Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 176: Mua bán vui vẻ(2)

Chương 176: Mua bán vui vẻ(2)Chương 176: Mua bán vui vẻ(2)
Không phải người cùng một đường nên anh cũng không mong đợi bất kỳ lợi ích nào từ người ta, cũng không đáng phải ninh nọt, chỉ cần bán được thùng hàng này là tốt rồi.
"Ốc móng rồng ngon nhất là ở trên những bãi đá ở Tây Ban Nha, Pháp và Bồ Đào Nha, còn có vùng biển Orte phía tây bắc Tây Ban nha. Chỉ là không biết ốc móng rồng ở chỗ chúng ta có ngon hay không?"
Hả? Nói quái gì thế này?
Diệp Diệu Đông nhíu mày nghe anh ta nói mãi không thôi, thế nhưng lại không nói rõ là bao nhiêu tiền khiến anh bực bội muốn chết.
"Ngon hay không thì anh nếm thử là biết, dù sao tôi cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Nếu anh không muốn ăn thì tôi xách về nhà tự ăn cũng được."
"Ôi đừng mà, muốn chứ, anh định bán bao nhiêu? Chỗ anh có mấy ký?"
"Tôi có hai ký sáu, tính rẻ cho anh là nửa ký hai mươi đồng, nguyên xô này bán một trăm đồng. Chắc chắn ở nước ngoài không có cái giá này đâu."
Anh thản nhiên hét giá, hai mươi đồng bây giờ tương đương với hai nghìn tệ sau này. Anh cũng không biết bây giờ ốc móng rồng có giá bao nhiêu, chỉ biết là ở mấy chục năm sau, ốc móng rồng chất lượng tốt thế này có thể bán được mấy trăm tệ nửa ký.
Chỉ là hàng của anh đã qua đêm nên tùy tiện gọi giá thôi, rao giá xong trả tiền tại chỗ. Món này không thể mua được trên thị trường, cũng không biết cậu chủ nhà giàu này có trả giá không nữa.
Đối với nhà có tiền thì một trăm đồng cũng chỉ là giọt nước trong thùng mà thôi, dường như hai người nước ngoài này là bạn của anh ta, thể diện quan trọng hơn tiền rất nhiều.
Anh cũng đã nhìn trúng điểm này! "Được, bán hết cho tôi đi."
Hồng Văn Nhạc thẳng thắn bỏ tiền, đưa mười tờ tiền cho anh, sau đó gọi người phía sau nhấc thùng vào bếp.
Diệp Diệu Đông vui vẻ nhận tiền: "Cảm ơn, vẫn là anh biết hàng. Nhớ rửa sạch thùng rồi trả tôi, mặc dù không đáng giá bao nhiêu nhưng lát nữa tôi còn phải đựng đồ.
"Được, nếu lần sau lại có ốc móng rồng thì nhớ đưa đến đây, nếu có món nào khác hiếm lạ thì cũng được."
"Được."
Trả tiền dứt khoát, chuyện gì cũng dễ nói!
Diệp Diệu Đông vui vẻ xuống phố với khoản tiền lớn là một trăm đồng, trong lòng sôi sục hạnh phúc, cũng không cảm thấy mặt trời như thiêu đốt nữa.
Nhìn thấy sạp hàng bánh chiên giòn bên đường, anh tiện tay mua một cái. Đi đường xa như thế, bát cháo buổi sáng cũng tiêu hóa sạch sẽ luôn rồi.
Cắn một miếng, vừa thơm lại giòn, dầu rất béo mà cũng rất thơm.
"Cho tôi thêm cái bánh rán nữa, nhớ cắt đường giữa giúp tôi!"
Anh muốn kẹp ăn, như vậy sẽ ngon hơn.
"Rán thêm cho tôi mấy cái nữa đi, ờm... mười sáu cái đi."
Một xu một cái, cũng chỉ mười sáu xu. Anh vừa mới kiếm được khoản tiền lớn, coi như khao người nhà, mỗi người một cái.
Trước khi chia ra ở riêng, cũng không thể chỉ nhà anh ăn còn những đứa nhỏ khác trông chảy nước dãi được. Không bằng trong tay mỗi người đều có một cái sẽ tốt hơn, một miếng ăn mà thôi, cũng không đắt lắm.
Toàn bộ đều được gói lại bằng giấy báo rồi bỏ vào trong thùng sạch sẽ, anh nhìn thấy sạp hàng bánh ngọt bên cạnh là lại cảm thấy bồn chồn.
Mấy ngày trước, hai gói bánh in đều bị mấy đứa nhỏ chia nhau ăn hết, vợ anh còn chưa ăn được miếng nào, anh nhớ là cô rất thích ăn món này. Anh sờ túi rồi chỉ mua một cái, vê nhà sẽ cất vào phòng, chờ con ngủ lại lấy raI Trong lòng anh cảm thấy rất vui vẻ, anh dáo dác nhìn từng quầy hàng, muốn tìm cửa hàng bán vải nhưng chỉ thấy những quầy hàng bán thức ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận