm qua chiều người đông lắm..."
"Đúng đúng đúng, nhanh lên, không thì nhà bên cạnh thấy chúng ta ở đây lại chạy qua...
"Có cua, có cua, nó chạy rồi, mau bắt đi..."
Đúng lúc nghỉ hè, lũ trẻ rảnh rỗi ở nhà chạy lung tung, con gái cũng không ngoan gì, cũng cùng con trai lên núi xuống biển chạy loạn.
Từng đứa như mấy đứa trẻ hoang, cả ngày rủ bạn bè chơi đen thui, trời nóng, cũng không ngại nóng, mỗi ngày về đều là mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng có thể luộc trứng.
"Mấy đứa cẩn thận chút, đừng có chạy lên phía trước, lát nữa sóng đánh lên, cuốn mấy đứa đi đấy..."
Lâm Tú Thanh thấy mấy thằng con trai hò reo phấn khích, chỉ muốn cả người nhảy xuống nước, vội lên tiếng nhắc nhở chúng.
Chỉ là lời còn chưa dứt, một cơn sóng ập tới, tấn công thẳng vào đám trẻ, từng đứa bị sóng đánh cười ha ha, ướt sũng cả người thì vốc một vốc nước biển lại vả lên mặt.
Diệp Thành Dương bị sóng đánh ngã xuống đất, rồi lại ngơ ngác tự ngồi dậy.
Lâm Tú Thanh lo nó bị sóng cuốn đi mất, trực tiếp nhấc nó lên đặt bên cạnh Diệp Diệu Đông: "Con nhỏ xíu vậy, đừng có chạy lung tung, cứ ở bên cạnh cha con, không thì bị sóng cuốn đi, cha con cũng không biết đâu." "Dạ, mẹ, cho mẹ nè..."
Diệp Thành Dương giơ cao tay, chỉ thấy trong tay nó nắm một con bạch tuột nhỏ, xúc tu quấn chặt lấy tay nó.
Lâm Tú Thanh mừng rỡ: "Bắt lúc nào vậy? Sao không lên tiếng?"
"Ngã xuống, thì bắt được." Diệp Thành Dương mới bốn tuổi, nói chuyện vẫn hơi ngọng.
Diệp Diệu Đông cũng vui vẻ xoa xoa đầu nó: "May mắn ghê, tối nay nấu cho con ăn."
"Cha ơi, có cua xanh, to lắm... A a a- Chạy rồi chạy rồi chạy, chạy theo sóng rồi..." Lúc này Diệp Thành Hồ cũng đang la hét ở đó.
Diệp Diệu Đông nghe vậy vội đứng dậy chạy qua, cũng thấy con cua xanh vỏ xanh rêu đó, đang vung cái càng to theo nước triều ngang nhiên bò ra biển.
Đã bị anh nhìn thấy rồi, sao có thể để nó chạy được?
"Con đừng có chạy lên, sóng to, để cha."
Anh lội nước, nhanh chóng đuổi theo phía trước, nước triều dâng lên, trực tiếp tràn đầy ủng của anh, nước biển đục ngầu ảnh hưởng tầm nhìn của anh, suýt nữa để con cua xanh này chạy mất, may mà anh tinh mắt dẫm trúng con cua xanh dưới chân, khiến nó không nhúc nhích được.
Lúc cúi người bắt nó lên, lại một cơn sóng cuộn trào đánh xuống từ đầu anh, dội ướt cả người anh, mang đến một cơn lạnh thấu xương.
"A- Sướng!"
Anh quệt một tay nước biển trên mặt, vẩy vẩy tóc, tay câm một con cua xanh to đang giãy giụa, cười rạng rỡ lại đi về.
Diệp Thành Hồ vui mừng la hét lung tung ở đó: "A a a, cha giỏi quá, cua xanh to quá, ha ha-”
Lâm Tú Thanh cũng mỉm cười ngước nhìn sang, ánh nắng chiếu lên gương mặt tươi cười rạng rỡ của Diệp Diệu Đông như phủ lên anh một lớp ánh vàng, khiến toàn thân anh tràn ngập một cảm giác của một chàng trai trẻ đầy sức sống, nhìn thấy khí chất tràn đầy sinh lực đó khiến tim cô lại đập loạn nhịp.
Tình cảm đã dần bị cuộc sống bình lặng mài mòn, vì nụ cười rạng rỡ của anh lúc này mà lại gợn sóng trở lại, tim cô cũng bắt đầu gợn lên gợn sóng, cảm thấy như quay lại lúc mới quen nhau, anh cũng hấp dẫn cô như vậy.
Diệp Diệu Đông vì thời gian này chống nắng tốt, gương mặt hơi đen đã bắt đầu trắng trở lại, thấy Lâm Tú Thanh hơi say mê nhìn anh, nụ cười của anh càng sâu hơn.
Anh cũng xoa xoa đầu thằng con trai lớn: "Con phát hiện ra con này, thì nó là của con, tối nay cũng bảo mẹ con nấu cho con ăn, ăn hai cái chân to này, mai con càng chạy giỏi."
"Tốt quá tốt quá!"
Diệp Diệu Đông nhìn những người khác: "Mấy đứa cũng vậy, ai bắt được của người đó."
"Chú Ba, có thể đem bán lấy tiền không?" Diệp Thành Hải giơ lên con cua xanh không biết bắt từ lúc nào.
"Được chứ."
"Vậy chú bán giúp con, rồi lén đưa tiên cho con, chứ để mẹ con biết là bị tịch thu đó."
"Được lắm nhóc, biết để dành tiền riêng rồi à."
"Hì hì.”
"Không thành vấn đề, bỏ vào xô đi."
Tinh ranh thật, cứ nắm trong tay, chắc là sợ bị anh tịch thu, nên mới không bỏ vào xô, cũng không sợ bị cái càng to cắn một phát.
Lúc này, chị dâu lớn và chị dâu hai cũng nấu xong cơm canh lần lượt cầm xô chạy ra.
Diệp Thành Hải sợ quay lưng về phía đó, nhanh chóng trực tiếp bỏ con cua xanh vào xô của Diệp Diệu Đông: "Chú Ba, đừng nói với mẹ con." Rồi nó lại quay đầu đe dọa đám em trai em gái: "Tụi bây cũng không được mách lẻo đó, lát nữa bắt được đồ tốt tụi bây cũng có thể bỏ vào xô của chú Ba, đừng bỏ vào chỗ mẹ mình, bỏ vào chỗ mẹ là hết đó."
"Biết rồi, biết rồi."
Từng đứa đều lần lượt gật đầu, ngầm hiểu, đưa cho mẹ mình, thì coi như ném bánh bao cho chó, có đi mà không về.
Diệp Diệu Đông nhìn thấy buồn cười, cũng liếc nhìn hai chị dâu đang chạy tới, anh khẽ nói: "Vậy cái xô này chuyên để cho tụi bây bỏ đồ tốt vào, tụi bây bắt được thì lén bỏ vào đây, đừng để mẹ tụi bây biết, lát tao sẽ giúp tụi bây đem đi bán, bán xong đưa tiên cho tụi bây."
"Dạ dạ!"
Mọi người gật đầu lia lịa, mặt ai cũng sáng bừng lên, có cơ hội để dành tiền riêng, họ càng hào hứng hơn, đều lén lút ngoái đầu nhìn lại, rồi lại tiếp tục tìm kiếm, mấy con ngao, sò nhỏ trên bãi biển đã không lọt vào mắt họ nữa.
Mấy đứa trẻ nhà hàng xóm gần đó thấy họ nước triều còn chưa rút mà đã chạy ra bãi biển, cũng ngứa ngáy lén chạy qua, người lớn trong nhà phát hiện ra cũng cầm chậu cầm xô.
"Ôi chao, hôm nay nước triều còn chưa rút mà bãi biển đã có nhiều ngao thế này rồi, còn có cả sò biển nữa..."
"Sắp có bão rồi, sóng to, đều bị cuốn vào..."
"Nhanh lên nhặt đi, nhặt một lúc rồi về nhà ăn cơm, ăn xong lại ra, mấy đứa con đừng có mải chơi nước..."
Chị dâu hai nhặt một lúc rồi phát hiện ba đứa nhóc nhà mình đều đang đi lang thang khắp nơi, cũng không thèm giúp nhặt, vội mắng: "Tụi bây đang làm gì đấy? Đống đá này khắp nơi toàn ngao không à, tụi bây đi loanh quanh cái gì? Mau nhặt đi, không nhặt thì cút về ăn cơm cho tao, chơi ướt hết cả người rồi, bị cảm lạnh là tao đánh gãy chân tụi bây."
Chị dâu lớn nghe tiếng mắng của chị dâu hai, cũng quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc thấy Diệp Thành Hà cầm một con ốc xà cừ to hào hứng đi về phía Diệp Diệu Đông, vội quát nó: "Diệp Thành Hà, mày cầm con ốc xà cừ to đó đi đâu đấy?"
Vẻ mặt hăng hái phấn chấn của Diệp Thành Hà thoáng chốc cứng đờ, mặt khóc như mưa, nó vất vả lắm mới theo sóng nhặt được một con ốc xà cừ to như vậy, cái này còn to hơn cả nắm tay nó nữa.
Nó cười lộ ra một vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc: "Mẹ..."
"Đưa đây cho tao, còn đứng đó làm gì? Nửa ngày cũng không thấy mày nhặt được mấy thứ, cứ đứng đó chơi bời vô ích, Diệp Thành Hải... Mày đang cười trộm cái gì đấy?"
Diệp Thành Hải đang cười trên nỗi đau của người khác, không ngờ lửa còn cháy lan đến mình, nó vội thu lại vẻ mặt, giả vờ vô tội nói: "Không... Không có mà."
Nhìn thấy dưới chân có hai con ngao, với hai con sò biển, nó vội nhặt lên chạy qua ném cho mẹ nó, lại bị chị dâu lớn đánh mạnh hai cái.
"Nửa ngày cũng không thấy mày nhặt được hai cái, tụi bây đang làm cái gì vậy? Còn có con nhỏ Tình Tình kia nữa..."
Chị dâu hai cũng sát theo mắng: "Đang làm gì cũng không biết, nửa ngày cũng không nhặt được hai cái, cứ đứng đó chơi nước, lát nữa về nhà, tao lột da tụi bây..."
Hai tiếng sư tử hống vang lên, trong nháy mắt ai nấy đều sợ hãi, cũng không đùa giỡn nói chuyện nữa, lần lượt ngoan ngoãn cúi đầu xuống tìm kiếm, vô cùng ngoan ngoãn.
Một lúc sau, từng đứa đều ôm đầy tay ngao sò chạy đến nộp cho mẹ mình.
Nhưng cũng không ngoan ngoãn được bao lâu, một chốc sau, chúng lại tự do phóng khoáng rồi, da mặt dày thiệt!
Diệp Diệu Đông nhìn xô của chúng, cũng nhặt được không ít đồ tốt, bị mắng một trận, đánh một trận cũng đáng.
Qua một lúc lâu, người trên bãi biển cũng dần đông lên, đều là từ xa nhìn thấy bên này có người, rồi truyên tai nhau. Anh nhìn mấy cái chậu to đã đầy ắp ngao sò, trong xô cũng nhặt được nửa xô hải sản bị sóng cuốn lên, nói: "Mấy cái này mang về trước đi, tiện thể ăn bữa cơm, ăn xong lại ra, bận rộn nửa ngày đói chết rồi."
"Được, lấy một cái xô trống múc một xô nước biển đi, đổ mấy cái này vào nuôi."
"ừ"
Lâm Tú Thanh lại gọi hai đứa con trai: "Được rồi, đừng nhặt nữa, về nhà ăn cơm, ăn xong lại ra."
Diệp Thành Hồ nắm hai con ốc xà cừ to vặn vẹo mãi không nỡ đi.
Diệp Diệu Đông nhìn thấy khó hiểu: "Nhặt được hai con ốc à? Đưa đây, về nhà thôi."
Nó liếc nhìn Diệp Diệu Đông, lại lén liếc Lâm Tú Thanh, khẽ nói: "Cha, con nhặt được có thể đem bán lấy tiên không, rồi đưa tiên cho con."
"Hả?" Diệp Diệu Đông ngạc nhiên gõ một cái vào đầu nó: "Được lắm nhóc! Ăn của tao, uống của tao, mặc của tao, tiêu của tao, ở nhà tao, còn muốn để dành tiền riêng?"
"Bọn họ đều được mà..."
"Bọn họ là lén để dành, mày còn muốn công khai à? Mơ đi, nhà còn năm gói mì ăn liền, này còn muốn ăn không? Còn có sữa lúa mạch nữa, muốn uống không? Nghe nói ăn khô còn ngon hơn pha nước, có thể nghe thấy hạt sữa lúa mạch sột soạt giữa kẽ răng, cả miệng toàn vị sữa ngọt đậm đà, rất đã."
Diệp Thành Hồ nghe anh miêu tả, không nhịn được nuốt nước miếng, mùi sữa thơm phức pha tối qua đã đủ để nó nhớ mãi rồi, không ngờ ăn khô còn thơm hơn?
Lâm Quang Viễn nghe xong cũng liếm môi dưới: "Thật hả?"
"Đương nhiên! Chiều ăn cơm xong nhặt nhiều một chút, kiếm được tiền tao còn mua mì ăn liền cho tụi bây, mua sữa lúa mạch."
Nghe lời này, Diệp Thành Hồ vội ném mấy con ốc xà cừ trên tay vào xô, rồi lúc Diệp Diệu Đông quay lưng đi, nó gọi anh lại, lại lấy từ túi quần ra hai con ốc xà cừ to.
Diệp Diệu Đông trợn to mắt! Được lắm nhóc! Hóa ra cũng khá gian xảo?
Diệp Thành Hồ gãi gãi sau ót, cười ngượng ngùng mấy tiếng: "Hì hì- Cha-"
Lâm Tú Thanh cũng bó tay, giơ ngón trỏ chọc mạnh vào trán nó: "Hóa ra còn giở trò à? Bình thường con ăn uống thiếu thứ gì hả?"
"Hì hì- Hì hì-" Diệp Thành Hồ cười ngớ ngẩn ôm trán, vội chạy về nhà.
"Thằng nhóc hư, tâm cơ cũng nhiều ghê." Diệp Diệu Đông mắng một câu, bế thằng con nhỏ lên, xách xô đầy nước biển và vỏ sò lên.
Lâm Tú Thanh đi bên cạnh không vui nói: "Chẳng phải đều tại anh sao? Nói giúp chúng để dành tiền riêng..."
Diệp Diệu Đông cúi đầu cười nhìn cô: "Mà nói, vừa nãy em có thấy anh đẹp trai lắm không, nhìn anh cứ cười ngớ ngẩn, mắt còn dính tơ kìa."
"Đâu có?"
Lâm Tú Thanh mặt đỏ bừng, cũng không biết là bị nắng hun, hay là bị anh trêu chọc, xách xô bước nhanh mấy bước, cũng không đi sát anh nữa.
Diệp Diệu Đông đi phía sau, nhìn bóng lưng của cô, khóe miệng muốn nứt đến tận sau ót.
Diệp Thành Dương tò mò nâng mặt cha nó: "Cha, thế nào gọi là dính tơ ạ?"
"Trẻ con không cần hỏi nhiều thế..."
Mặt trời chính ngọ chiếu rọi trên cao, nhưng đều không sáng bằng nụ cười rạng rỡ trên mặt đôi vợ chồng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận