Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1071: Đến tận cửa

Chương 1071: Đến tận cửaChương 1071: Đến tận cửa
Không biết khi Diệp Diệu Bằng về, hai vợ chồng sẽ nói chuyện thế nào về thành quả thử nước hôm nay.
Chắc chắn trong lòng cũng đều hiểu rõ, giờ mà hối hận muốn chia một phần nữa thì không thể được rồi.
Chỉ không biết tối nay hai người ngủ có ngon không, còn ngủ được không nữa, dù sao tối muộn trước khi ngủ, anh vẫn nghe tiếng chị dâu cả mắng ba đứa trẻ.
Năm ngoái tin lời người ta, móc tiền nhanh chóng như vậy, bây giờ lại rụt rè, đúng là câu "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng", không dám mạo hiểm.
Nhưng anh trai anh không mạo hiểm, không tham lam như vậy, bình bình ổn ổn, vững vàng sống qua ngày, sau này cuộc sống cũng sẽ không tệ.
Nhưng cũng sợ người ngoài lấy anh em ra so sánh, hoặc chị dâu cả cũng vậy, dù sao cũng sống gần nhau như vậy, khoảng cách tài sản quá lớn, khó tránh khỏi bị lôi ra nói.
Tối đi ngủ, anh còn nói chuyện với A Thanh.
"Cha còn không lo, anh lo lắng nhiều vậy làm gì?"
"Anh đâu phải lo lắng, anh chỉ tò mò thôi, hồi chiêu nhìn sắc mặt táo bón của chị dâu, anh khó chịu thay chị ấy, không biết khi nói với anh trai, anh trai có khó chịu hối hận không."
"Chắc chắn có thôi, chỉ đơn giản thử nước đã kiếm được tiền, đã có tiền chia rồi, trong lòng họ cũng sẽ tính toán, nếu đi cả ngày, hoặc liên tục ở trên biển mấy ngày, liệu có kiếm được nhiều hơn không? Dù sao bỏ lỡ là bỏ lỡ, anh cả anh hai bây giờ mỗi người lái một chiếc thuyền cũng được rồi."
"Đợi anh trai em thu hoạch lúa trong nhà, trồng xuống, rồi bàn bạc với cha em xem việc nhà làm sao, sẽ quyết định thuê cửa hàng bên anh cả."
"Như vậy anh cả của anh lại có thêm một khoản thu nhập, trong lòng cũng cảm thấy cân bằng hơn một chút, đồng thời cũng có thể giải quyết được vấn đề cho thuê cửa hàng."
Mấy hôm trước, Lâm Hướng Huy đi theo xe chở hàng của họ vào thành phố, khảo sát tình hình bán hàng tại cửa hàng, thậm chí còn đặc biệt ngồi xổm cả ngày, sau đó lại bàn bạc với cha mình, quyết định mở thử một cửa hàng xem sao.
Diệp Diệu Hoa và Diệp Diệu Bằng đều có cửa hàng ở chợ, họ cũng đã đi xem vị trí và tìm hiểu tình hình.
Cửa hàng của Diệp Diệu Bằng ở cổng số 3, cửa hàng số 2, còn của Diệp Diệu Hoa ở cổng số 2, cửa hàng số 9, lượng người qua lại ở hai hướng này ngày càng đông.
Vị trí của hai cửa hàng không cách xa nhau lắm, nhưng Lâm Hướng Huy cảm thấy vị trí gần cổng vào sẽ tốt hơn một chút, nên có ý định thuê của Diệp Diệu Bằng, tuy nhiên hiện tại sắp đến mùa gặt lúa, chỉ có thể tạm gác lại, thu hoạch lúa gạo là việc quan trọng nhất trong năm.
"Nếu hai cửa hàng của họ có thể cho thuê thì tốt, ít nhất cũng thu được một ít tiền thuê."
"Thật ra anh cả cũng khá thích một cửa hàng khác của nhà mình, nhưng nghĩ lại thì em muốn để cá khô, mực khô và các loại hàng tồn kho khác ở đó, nên thôi."
"Cửa hàng của anh tạm thời không cho thuê, dùng làm kho chứa đồ trước, cũng không thiếu mấy đồng tiền thuê đó."
"Ừ, chờ mấy hôm nữa khi họ bận xong, sẽ đến nói chuyện với anh cả và chị dâu cả. Anh ngủ sớm đi, đêm nay vẫn phải ra biển đấy."
"Cũng không buồn ngủ."
Diệp Diệu Đông gối đầu lên hai tay, lúc này đầu óc anh hơi hoạt động, nhắm mắt lại cũng khó ngủ được.
Ban ngày hai vợ chồng đều có đủ thứ việc phải làm, chỉ vào ban đêm nằm trên cùng một chiếc giường mới có thể nói chuyện.
"À đúng rồi, nếu ngày mai vợ của Háo Tử kêu người đến gây rối thì em cũng đừng sợ, anh đã dặn đốc công ở xưởng rồi, bảo ông ta trông chừng nhà mình mấy hôm tới, nếu có ai đến gây rối thì cho người qua xem xét, trông nom một chút."
"Ừ được, cùng một làng, họ cũng không dám làm gì đâu, không có chuyện gì đâu, em sẽ khóa cổng lại."
"Có chuyện gì thì gọi người đến ủy ban gọi mẹ về."
Vợ anh bình thường tương đối hiền lành, không thể so với chị dâu hai lanh lợi, cũng không khéo léo như chị dâu cả, chửi bới càng không bằng mẹ anh, hơn nữa cũng không phải người trong làng.
"Em biết rồi, em đâu phải đứa ngốc."
"Đây không phải là thương em sao, sợ khi anh không ở nhà em bị người ta bắt nạt à?"
"Làm sao có chuyện đó."
Lâm Tú Thanh cười ngọt ngào áp vào lòng anh, còn ôm lấy eo anh.
"Nóng chết đi được, trời nóng thế này mà còn ôm ấp..."
Miệng thì cằn nhằn nhưng anh vẫn vui vẻ ôm lấy cô, điển hình kiểu miệng thì chê nhưng thân thể thì thật thà.
Nhưng Lâm Tú Thanh không chịu, vỗ vỗ ngực anh hai cái, vặn vẹo người không cho anh ôm nữa: "Bình thường ai là người lúc nào cũng nhích tới, nóng chết đi được vẫn cứ muốn dính chặt lấy chứ."
"A, là anh là anh, chẳng nóng tí nào-"
Diệp Diệu Đông vô liêm sỉ ôm chặt không buông tay.
"Vợ mềm mại thơm tho trong lòng, nóng gì chứ."
"Đừng làm chuyện xấu..."
"Không, chỉ ôm ôm hôn hôn thôi, nếu em muốn thì cũng được."
"Không cần đâu."
"Thật sự không cần, hay là nói ngược lại?" Lâm Tú Thanh véo một cái vào phần thịt mềm ngang eo anh: "Không cần, thật sự không cần, nhanh đi ngủ đi, đêm nay còn phải ra biển nữa."
"Ừ"
Diệp Diệu Đông ôm lấy cô, chỉ vuốt dọc theo đường cong trên lưng cô, xoa lưng cô.
Hai vợ chồng ôm chặt lấy nhau, một người ôm ấp, một người chỉ đơn thuần vuốt ve, không làm chuyện ấy, nhưng lại khiến tình cảm ấm áp hơn cả làm chuyện ấy.
Khi ngủ, khóe miệng hai người đều cong lên.
Tuy hơi lo lắng cho vợ con, nhưng Diệp Diệu Đông cũng không thể lúc nào cũng ở nhà được, chiều thấy không có gió to sóng lớn gì, đêm cũng ra biển luôn.
Chỉ là khi về vào ban đêm, ngay tại bến thuyền đã nghe nói, sáng sớm nay vợ của Háo Tử quả nhiên dẫn theo một đám anh chị em bên ngoại và bên nhà chồng chạy đến gây rối.
Lần này suýt nữa khiến anh bị tức méo mũi, biết sau đó bị ủy ban cảnh cáo đuổi đi, anh mới yên tâm hơn một chút, vê nhà lại nghe Lâm Tú Thanh kể.
"Đám người đông đảo hung hăng đó nhìn qua cũng phải hai ba chục người, tất cả đều chặn trước cửa nhà mình, xung quanh còn có một số người hàng xóm đến xem náo nhiệt, trông càng đông hơn. Đen kịt một mảng, người không biết còn tưởng là đến cướp nhà."
"May mà có người chạy đến báo tin trước, em kịp khóa cổng lại, và nhờ người đi gọi mẹ ở ủy ban, bảo mẹ dẫn người đến, không thì thật sự có khi nhà mình cũng bị họ đập nát rồi."
"Chẳng trách bạn anh ngày càng đần độn, cả nhà này còn vô lý hơn cả nhà Vương Lệ Trân trước đây định hôn với anh Sinh, em không mở cửa, họ còn định phá cổng nhà mình, cầm rìu định chặt."
"Sau đó bị công nhân làm việc ở xưởng bên kia, cùng với người làng giúp đỡ ngăn lại, nhưng vẫn chặn ở cửa mắng chửi."
"May mà Dương Dương lanh lợi, đuổi cả đàn ngỗng nuôi ở cửa sau, với đám chó trong sân, tất cả đều đuổi ra phía trước, trong nháy mắt cắn họ chạy tán loạn."
Trong lòng Diệp Diệu Đông bốc lửa giận, vừa nghe xong ở bến thuyền đã muốn đi đánh họ, bị cha anh và anh họ lớn giữ lại, bảo anh bán hàng trước đã, giữa ban ngày một mình đi đánh ai?
"Đồ khốn, muốn chết à, coi nhà chúng ta không có người à? Còn cố ý chọn lúc mọi người ra biển mới đến gây rối, đồ súc sinh."
"Sau đó không lâu mẹ đã chạy đến trước, cãi nhau với họ, suýt nữa đánh nhau với mấy người đàn ông bên đó, may mà có dân làng giúp đỡ kéo ra."
Cô cũng hơi sợ hãi khi nhìn thấy, mẹ chồng cô còn chỉ vào mặt mấy người đàn ông bên kia mà mắng, cũng không sợ đánh nhau với người ta, đúng là mở rộng tâm mắt.
"Không lâu sau cả ủy ban cũng đến, mắng họ một trận, còn bảo công nhân làm việc cho nhà mình kể lại chuyện xảy ra sáng hôm qua, dân làng cũng giúp nói là họ tự gây sự, tự bị thương."
"Nói nhà mình đã đưa đi bệnh viện ngay lập tức và chỉ tiền rồi, đã tốt lắm rồi, sao còn phải lo lắng mấy tháng nữa, đâu phải lỗi của nhà mình, là họ tự cãi vã xô xát mà bị thương."
"Sau đó ủy ban và người dân liên tục khuyên họ về trước, bảo họ đừng gây rối, còn nói cố ý chọn lúc đàn ông trong nhà không có ở đây, bắt nạt nhà chúng ta chỉ có phụ nữ trẻ con người già, quá vô lý."
"Bí thư Trân cũng bảo họ im lặng chút, nhiều người nghỉ làm một ngày không làm việc sẽ mất bao nhiêu tiền? Cho dù thật sự phải đền tiền thuốc men, cũng không đủ tiên công cho họ nghỉ làm hai ngày, hơn nữa chắc chắn cũng đòi không được, chỉ làm chậm trễ gây tổn thất cho nhà mình."
"Sau đó chắc họ cũng nghĩ ra, cho dù có đòi được tiền, chắc chắn sẽ bị nhà Háo Tử lấy mất, có liên quan gì đến người nhà bên ngoại của họ đâu, họ còn phải bỏ bê công việc kéo nhiều người đến như thế."
"Rồi chẳng mấy chốc đã mắng chửi rồi giải tán, chỉ còn vợ của Háo Tử với mấy người như mẹ cô ta có hơi không cam tâm, nhưng cũng bị đàn ngỗng lớn và chó đuổi theo, xua đuổi đi một cách nhếch nhác."
Sắc mặt Diệp Diệu Đông khó coi lắm: "Đồ khốn kiếp, hôm qua ở nhà đợi cả ngày mà chẳng có động tĩnh gì, đã biết bọn chúng đê tiện lắm, chắc chắn sẽ chọn lúc chúng ta không có ở nhà mới đến gây rối, bọn không có gan."
"Nghe mẹ nói, sau đó ủy ban lại đến nhà Háo Tử một chuyến, nói chuyện với nhà họ. Háo Tử dễ nói chuyện, trực tiếp nói là do mình bất cẩn, là khi giằng co với vợ mình làm bị đã đập trúng, không phải bị thương khi làm việc nghiêm túc, anh ta sẽ bảo cha mẹ mình không lên cửa nữa."
"Vợ anh ta thì cứ mắng nhiếc ở đó, sau còn chỉ vào mặt Háo Tử mà mắng, nghe nói vợ chồng suýt đánh nhau, nếu không có người can ngăn, với tình trạng chân tay anh ta không tiện, chắc còn bị vợ mình đánh."
Lâm Tú Thanh thấy anh cởi hết quần áo ra, vừa nói vừa múc nước cho anh tắm.
"Đồ chết tiệt, vợ phá của, chỉ biết làm loạn bám váy mẹ đẻ, đến đây có ích gì, ngoài đẻ con ra, lợn cái còn hơn cô ta, theo anh thì nên ly hôn sớm đi tự sống cuộc đời mình cho khá hơn."
"Ly hôn rồi, con cái sao đây? Anh đừng nói bậy, nhà ai chẳng có chuyện rắc rối, đâu đến mức phải ly hôn chứ, ly hôn xong, sau lưng sẽ bị người ta nói chết."
"Nói gì? Sống không nổi nữa, thì ly hôn rồi tìm lại thôi?"
"Anh tưởng dễ vậy sao? Ly hôn rồi con cái theo ai? Hai người tìm lại đối tượng cũng không dễ tìm, sống được thì cứ sống cho qua, thà phá mười cái chùa, không phá một cuộc hôn nhân. Ly hôn mất mặt lắm, vợ chồng nào chẳng cãi vã đánh nhau, đâu đến mức chuyện nhỏ cũng ly hôn."
Thời buổi này, phụ nữ ở nông thôn cũng không ít người bị bạo hành gia đình, nhưng thật sự đánh nặng quá thì thà nhảy sông nhảy biển, cũng không nghĩ đến chuyện ly hôn.
"Đây còn gọi là chuyện nhỏ à? Rõ ràng là làm nô lệ cho nhà vợ, còn chịu được sao?"
"Đâu có phóng đại vậy, nhà ai chẳng sống như thế. Đừng để ý họ nữa, đã bị ủy ban đến khuyên can rồi, chắc không đến nỗi gây rối nữa đâu, rõ ràng là họ không có lý."
"Dù sao mình cũng đưa đi bệnh viện rồi, cũng đã trả tiền thuốc men rồi, gây rối nữa cũng không đòi được tiền, chắc sẽ yên ổn lại thôi, cũng đừng để trong lòng nữa."
"Cứ vậy đi, qua rồi thì thôi, lân sau đừng qua lại với bạn anh nữa, dù sao cũng đã lâu rồi không giao du mấy."
Hừ.
Mấy tên khốn đó, đê tiện vậy, còn định lấy rìu chặt cổng nhà anh, sao có thể bỏ qua được?
Diệp Diệu Đông vừa tắm vừa suy nghĩ xem nên dạy cho họ một bài học như thế nào.
Nếu hôm qua họ công khai đến cửa nói thẳng, nói chuyện, đòi bồi thường các kiểu, anh còn không tức giận đến vậy, nhiều lắm là mắng vài câu rồi đuổi người ta đi là được rồi.
Đồ khốn kiếp, lợi dụng lúc đàn ông trong nhà họ không có ở nhà, ra biển cả rồi, mới cố ý đến bắt nạt đàn bà.
Thật quá đê tiện, khiến người ta tức giận quá.
Lúc ăn tối, mẹ Diệp vẫn còn tức giận chưa nguôi, cứ mắng nhiếc mãi, còn quay sang nói với cha Diệp: "Lát nữa nửa đêm ông dậy gánh hai thùng phân, đổ trước cửa nhà họ đi."
"Hả?"
"Cửa sổ cũng hắt vài gáo vào, cho họ ghê tởm chết đi, đồ gì đâu không biết."
Cha Diệp liếc bà một cái: "Đừng bày ra mấy ý tưởng nhảm nhí, đã được khuyên can rồi, nói xong là xong, lúc này mà đi hắt phân, người ta nghĩ cũng biết chắc chắn là chúng ta làm.”
"Biết là chúng ta làm thì sao? Họ có bắt được người không, hay là trên cứt có viết tên mình? Chúng ta không nhận thì họ làm gì được?”
"Vậy người ta nửa đêm cũng chạy đến nhà mình hắt phân thì sao?" "Vậy tối chúng ta cũng dắt hai con chó về thả trước cửa nhà nuôi, xem họ còn đến hắt phân kiểu gì."
"Thôi đi, cứ vậy đi, mọi người đều là người một làng."
Mẹ Diệp trừng mắt nhìn cha Diệp: "Người một làng mà họ cũng nghĩ đến chuyện lừa đảo chúng ta."
Cha Diệp im lặng, tự ăn phần của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận