Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1170: Muốn làm ngư ông (length: 26921)

Bên ngoài gió táp mưa sa, sóng biển thỉnh thoảng xông tới một đợt, lại mang đi một đợt lưu lại, tới lui đều xen lẫn cá chình lớn, hắn vậy không có đi ra ngoài nhìn, cũng không biết mặt boong tàu bây giờ còn có hay không còn thừa, hoặc là lưu lại bao nhiêu con.
Lớn như vậy cái đầu, chỉ một mình hắn không đối phó được, ngay từ đầu cũng chỉ có bảy, tám con, hắn đi lấy cây gậy khi ấy đã kém chút không thoát thân ra được.
Vừa mới về buồng nhỏ trên tàu nghỉ ngơi thì trên mặt đất động đậy càng nhiều, vậy có một bộ phận đánh chết kéo không đi, hiện tại cũng không biết ra sao.
Dù sao hắn hiện tại chỉ có thể đợi ở không gian hẹp của phòng bếp nhỏ xem trước, trong tay chỉ còn một con cá chình lớn cuối cùng còn chưa xử lý.
Cha hắn vậy rất lợi hại, thừa dịp bọn hắn vừa đánh nhau, còn có thể tranh thủ thời gian vụng trộm kéo mấy con chết hoặc choáng vào, bổ một đao ném ở đó, sau đó mới từ từ xử lý.
Xử lý liền ba con, hắn đã rất quen tay, bụng vạch ra một cái, tìm đến bong bóng cá, dùng ngón tay móc lại rất dễ dàng lấy bong bóng cá một đầu ra ngoài.
Nơi này có một điểm rất quan trọng, chỉ có thể móc ra một phần nhỏ, tìm bong bóng cá cùng cá thể dính liền ở chỗ cuống rốn, kéo đứt cuống rốn kết nối đầu cá thể, kéo dứt khoát.
Nếu không bong bóng cá sẽ thoát hơi, ảnh hưởng mỹ quan, cũng không có lợi cho bảo quản.
Lấy bong bóng cá ra xong, lại buộc một nút ở vị trí cuống rốn trên bong bóng cá là xong.
Lấy xong bong bóng cá cuối cùng, hắn cũng làm như vậy, ném vào chậu rửa mặt, trong chậu đã dính chút nước máu.
Hắn trước tiên đem bong bóng cá từng con rửa sạch sẽ, sau đó cầm dây thừng treo ngược lên trên trần nhà, thời tiết này chắc chắn gió không to, nhưng cũng không còn cách nào, lấy ra đương nhiên phải treo lên phơi, để không bị thối rữa.
Cá càng lớn, bong bóng cá càng lớn, treo thẳng xuống dưới, hắn phải ngồi xổm mới có thể đi ra.
Vốn dĩ không gian nhỏ hẹp, hắn đứng lên cũng phải rụt vai cúi đầu.
Bất quá hắn cũng vừa hay cần phải kéo đám cá dưới đất kia vào kho cá bảo quản, đợi khi sóng gió tan thì mang lên bờ bán.
Diệp Diệu Đông ra ra vào vào kéo qua kéo lại, mấy con cá chình lớn này mỗi con đều 15, 20 kg, lại đặc biệt dài, có hai mét so với hắn còn dài hơn, hắn một lần chỉ có thể ôm một con ném vào kho cá.
Cũng không phải hắn không muốn ôm hai con, mà là cá này trơn quá, thêm mưa to, thuyền chòng chành rất khó đứng thẳng, chỉ có thể từng con một, để không rơi xuống boong thuyền, trượt chân một cái liền ra biển mất.
Với lại cũng không dễ kéo, sợ cọ rách da bên ngoài không đẹp, giá sẽ bị giảm.
Hắn còn chưa di chuyển được mấy con đã thấy một đợt sóng lớn nữa ập tới, thuyền lắc lư mạnh hơn, trên tay ôm một con chòng chành sắp đổ, suýt nữa người với cá cùng bị quăng ra lối đi nhỏ, còn may hắn móc vào mang cá, một tay khác bám vào cửa.
Vừa mới đứng vững, hắn vội ném con cá trên tay vào trong, không làm nữa.
Mưa to như vậy phiền phức muốn chết, thôi cứ làm rồi nghỉ, chờ cha hắn tỉnh dậy, để cha hắn làm.
Vừa rồi chỉ là nghĩ nhàn cũng là nhàn, chỗ này không có chỗ đặt chân, tranh thủ mang mấy con cá này vào kho cá, có thể giải phóng chút không gian, chờ một hai tiếng nữa, khi bọn hắn tiếp tục vật lộn với cá này, cha hắn còn có chỗ mà kéo cá tới đây lấy bong bóng cá.
Giờ nhìn thì gió mưa dữ dội, thuyền lại lắc lư liên tục, không tiện làm chuyện này, bất quá người hắn giờ không biết là mồ hôi hay nước mưa, từ đầu đến chân đều ướt sũng.
Diệp Diệu Đông thở dài nhìn ra phía hành lang trước mặt, lại có hai con cá chình lớn theo nước biển trôi ra, thuyền nghiêng ngả, trượt xuống biển.
Muốn chặn lại cũng biết mình không làm gì được, chỉ có thể nhìn chúng, dù sao nó không công kích hắn, trượt xuống biển thì xuống.
Nhàn chán, hắn không muốn ngủ, cầm đèn pin soi khắp nơi, rồi cảm thấy mình có chút đói, bận rộn nãy giờ, dứt khoát nấu bát mì ăn, tiện thể nấu luôn cơm.
Đợi mọi người tỉnh dậy còn có cơm nóng hổi để lấp đầy bụng, như vậy mới có sức đánh chết lũ cá chình lớn, và kéo dài hơn được chút nữa.
Bận bịu hết thảy, hắn lại thấy người ướt át khó chịu, giờ đã vào thu, ngoài biển ban đêm lại rất mát, hắn lại vào khoang thuyền thay đồ sạch, sau đó đứng ở cửa, cầm đèn pin rọi ra phía trước mặt biển.
Muốn lên cabin lái thuyền, nhưng lại không thể, đi vòng sang phía kia, hắn sợ bị cá chình lớn công kích, chỉ có thể dựa vào cạnh cửa như vậy, nghe tiếng lầm bầm bên trong, lẫn cùng tiếng mưa to bên ngoài.
Tiện thể thỉnh thoảng xem đồng hồ trong túi, cũng may sắp hai giờ, cứ mò cái này sờ cái kia thì thời gian cũng trôi qua nhanh, không khó đợi vậy.
Đến giờ, hắn lại đi xem cháo trong nồi, vừa chín còn nóng hôi hổi, hắn dứt khoát mở nắp nồi ra, để nguội chừng 10 phút mới đi gọi họ dậy ăn, vừa vặn đúng lúc.
Hắn cũng không khỏi tự cho mình điểm khen, quá chu đáo, lão chủ tốt như vậy ở đâu ra, còn cố ý nấu cơm cho họ ăn.
Mọi người đều riêng mỗi người ôm bát, tìm chỗ trú mưa ngồi xổm ăn, tiện thể khen Diệp Diệu Đông.
"Chúng ta lúc nãy trước khi ngủ đánh được mấy con ấy nhỉ? Chắc không ít đâu?"
"Không lôi vào để xử lý, không biết trên boong thuyền còn bao nhiêu sống, đừng có lại trôi ra biển, cho chúng ta làm không công."
"A Đông ở đấy trực đêm, hỏi hắn là biết."
Diệp Diệu Đông ngồi xổm ở một bên khác, nghe bọn họ nói vọng lại, đáp: "Đã lôi được mười một mười hai con, trên boong chắc vẫn còn mấy con, sống hay không thì không biết, dù sao vừa nãy ở cửa đã thấy sóng cuốn ra rồi lại trở về biển, không biết còn để lại được mấy con trên boong tàu."
"Mấy cái này nếu đều kéo về được thì lại có một khoản kha khá, con nào con nấy đều to bằng bắp đùi tôi."
"Lừa thì không biết có đủ cho tôi đền không, còn phải lo chữa chân cho A Cường, nó bị thương trên tàu này, tôi còn phải có trách nhiệm, ít nhất trong thời gian dưỡng thương lương tháng cũng phải trả đủ, nếu không cả nhà nó mà trông chờ mỗi mình nó, thì ra uống gió tây bắc à."
Mọi người ngạc nhiên một chút, vậy mà còn trả cả lương, đều có chút mừng thầm, sau này nếu có bị thương, thì cũng không sợ không kiếm được tiền nuôi gia đình.
Đây quả là một sự bảo đảm.
"A Đông đúng là người có nghĩa khí, dưỡng thương cũng được trả lương."
"Đúng đấy, đúng đấy, chứ mấy lão chủ khác ai quản cho mày chứ, cùng lắm cho mày ít tiền thuốc thang, hoặc là qua loa cho ít tiền coi như bồi thường rồi đuổi đi."
"Phải, năm ngoái ra khơi chết một người, cũng chỉ bồi thường vài trăm tệ, ai bị thương thì cho vài chục tệ rồi thôi."
Diệp Diệu Đông nói: "Phải thế chứ, bị thương ngoài biển, đương nhiên tôi phải có trách nhiệm. Các ngươi ăn nhanh đi, ăn xong tranh thủ làm việc, phía trước trên boong không biết còn mấy con đang đợi giải quyết."
"Ai, được..."
Cũng không biết có phải do lời hắn nói có tác dụng hay không, hay là mọi người nghỉ ngơi chút, lại lấp đầy bụng, mà thêm mạnh mẽ khí.
Mọi người cùng phát điên một dạng, thấy trên boong tàu phía trước nhanh hết chỗ đứng, mấy con cá chình lớn kia đều không ngừng vặn vẹo, nhưng lại không hoảng sợ, cũng không như lúc trước nhát gan co ro trốn tránh nữa, mà chủ động xông lên.
Họ làm theo cách trước đó, hai người phối hợp, từng bước giải quyết, Diệp phụ ở chỗ đó lén phát triển, hắn ngay ở chỗ vắng đâm một nhát, xác định chết mới kéo đến buồng nhỏ trên tàu xử lý.
Mọi người đều đang bận rộn kiếm sống, cũng may ủng đi mưa cùng áo mưa đủ dày, tuy bất tiện nhưng cũng không ai bị mấy con cá chình lớn tấn công làm bị thương.
Lâu dần, tiếng thở dốc của mọi người cũng càng lúc càng lớn, động tác cũng chậm dần, không nhanh nhẹn như ban đầu nữa, nhưng cũng cố gắng, vì mưa to đã bớt, mà chân trời cũng lóe lên ánh sáng. "Sắp sáng rồi, mọi người cố gắng một chút, trời sáng thì nghỉ ngơi."
Mọi người nhìn thoáng ra chân trời, thấy có hy vọng, lại thấy chút sức lực, giờ cũng chỉ còn ba bốn con còn đang động, mà boong tàu thì hết chỗ đứng, toàn là xác cá lớn.
Mấy xác cá lớn chồng chất lên nhau, ảnh hưởng việc bọn họ giết quân tiếp viện, mọi người xử lý không còn nhanh nhẹn, mãi mà không giải quyết xong ba bốn con kia, nhưng cũng làm cho quân tiếp viện không thể thuận lợi tấn công.
Mọi người dùng gậy dài đánh mấy lần mà vẫn không giết chết được, hết lần này tới lần khác lại hoạt động trong không gian hạn chế, cuối cùng có một con cá chình lớn từ từ di chuyển đến trước mặt họ để tấn công, mới bị mọi người hợp sức dốc hết sức chế ngự.
Diệp Diệu Đông đã nhận thấy, mọi người đều đã mệt, gắng sức quá lâu, chỉ còn ba bốn con này mà họ cũng vật lộn rất lâu.
"Nghỉ đi, trời cũng sáng rồi, mưa cũng nhỏ lại rồi, hai ba con kia thì cứ kệ đi, trước hết kéo mấy con gần đó vào trong xử lý, mọi người hợp lực giúp cha ta yểm trợ, đừng để mấy con kia tới gần."
"Được, mọi người đứng ở chỗ nghỉ, vừa nghỉ vừa canh chừng."
"Tay ta đều không còn chút sức lực nào, con cá này khỏe quá, mạnh quá, không có súng căn bản không thể nào giết được."
"Cầm dao chém một dao cũng không chết, còn có thể cắn người."
"Đừng nói một dao chém không chết, trưởng kíp chém xuống, đầu nó cũng có thể làm ngươi chảy máu."
"Cũng may boong thuyền toàn cá, sóng đánh con cá này lên, lại bị chặn đường, không xông tới phía trước được, ở hành lang lại trượt về biển, nếu không thì không thể nào giết hết."
"Đúng vậy, sao cá này nhiều vậy?"
"Loại cá này thích nhất vào đêm gió táp mưa sa ra kiếm ăn, không biết thói quen gì."
Diệp Diệu Đông nói một câu rồi bổ sung thêm, "Lát nữa nghỉ đủ rồi thì giúp một tay xử lý chúng, lấy bong bóng cá cho vào kho, chỗ này chỉ có hai người trông coi, đừng để mấy con sống sót kia tấn công là được."
"Được."
Diệp phụ vội vàng nói: "Vậy các ngươi lát nữa trước mang chỗ cá trong phòng kia ra kho đi, ta kéo gần chết rồi, tay sắp không còn chút sức nào, chỗ đó đã sớm hết chỗ đứng, giờ ta kéo ra mạn thuyền chỗ góc, xong lại kéo tới kho."
"Biết."
Mọi người nghỉ ngơi một lát, lại đồng tâm hiệp lực tách những con cá chết ra, sau đó nhân cơ hội giải quyết hai ba con sống sót, mọi người trên thuyền mới thực sự thở phào, không còn sợ nguy hiểm.
Gánh nặng trong lòng được trút bỏ, mọi người đều toàn thân ngã ngồi xuống boong thuyền, không đúng... Mông ở dưới đều là cá chình lớn, là ngồi lên cá chình lớn.
"Không còn nữa chứ?"
"Ta thấy dưới biển còn có, chỉ là vọt lên boong thuyền xong lại trượt xuống."
Trời vẫn chưa sáng hẳn, vì thời tiết mưa gió, mờ mờ ảo ảo một màn mù mịt, âm u cực kỳ, tầm nhìn cũng không tốt, bọn hắn chiếu đèn pin thì vẫn rọi được chỗ đó.
Diệp Diệu Đông dựa vào mạn thuyền thở, tay cầm đèn pin chiếu xuống biển.
Chập chờn theo sóng, cá chình lớn trông vẫn còn nhiều, hắn thấy trên mặt biển vẫn còn ngoi lên, có lẽ trời quá tối, nên chúng chưa rút đi.
"Ai? Chỗ đó có cá mập!"
"Chỗ nào?"
"Có gì mà ngạc nhiên, có cá mập thì bình thường."
"Ta nói vậy thôi, thấy cái vây cá nhô trên mặt biển."
"À, đánh nhau kìa!"
Đèn pin của mọi người cùng rọi đến, chỉ thấy hai con cá chình lớn đang quây lấy một con cá mập, cá mập thì đang giãy giụa tìm cách trốn thoát, ai ngờ không được mấy hồi, vòng vây không những không vỡ, số lượng cá chình càng lúc càng nhiều.
Bọn hắn không thấy rõ tình hình, chỉ thấy mặt biển sủi bọt tung tóe, còn có thân hình cá mập thỉnh thoảng lộ ra, rồi những con cá chình lớn quẫy đuôi trên mặt nước.
"Cảm giác đánh nhau ác liệt quá."
"Con cá mập kia không thoát được đâu."
"Cái đám cá chình biển sâu này lợi hại quá, răng thì nhọn, đầu lại lớn, giờ số lượng lại nhiều nữa..."
"Có vệt nước máu kìa..."
Chỉ trong nháy mắt, mọi người thấy mặt biển bọt nước trắng xóa dần hiện vệt máu, nhưng rất nhanh bị nước biển cuốn trôi.
"Cá mập."
Thực tế cá chình lớn cũng là thiên địch của cá mập.
Dù cá mập to hơn cá chình gấp mấy lần, nhưng trước loài cá chình hình sợi dài nhanh như chớp, nó cũng không ngoạm được, chỉ đành để chúng thần tốc uốn lượn, xoáy quanh mà chịu thua.
Cá chình biển có thể cắn xé những mảng thịt mềm dưới bụng cá mập đến khi nó chảy nhiều máu.
Màu máu vừa rồi thấy có lẽ là từ bụng cá mập, đoán chừng sắp ngỏm rồi.
Mọi người vừa nghỉ vừa nhìn cảnh đại chiến giữa cá mập và cá chình biển, coi như xem kịch hay, còn bàn tán vài câu.
"Sắp bị xẻ thịt ăn rồi!"
"À không phải là... bị nuốt sao? Ta nhìn nhầm à?"
"Hình như bị nuốt?"
"Ta thấy đuôi cá mập chỗ đó có một con lươn mở miệng rộng."
"Bị nuốt á?" Diệp Diệu Đông nheo mắt cũng thấy, "Ăn một mình luôn à?"
Ống nhòm của hắn ở khoang thuyền, tiếc là không có nó để xem cho rõ hơn.
"Đúng vậy, ăn một mình, con cá mập đó so với nó to vậy mà nuốt được."
Diệp Diệu Đông nhắc, "Nhìn thấy rắn nuốt chuột, nuốt ếch chưa?"
"Ừm, cũng thế, cái thứ dài thon đó, nuốt đồ cũng giỏi thật, nuốt được cá mập có vẻ cũng không kỳ quái."
Mọi người ban đầu chỉ xem cho vui, giờ thì nổi lòng hiếu kỳ, đều nhìn chằm chằm phía trước.
Thuyền đánh cá lắc lư, sóng đánh lên, mọi người chỉ quay lại liếc mắt xem có nguy hiểm không rồi tiếp tục nhìn, tay vẫn vịn thuyền cho khỏi trôi.
"Nuốt một nửa rồi!"
"Ta cũng thấy bụng nó phình ra rồi, miệng con cá chình đã nuốt đến nửa sau con cá mập."
"Á, ta thấy một con lươn khác đang nuốt đầu cá mập, không phải tự tìm chết à..." "Cá mập đằng trước đã bị thương, cũng không biết cá gì nữa."
"Xem tiếp đi."
Con cá mập bị nuốt một nửa đuôi càng giãy giụa, không ngừng trồi lên, con cá chình định nuốt đầu nó thì lúc này cũng treo trên đầu nó, chỉ có cái miệng há to hơn cả bóng đá.
Chúng trồi lên giãy dụa, hắn hình như thấy đầu cá mập bị ngoạm rồi cũng ra sức há miệng, như muốn xé xác con cá chình, mà con cá chình kia lúc này có vẻ cũng rất đau đớn.
Vốn là một đám cá chình tấn công, giờ thành hai con hai đầu cắn xé cá mập.
Mắt Diệp Diệu Đông sáng lên, thú vị đấy, lũ cá này cũng có thể đánh nhau kiểu này.
Ba con cá giằng co, liên tục lộn nhào trên biển, theo sóng đánh dạt, chúng dường như không tự chủ được nữa, bị sóng đánh vào mỏm đá ngầm.
Con cá chình ngoạm đuôi cá mập có thể phun đuôi cá mập ra rồi thoát thân, nhưng nó có vẻ không muốn nhả con mồi đã bị thương, ăn gần miệng rồi, tiện cho đồng loại khác.
Con cá chình ngoạm đầu cá mập thì đau đớn mà không ngừng quẫy đuôi, còn con kia thì cố nuốt thêm được chút nào hay chút ấy.
Nhân cơ hội mấy con cá chình xung quanh thì liên tục tấn công những chỗ mềm yếu bên ngoài của cá mập, máu loang thỉnh thoảng nổi lên một mảng rồi tan biến.
"Xem ra con cá mập này không trụ được lâu, xem nó chết trước hay là con cá chình ngoạm đầu no bể bụng trước."
"Có gì khác?"
"Cá mập chết trước thì có lẽ một trong hai con kia phải nhả ra, rồi một con sẽ nuốt tiếp, còn nếu con trên đầu chết thì đầu kia mắc kẹt luôn, con đằng sau nuốt cũng không được."
"Đúng vậy nhỉ."
"Lần đầu thấy cảnh này, ở giữa là cá mập, hai đầu là cá chình."
Mọi người đều bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, muốn xem ba con này con nào sẽ chết trước.
Diệp phụ lúc này lên tiếng, "Đừng có mải nhìn nữa, trên boong vẫn còn hai ba chục con lươn chưa lấy bong bóng cá kia, lấy xong rồi các ngươi mang xuống kho đi, nghỉ ngơi đủ rồi còn đứng đó nhìn."
"Chờ tí đi, đằng nào giờ cũng không có cá nào mắc nữa."
"Ừ nhỉ, sao giờ hết lươn rồi." Diệp phụ nãy giờ chỉ thu bong bóng cá, lúc này mới quay lại hỏi.
"Vì trời sáng rồi, chúng có lẽ xuống biển sâu rồi."
"Giống ma vậy, trời sáng thì về."
"Nói lời hay vào đi cha, thuyền chỉ đỗ được ở đây thôi, gặp trời này còn nói chuyện ma quỷ."
Diệp phụ im bặt.
Diệp Diệu Đông thấy mấy ngày trước mình nói không sai chút nào, Diệp Thành Hồ với Diệp Thành Hà ngốc y như cha mình thi thoảng thế này, chỉ là giờ tuổi này rồi, không hay ho gì, chỉ thi thoảng lên cơn thôi.
"Ai? Hình như chết rồi?"
Hắn mừng rỡ, vội nhìn ra biển.
"Con cá chình trên đầu cá mập không động nữa rồi, cá mập thì không biết sống chết sao."
Đúng lúc một con sóng lớn ập đến, ba con bị quăng vào đá ngầm, sau đó rơi xuống nước.
Diệp Diệu Đông giật mình, vớ lấy khẩu súng bên chân.
Mọi người nhìn động tác của hắn hỏi: "Ngươi định bắn con lươn kia hả, bắn chết nó, ba con đó ở chung một chỗ, mình vớt lên luôn."
"Vậy thì tốt, một phát trúng ba con cá lớn."
Hắn phủ nhận, "Không, ta muốn bắn con cá mập, cho nó thêm vài vết thương, nhiều máu chút, thu hút mấy con khác."
"Để làm gì? Nếu có nhiều cá mập đến thì chúng sẽ tấn công tàu cá, giờ thuyền đã phải đậu ở đây rồi, làm gì còn muốn hút thêm cá mập tới?"
"Ngươi ngốc à, đám cá chình chưa chạy hết, dụ cá mập đến, chẳng phải chó cắn chó sao? Đến thêm một vài con nữa, cá lươn nuốt cá mập, mình bắn vài phát là xong xuôi không hơn sao?"
"Ta nói này! Lão bản, đầu óc của ngươi xoay nhanh quá đấy!"
"A Đông đầu óc nhanh thật, ý này cũng nghĩ ra được?"
"Có dụ được cá mập đến không?"
"Giờ vẫn có một con lươn đang nuốt, nó cũng không nuốt hết được, bụng cá mập thì đang chảy máu, chắc chắn sẽ dụ được một vài con chứ."
Vừa lúc cá mập bị đập vào đá ngầm, hắn cũng nhìn thấy, đây là cá mập xanh, con vừa rồi còn tính là nhỏ, gần bờ biển nhiều nhất là loại cá mập này, có máu thì rất dễ bị thu hút.
Dù sao cũng chỉ mất mấy viên đạn thôi, nếu không phải thấy mấy con lươn kia chạy loạn, sợ cá mập không chảy máu, hắn cũng không cần nổ súng.
Bất quá tiếng này hơi lớn, sợ làm mấy con cá kia hoảng sợ chạy mất, bắn một phát súng xong hắn liền cất đi, định phó thác cho trời xem sao, vừa rồi nghĩ không được chu đáo, chỉ là linh cơ khẽ động liền bắn một phát, không nghĩ nhiều.
"A Đông có thể làm quan cũng có lý do."
"Diệp hội trưởng đúng là Diệp hội trưởng."
"Đừng nịnh hót nữa, ta sợ tiếng súng lại làm đám cá kia chạy hết, nghĩ chưa chu toàn, xem sao."
Nói xong hắn lại nhìn ba con cá song sinh kia, bị sóng đánh trôi có hơi gần mạn thuyền, hắn vội dặn người bên cạnh.
"Gậy đâu, dùng đầu nhọn ấy, các ngươi thử xem có đâm được không, đâm vào con nào cũng được, xem có trúng cả ba con không."
Hắn không trông chờ vào việc có thể cắm trúng, chỉ cần đâm được là tốt rồi, dù sao con nào cũng mười lăm, hai mươi ký, cá mập càng nặng, đâu dễ mà vừa đâm xuống là vớt lên ngay.
"Đâm cá mập à..."
"Gậy của ta đây, để thử xem..."
Gậy trúc đều vót nhọn, sóng biển nhấp nhô, mọi người đâm mấy lần đều không trúng.
Nhưng không ai nản chí, dù sao hiện giờ cũng đã nghỉ ngơi một chút, mọi người lại hăng hái, tùy tiện thử lại.
Lão bản nói sao thì bọn họ làm vậy thôi.
Thử mấy lần, thật sự cắm trúng, bọn họ đoán đúng là cá mập, vì cá mập lớn hơn nên dễ đâm trúng.
"Trúng rồi trúng rồi!"
"A ha ha, trúng rồi!"
Mọi người đều có chút hưng phấn. "Con cá mập kia còn chưa chết."
Bọn họ dùng sức cắm gậy vào thân cá mập, lại phát hiện nó chưa chết, dưới tác động ngoại lực, nó lại như nổi điên, quẫy mạnh hai cái, máu chảy ra càng nhiều.
"Mọi người nhìn kìa... có cá mập!"
Mọi người đều mở to mắt, thật là đã dụ được cá mập đến đây sao?
"Thật lợi hại vậy?"
"Ý kiến của A Đông thật được, cái này mà cũng được?"
Diệp Diệu Đông sờ cằm, "Cứ xem sao không biết được không, cũng không biết lũ lươn có chạy hết không?"
"Chắc chưa đâu, vừa rồi thấy vẫn còn ngoi đầu lên." "Cứ nhìn xem."
Mọi người có chút kích động, Diệp Diệu Đông tùy tiện nói ra một ý mà lại thật sự dụ được cá mập đến, chỉ là lũ lươn chưa biến mất, chắc sẽ đánh nhau thôi.
"Có cần dời thuyền không? Đánh nhau sẽ ảnh hưởng chúng ta?"
"Chỗ này là khe núi cảng tránh gió, dời đi đâu? Ra ngoài cho bão đánh sao? Cứ đợi ở đây, phát hiện đám cá mập đó, lươn biển chắc chắn sẽ lao vào, không đánh trúng chúng ta đâu, chúng sẽ đánh nhau bên ngoài."
"Vậy cứ xem đã."
Diệp Diệu Đông muốn làm ngư ông đắc lợi, nhưng chính hắn cũng không chắc, lúc đầu cũng chỉ là linh cơ khẽ động mà thôi.
Hắn nhìn mấy con cá mập đang bơi đến, thấy số lượng có vẻ không nhiều lắm.
Lúc lại nhìn ra ngoài, lúc lại nhìn trước mặt.
Cảm giác mặt biển phía trước có hơi bình tĩnh, cá mập dường như đã chết hẳn rồi, vừa rồi có vẻ là hồi quang phản chiếu, giãy giụa một hồi trước khi chết, bây giờ thì không động đậy, tùy con lươn biển ở đuôi tha hồ nuốt.
Hắn suy nghĩ một chút rồi lại bảo người ta đi lấy lưới ném.
"Bọn nó chắc đang bận chiến đấu, không lo cá chết lưới rách, các ngươi tung lưới xem sao, có thể chụp cả ba con không, rồi kéo lên."
"Để ta, để ta thử."
Trần lão thất cầm lưới ném trong tay, còn nhổ hai ngụm nước bọt vào lòng bàn tay.
Mọi người cực kỳ tự giác dạt sang một bên, nhường không gian cho hắn tung lưới. "Trúng!"
"Lưới đã vào!"
Diệp Diệu Đông cũng rất vui, "Cái này gọi là nhất tiễn hạ tam điêu, một lưới bắt cả ba!"
"Vậy sao lúc đầu không dùng lưới vớt?" Tiểu Ngũ lần đầu đi thuyền hỏi.
"Vừa rồi còn ở xa quá, lại gần đá ngầm nữa. Nếu tung lưới thì mắc vào đá ngay, kéo cái là rách, phí công thôi."
"À, hóa ra là vậy, vậy kéo nhanh lên."
"Ba con này gộp lại chắc được 100 ký...
Mọi người cùng đưa tay giúp một tay, kéo đến mạn thuyền rồi mới buộc dây vào máy móc, treo lên luôn.
Diệp phụ đang ở chỗ lấy bong bóng cá cũng ngạc nhiên, vội vàng đứng lên lại gần xem, "Lấy được rồi?"
"Lấy được rồi, giết chết con sống trước đã, hai con kia chết rồi, nhưng cứ để cho con lươn cắn một nhát cho chắc, để đề phòng bất trắc."
"Để ta lấy bong bóng cá ra luôn..."
Diệp phụ vừa dứt lời thì thấy con lươn biển đang cắn đuôi cá mập đột nhiên phun cá mập ra, rồi quằn quại khắp mạn thuyền, khiến tất cả đều giật mình hoảng sợ lùi lại, có người bị thuyền chao đảo ngã cả ra đất.
Diệp Diệu Đông vội hô lớn: "Không sao, cầm gậy chế nó lại, đánh chết trước."
Mọi người vội tìm dụng cụ vừa tay.
Bây giờ chỉ còn một con lươn sống, tranh thủ thời gian cầm dụng cụ.
Đều chiến đấu với con cá này cả đêm, cũng rút ra kinh nghiệm, hai ba lần là chế phục và giết chết con cá này.
"Hú hồn, còn phun được cả cá mập ra!"
"Đúng đấy, vừa rồi làm ta hết cả hồn."
"Đồ nhát gan, có gì mà sợ, đánh cả đêm rồi."
"Chỉ là sợ cái đột ngột đó thôi."
Diệp Diệu Đông bổ thêm một nhát vào con còn lại, rồi mới gọi người tách cá mập ra khỏi con lươn kia.
Con lươn vì há to miệng nuốt đầu cá mập, miệng há đến cực hạn, bị no căng, sau khi tách ra thì cũng đơ luôn ở đó, nhìn rất đáng sợ, cảm giác như nó có thể nuốt đầu họ vào bất cứ lúc nào.
Mọi người gõ vào miệng nó mấy cái cũng không thể khép lại, chỉ co lại thành một đường cong nhỏ, nhưng may là nó đã chết rồi nên mặc kệ.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận