Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 478: Đánh trả

Chương 478: Đánh trảChương 478: Đánh trả
Nhóm 6 người khi nhìn thấy trên xe có nhiều người cầm gậy gộc thì lập tức phản ứng nhanh nhẹn, vội vàng chạy trốn, đây là kiểu việc mà họ rất có kinh nghiệm.
Không thể đánh thắng thì chạy trước!
Cả nhóm lao thẳng về phía những ngõ hẻm gần đó, những cửa hiệu treo đèn lồng, họ không nhìn cũng không ngó, chỉ đẩy cửa lao vào trong.
Những tên cầm gậy phía sau cũng lao theo vào hai người, những chị làm nghề bán hoa khiếp vía hoảng hốt, chị đứng đầu xông ra nhưng bị đẩy sang một bên.
Cửa hiệu nhỏ hẹp lập tức hỗn loạn, Diệp Diệu Đông chạy loạn xạ quanh những chiếc giường mát-xa treo rèm, những khách đang nằm cũng hoảng hốt mắng chửi om sòm.
Thấy có một tên giơ gậy định đánh xuống đầu, anh liên ngồi xổm xuống, né sang một bên, rồi kéo một chị làm nghê đang hoảng sợ ở góc nhà ôm vào lòng, tránh được một nanh vuốt.
Anh cũng kịp giật luôn một tấm rèm cửa, phẩy ngay vào mặt tên cầm gậy đang lao đến, rồi lăn qua một chiếc giường mát-xa, chạy thẳng ra ngoài.
Anh cảm thấy trong lòng hơi phấn khích, vừa chạy vừa liếc nhìn ra sau, xung quanh ồn ào hỗn loạn, những chị làm nghề và khách hàng đều lôi thôi chạy ra ngoài.
Anh nhớ lại lúc chạy ra ngoài, nghe thấy cả những tiếng động ầm ầm ở tầng trên nhà bên cạnh, thật là kích thíchI
"Đông tử, đợi tao với..."
Anh tạm dừng bước chân rồi quay lại nhìn, thì ra A Quang và A Chính cũng vừa chạy ra từ bên trong, phía sau còn có hai tên cầm gậy đuổi theo, những người khác đều bị những chị làm nghề vây lại.
"Mẹ kiếp, đánh trả đi, phía sau chỉ có hai thằng!"
Diệp Diệu Đông la lên rồi xoay hướng, lao thẳng về phía chúng, hai người liếc nhìn ra sau, lập tức hiểu ra.
"Cái quái gì vậy, đồ chó đẻ..."
"Tới đi"
Hai tên cầm gậy phía sau nhìn thấy ba người lao về phía mình cũng hơi bối rối, suýt nữa quên phải vung gậy.
Diệp Diệu Đông cố tình chạy vòng quanh chúng một vòng, rồi đá mạnh vào mông một tên, lúc hắn ta bổ nhào về phía trước, anh lao tới giật lấy cây gậy rồi đập mạnh vào lưng hắn.
Thấy A Chính vừa bị đánh một gậy, anh vội vàng giơ gậy lên chạy tới, quất ngay vào cánh tay đang cầm gậy của tên kia.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cây gậy rơi xuống đất.
A Quang nhặt cây gậy trên đất lên rồi đập mạnh vào lưng tên kia: "Đồ chó đẻ, dám đuổi theo tao..."
A Chính cũng đá mạnh vào hắn mấy cái, nguyên rủa: "Má nó, dám đánh tao, đồ chó đẻ..."
Hai tên du đãng đã bị tước vũ khí, chỉ còn biết ngoan ngoãn ngồi xuống chịu đòn.
Diệp Diệu Đông đưa cây gậy cho A Chính, rồi nhặt từ lề đường một nắm rơm rạ, vò thành những sợi dây thô, sau đó mới bước tới trói hai tên lại, tránh cho chúng chạy mất.
Đang lúc anh trói người thì từ xa lại có người la hét chạy ra, phía sau còn có ba tên cầm gậy đuổi theo. Thấy vậy, A Quang và A Chính lập tức cầm gậy xông tới.
"Má nó, bọn mày chạy ra được rồi à, tao bị đánh dữ lắm, cứu tao với..."
Diệp Diệu Đông trói xong người cũng chạy tới giúp đỡ, 4 đối 3, mặc dù thiếu một cây gậy nhưng vẫn không bị thiệt, họ giật lấy một cây gậy từ tay chúng, lúc này chúng mới thật sự trở thành những con cừu đợi làm thịt.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên hồi, nhưng bốn người vẫn không nương tay chút nào. Mẹ kiếp, nếu không phản ứng nhanh chạy thoát thì lúc này đã bị đánh thành đống thịt rồi!
Khi mọi người đã trút hết bực tức, ba tên kia cũng nằm co ro trên đất. Diệp Diệu Đông lại đi vò thêm vài sợi dây rơm, rồi trói chúng lại và kéo sang một góc ngồi chờ.
"Hai anh họ tao đâu rồi? Lúc chạy ra có thấy họ không?"
Anh ngó nghiêng nhìn quanh khu đèn đỏ nhưng không thấy ai chạy ra nữa, cảm thấy hơi lạ.
"Lúc chạy ra, tao thấy họ bị nhóm phụ nữ giữ lại, tao cũng suýt bị giữ lại luôn. May là có ba tên đuổi theo, nhiều người cùng chạy ra, rồi dẫn ba tên kia đi hướng khác, đi vòng một vòng lớn mới chạy tới đây được."
"Vậy là đãi ngộ của mày tốt đấy, còn có ba tên hộ tống luôn!"
"Má nó... tao chạy vào trong nhà còn bị đánh mấy gậy nữa đấy! Cánh tay suýt không nhấc lên nổi, lưng đã bầm tím rồi."
"Tối về nhà bảo vợ xoa ít dầu tràm cho. Tao qua xem thử, một người ra ngoài bến cảng xem thuyền đã tới chưa?"
Diệp Diệu Đông không yên tâm về hai anh họ của mình, chẳng lẽ thật sự bị giữ lại rồi sao?
Kém linh hoạt thế à?
Quả nhiên người ngay thẳng thì thiếu kinh nghiệm, dễ bị thiệt thòi.
Anh mới đi được vài bước thì từ xa thấy hai người đang đi tới, quần áo lôi thôi, vừa đi vừa kéo quần lên.
"Cái quái gì vậy..."
Chẳng lẽ không đủ tiền phải trả bằng thân xác?
Còn có chuyện may mắn thế này nữa à?
Anh đi nhanh hơn vài bước, định trêu chọc họ vài câu, nhưng nhìn thấy hai anh họ mình mặt buồn rười rượi: "Sao vậy? Bị đánh à?"
"Không..." Ngay sau đó, phía sau họ lại đi ra 5 tên du đãng chỉ mặc quần đùi, quần áo và gậy gộc đều cầm trên tay.
Chúng vừa nhìn thấy anh thì lập tức định chạy trốn.
"Mẹ nó, bắt lấy chúng!"
Anh nói rồi lao tới, đá ngã một tên: "Hai người canh ở đây."
"A Quang, A Chính, Tiểu Tiểu, tới phụ một tay nào..."
Nói rồi anh lại đuổi theo hạ gục thêm một tên nữa.
Chúng chỉ mặc quần đùi, giày cũng chưa kịp mang, quần áo thì vẫn cầm trên tay, làm sao chạy nhanh được?
Cả nhóm như một cơn gió, mỗi người đuổi theo một tên, tuy chạy xa một chút nhưng cuối cùng cũng hạ gục hết.
Nhìn bọn chúng chỉ mặc quần đùi, mọi người cũng hơi ngỡ ngàng, cùng có một suy nghĩ với Diệp Diệu Đông.
"Cái quái gì vậy trời, chạy chậm mà còn được phúc đây à? Chẳng lẽ còn được trả bằng thân xác nữa à? Mẹ kiếp, biết thế để tao ở lại luôn cho rồi!"
"Nhưng mà bụi mày ra nhanh quá đấy! Dường như chưa được bao lâu thì đã ra rồi à? Tụi bây cũng quá phế rồi đấy!"
A Quang vẫn tỉnh táo nhất: "Rõ ràng là bị lục soát tìm tiền đền bù mà."
"Ha ha ha, tao đã bảo mà, đâu có chuyện may mắn thết"
"Lục soát cũng được đấy, những bàn tay nhỏ nhắn đó đã loà xoà khắp người rồi... ừm, chắc bọn mày đã được khoái lắm phải không?" A Chính còn ghen ty đá thêm một cái nữa.
"Thôi thì mang tụi nó qua bên kia trói lại thành một đống luôn đi. Hai anh họ bị lột bao nhiêu tiền vậy?"
"Không nhiều lắm, chỉ mất hai ba đồng thôi..."
"Tôi cũng vậy, may là không để nhiều tiền trong túi." Diệp Diệu Đông gật đầu, bảo họ mặc quần áo vào trước đã, bây giờ không phải lúc đòi bồi thường.
Sau khi trói tất cả thành một đống, Tiểu Tiểu hơi xấu tính ném hết quần áo của chúng xuống biển, những tên bị trói trước không cởi được áo thì cứ cởi quần ra rồi cũng ném xuống biển, chỉ để chúng mặc quần đùi.
"Ha ha ha, nhìn chúng giống gà trống không vậy?"
"Ha ha, hay là mang tụi nó tới Trạm Biên phòng luôn nhỉ?"
"Đi đi đi, vừa lúc không biết xử lý bọn chúng thế nào, để tao vò một sợi dây dài rồi xâu chúng thành một chuỗi, buộc ở cổng Trạm Biên phòng luôn."
"Má nó, mày được đấy Đông à! Nghĩ ra được cách này, xâu thành chuỗi rồi buộc ở cổng Trạm Biên phòng, mai công an đi làm chắc hú vía luôn."
Mọi người đều thấy ý kiến này hay, miễn sao không phải vứt chúng ở một góc nào đó thì bọn chúng đã hời lắm rồi.
"Nói này, chúng biết chúng ta ở bến cảng bằng cách nào vậy?" Diệp Diệu Đông vừa vò dây vừa nghĩ đến chuyện này, lúc chạy trốn ban nãy đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi.
"Ừ nhỉ, chúng biết chúng ta đang đợi thuyền ở bến cảng bằng cách nào vậy?"
Lúc này mọi người mới sực nhớ ra, bọn chúng lúc nãy đã gọi một chiếc máy kéo, trực tiếp đưa đến chỗ họ, thái độ có vẻ đã chuẩn bị sẵn, làm gì có chuyện đi ngang qua đâu.
Nhìn qua cũng biết mục tiêu là họ rồi, nếu không tại sao lại chạy trốn?
A Chính xông tới đá mạnh vào một tên: "Nói đi, các người biết chúng tôi ở bến cảng bằng cách nào? Sao lại đúng lúc gọi máy kéo đưa thẳng đến chỗ chúng tôi vậy?"
Tên côn đồ đang ngồi xổm trên đất ôm đầu, nước mắt lẫn nước mũi, nói ngọng nghịu: "Lúc đầu chúng tôi rình đợi ở nửa đường, nhưng chỉ gặp một chiếc máy kéo trống, sau khi đánh tài xế một trận thì biết các người đang đợi ở bến cảng, nên vội vàng chạy tới." "Má nó, thảo nào tới nhanh thế”
"Các người đánh người ta kiểu gì vậy?" Diệp Diệu Đông nhíu mày, mẹ kiếp, đừng có đánh quá tay, không thì vê nhà khó xử lắm đấy.
"Không sao, chúng tôi vội quá nên chỉ đánh cho có lệ thôi..."
"Người ta chỉ kiếm tiền công xe thôi mà, mẹ kiếp, các người tồi thật!"
Mọi người lại không vui mà đánh đập lũ kia một trận nữa, cho đến khi anh họ gọi to thì mới dừng lại.
"Đông tử, hình như thuyền của mày đấy, dượng đang lái thuyền tới đây."
"Bố tao tới rồi à?" Anh ngẩng đầu nhìn, rồi đá thêm một cái nữa: "Trói hết bọn chúng lại đã."
Ban đầu mỗi người đều bị trói tay, giờ chỉ cần lấy sợi dây buộc vào sợi dây đang trói tay họ là xong.
Sau khi xâu thành một chuỗi 10 người, Diệp Diệu Đông nói: "Các người lên thuyền trước đi, A Quang đi với tao, chúng ta sẽ kéo bọn này tới Trạm Biên phòng rồi buộc lại."
Tiểu Tiểu cười hô hố: "Một chuỗi dài thế kia, trông giống chuỗi kẹo hồ lô nhỉ!"
A Chính cũng vỗ đùi cười ngặt nghẽo: "Ha ha ha, chuỗi kẹo người!"
"Đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo!"
"Nhân tiện bịt miệng chúng luôn đi, không thì la hét âm ï đến sáng mai, biết đâu lại có người tới cứu chúng thì phiền lắm."
"Ừ, có lý đấy!"
"Cởi giày chúng ra, lấy vớ bịt miệng chúng luôn!"
Bọn chúng lập tức la hét lên: "Đừng, đừng lấy vớ bịt miệng tụi tôi..."
Mọi người nhanh nhẹn đè chúng xuống, lôi hết vớ ra bịt miệng từng đứa, vớ của ai thì bịt miệng người đó.
Tự mình nếm mùi vị của chính mình, không vấn đề gì cải Mọi người đều võ tay, hơi ghê tởm mùi trên tay, nhưng vẫn rất hài lòng với tác phẩm của mình.
"Ừm, đúng rồi đấy, nhìn thật là hài lòng. Được rồi, mọi người lên thuyền trước đi, tao và A Quang sẽ đưa chúng tới Trạm Biên phòng rồi quay lại."
"Được! Vậy hai người mau đi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận