Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 127: Cũng mồm mép lắm(1)

Chương 127: Cũng mồm mép lắm(1)Chương 127: Cũng mồm mép lắm(1)
A Tài ngẩng đầu lên nhìn Diệp Diệu Đông: "Ôi này, Đông Tử cậu cũng biết không ít nhỉ? Còn biết con cá này hơn một mét, nặng hơn trăm cân và phải thêm giá!"
Diệp Diệu Đông cũng đổi giọng, cà lơ phất phơ nói: "Haizzz, dù sao tôi cũng là người sống cạnh biển, hai năm trước cũng lên trấn chơi không ít lần, ít nhiều cũng biết một chút!"
"Vậy thì thế này đi! Chúng ta thoải mái một chút nhé, cho nó là hai hào tám đi nha! Bát bát bát, phát phát phát, chúng ta cùng nhau phát, vừa may mắn vừa dễ nghe!"
"Ối giồi, êm tai thì làm sao sánh được với lợi ích thực tế chứ, chúng ta cũng đã giao dịch nhiều lần như vậy rồi, nói đi nói lại thì cũng là người quen cũ, có giao tình. Anh thấy đấy gần đây vận may của tôi rất tốt, chắc chắn là nhà mới của chúng tôi phong thủy tốt, là nơi có phong thủy đắc địa, sau này nhà tôi chắc chắn sẽ còn bắt được nhiều cá tốt hơn, đến lúc đó đều để cho anh thu mua, chúng ta đều có lợi không phải tốt hơn hay sao? Có đúng không?"
"Ừ!" A Tài cảm thấy anh nói có lý, gật đầu liên tục.
"Anh tốt, tôi tốt, mọi người đều vui vẻ, vậy chúng ta cứ quyết định ba hào một cân đi, không được đổi ý đâu đấy."
"Được, được? Gì chứ? Ba hào một cân á? Tôi cũng chưa đồng ý, cậu đừng có nói linh tinh bịp tôi!" Anh ta trợn to hai mắt, không dám tin nhìn Diệp Diệu Đông, giá tiền này chênh lệch so với giá của anh ta rất nhiều đấy!
Hơi lệch... lệch hai hào, hình như lệch hai hào, trong lòng A Tài tính toán một chút, hình như cũng không kém bao nhiêu. Nhưng so với mức giá ban đầu anh ta đưa ra đã có sự chênh lệch quá nhiều, dù sao anh ta cũng là người làm ăn!
"Cái giá này cũng đâu thể nói bừa được, ba hào một cân thì tôi cũng quá tay rồi..."
"Ô hay, cái con người này sao lại không thẳng thắn vậy chứ, lúc trước còn bảo được được, sao lại đột nhiên trở mặt rồi. Lúc trước nhiều cá thu như vậy tôi đâu có mặc cả giác với anh, mấy ngày trước tôi đi hỏi thăm giá cả thị trường một chút, mọi người đã hối hận sắp điên luôn rồi, mấy thằng bạn thân của tôi tí nữa thì quậy banh cái chỗ thu mua của anh rồi đấy, may mà tôi ngăn lại đấy anh biết không hả?"
"Lúc đó cũng do còn ít tuổi, còn ngại ngùng, anh nói sao thì tin làm vậy! Bây giờ tôi đã trải qua vài chuyện rồi, đã khôn hơn biết nhìn xa trông rộng, mọi người đều là người cùng quê, anh cũng không thể lại cố ý ép giá..."
Diệp Diệu Đông bô lô ba la nói một chặp, thật ra anh bị kích thích bởi sự thuận miêng tăng giá của con cá sạo kia, nghĩ thử lại thì nếu bán được giá cao ai mà không muốn chứ?
Thế nhưng A Tài thì đúng thật là hơi chột dạ vì lời của Diệp Diệu Đông, thật sự anh ta đã kiếm được không ít từ hơn bảy ngàn cân cá thu...
"À được rồi, được rồi... Mọi người đều cùng quê, tôi cũng dễ tính nữa, cậu nói ba hào thì là ba hào, lần này tôi cũng không lời lãi gì ở cậu đâu, tôi chỉ muốn dính tí may mắn của cậu thôi."
Cha Diệp cười đến mức khóe miệng sắp kéo đến tận mang tai rồi, không ngờ con thứ ba và A Tài sau khi nói chuyện phiếm một trận lại thật sự mặc cả được giá cả.
Thật sự thì trong lòng Diệp Diệu Đông đã sắp chửi mẹ nó rồi, bán hơn bảy nghìn cân cá thu bị thiệt không ít, tên gian thương này, không gian thì không phải người buôn bán.
Mẹ kiếp, kiếp trước năm mươi năm anh sống vô tri vô giác, mới trọng sinh trở về không biết giá cả tôm cá bây giờ như thế nào nên mới để cho A Tài chiếm được món hời lớn.
Sau khi tiến hành cải cách, không ít ông chủ có tiền, cá lớn như vậy ban đầu cũng chỉ có người có tiền và người làm quan mới ăn được, người ta hơi đâu quan tâm đến mấy đồng bạc lẻ chứ, như vậy anh mới không tin tên gian thương này không kiếm tiền!
Lâm Tú Thanh cũng rất vui vẻ, lúc mới bắt đầu A Tài thuận miệng trả giá một lạng hai hào hai, đến bây giờ đã là ba hào, nhiều hơn tận tám xu, a đống đúng là mồm mép bén ngọt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận