Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 828: Mười ngày không ra khơi

Chương 828: Mười ngày không ra khơiChương 828: Mười ngày không ra khơi
Có hy vọng rồi, hai đứa nhóc ăn cơm nhanh hơn ai hết, nhanh chóng xúc xong, đứng bên cạnh chờ, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cha chúng.
Diệp Diệu Đông cảm nhận được hai tia nhìn nóng rực, cơm cũng ăn không yên.
"Hai đứa ra ngoài đợi đi, tìm dây sắt trước, trong sân hình như có một ít, không đủ thì qua nhà cũ hỏi ông nội xin một ít."
"Được thôi." Diệp Thành Hồ hứng khởi chạy thẳng ra ngoài, Diệp Thành Dương cũng dùng đôi chân ngắn bám sát theo sau.
Lâm Tú Thanh vừa ăn cơm, vừa nói hơi ậm ừ thúc giục anh:
"Anh ăn nhanh lên, chứ lát nữa lại chạy vào lải nhải đấy, cũng chẳng biết giống ai..."
"Giống mẹ anh chứ giống ai?"
Cô không nhịn được cười.
Diệp Diệu Đông ăn hết mấy miếng cơm còn lại trong bát, mới đi ra cửa, hai đứa nhóc cũng không có trong sân, chạy mất hút.
Anh tìm khắp nơi một lúc, cũng chỉ tìm được một ít dây đồng. Lúc này, hai đứa cũng không biết chạy về từ đâu, còn mang về một cái thùng sắt bỏ đi, với một ít tôn.
"Cha, ông nội cho con cái thùng sắt, bảo cái thùng này rỉ sét lại rò, chẳng dùng được gì, bảo cha dùng cái vòng sắt rộng bên dưới đít thùng là được, không cần quấn vòng nữa."
Diệp Diệu Đông nhận lấy cái thùng bỏ đi từ tay nó, nhấc lên xoay một vòng, nhìn một chút:
"Lấy thế nào? Nói nghe dễ thế? Cũng chẳng biết lấy cái vòng sắt đóng trên thùng gỗ cũ nát?"
"Cha lại không biết nữa à?" Diệp Thành Hồ sắp phát sầu rồi, sao cha nó cái gì cũng không biết thế? Diệp Diệu Đông liếc nó một cái lạnh tanh:
"Con biết chắc?"
"Con không biết, nếu con biết thì con đâu cần gọi cha."
Diệp Diệu Đông nhíu mày đến mức có thể kẹp chết ruồi, thằng nhóc chết tiệt, đáng ghét thật.
"Con chạy sang nhà cũ rồi, sao không luôn miệng nhờ ông nội làm đi?"
"Hả? Không phải cha nói sẽ làm cho con sao!"
"Chẳng biết linh hoạt gì cả, đồ ngốc!"
Diệp Diệu Đông cầm thùng sắt xoay thêm hai vòng nữa, nghĩ nghĩ vẫn thôi, lấy cái này ra mệt lắm, dùng tôn làm một cái trước đã.
Còn một cái nữa dùng dây sắt tìm được lúc nãy làm cũng được. Ném cái thùng vào xó sau khi xoay vài vòng, anh cầm tấm tôn mà hai đứa mang về, kéo dài ra xem chiều dài, rồi quấn thành vòng thử một chút, quả nhiên cũng chỉ đủ làm một cái.
Vòng lăn sắt gồm hai phần, một là vòng tròn làm từ tôn, một là tay cầm dài đẩy vòng tiến lên phía trước.
Chế tạo vòng sắt rất đơn giản, chỉ cần dùng kìm uốn tôn thành vòng tròn là được, cố định lại là xong, kích thước như miệng thùng gõ.
Dây sắt cũng vậy, uốn thành một vòng tròn, quấn chặt là được, cố gắng làm tròn một chút, như vậy mới dễ lăn.
Do trẻ con nhỏ, để dễ điều khiển, Diệp Diệu Đông làm một to một nhỏ theo chiều cao của hai đứa.
Lúc anh ngồi bận rộn, hai đứa đều ngồi xổm trước mặt anh, mắt không chớp nhìn chằm chằm canh chừng ở đó.
"Xong chưa cha? Vòng tròn xong chưa? Con bảo mà, đơn giản lắm!" Diệp Thành Hồ thấy vòng tròn đã thành hình rồi, nóng lòng muốn giật lấy:
"Cái to chắc chắn là của con." "Gấp gì? Còn tay cầm nữa."
"Vậy cha nhanh lên.
Diệp Diệu Đông thong thả đặt vòng tròn xuống đất, trước tiên châm cho mình điếu thuốc.
Hút hai hơi, bật hai cái đầu thuốc, rồi mới kẹp vào giữa ngón giữa và ngón trỏ, sau đó mới dùng dây sắt còn lại làm thêm một cái móc sắt dài làm tay cầm.
"Xong rồi xong rồi, cuối cùng cũng làm xong." Diệp Thành Hồ nóng lòng lại muốn đưa tay ra.
Diệp Diệu Đông vô tư vỗ bàn tay nó ra:
"Gấp gì, chờ chút, thêm chút thứ cho con."
Anh tiếp tục lắp ráp chút dây sắt còn sót lại, làm một vòng sắt rất nhỏ, xỏ vào vòng tròn.
"Thấy không? Vòng nhỏ này, khi các con không đẩy, thì có thể dùng móc cong móc nó, treo lên vai, giống Lâm Xung dùng thương sắt khiêng bầu rượu, như vậy sẽ không rơi."
"Hả? Lâm Xung là ai vậy?"
"Trong Truyện Thủy Hử đó, nên mới bảo con phải chăm đọc sách, sau này nói chuyện với người ta, người ta nói một đống, con toàn là hả? hả? hả? thôi, trông như không có văn hóa, không có kiến thức."
Diệp Thành Dương nghiêng đầu tò mò hỏi: "Cja đọc nhiều sách lắm hả?"
Đòn chí mạng!
"Ơ... khụ khụ... cái này xong rồi, có thể lấy đi chơi, cái kia sắp xong ngay."
Diệp Diệu Đông bị đứa con hỏi thật lòng làm cho á khẩu, đành đưa vòng sắt cho nó đeo vào, đeo chéo trên vai, giống Na Tra đeo vòng Càn Khôn.
Diệp Thành Dương lập tức hứng khởi đứng dậy:
"A, con cũng có vòng sắt rồi- con đi tìm anh Hải-" Diệp Thành Hồ thấy Diệp Thành Dương đã đeo vòng sắt chạy mất, trong lòng sốt ruột không chịu nổi,
"Cha nhanh lên đi, Dương Dương chạy rồi..."
"Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng."
Diệp Diệu Đông đang ngậm điếu thuốc sắp cháy gần hết trên tay, lại hút thêm hai hơi mới bật đi:
"Quên mất đang ở nhà, không phải trên biển, quen tay quá, con qua dẫm một cái, dập tắt lửa đi."
"Ồ, người lớn sao cứ phải hút thuốc nhỉ?"
Diệp Diệu Đông cũng xỏ một vòng sắt nhỏ lên vòng sắt kia cho nó, nó mới vui vẻ, mãn nguyện cũng lấy đeo lên cổ chạy ra ngoài.
"Ø? Đợi đã, con không phải nói sẽ cho cha mượn chơi sao?"
"Đợi con chơi đã...' Chưa dứt lời, người đã chạy ra xa rồi.
"Lời đàn ông không tin được, lời con trai cũng không tin được! Lời con trai nhỏ cũng không tin được!"
Lâm Tú Thanh rửa xong chén bát, dọn dẹp xong bếp lò ra nghe câu này, chỉ thấy buồn cười:
"Đâu ra cảm thụ sâu sắc thế?"
"Anh nói đùa thôi, nói cho vui."
"Em còn tưởng anh bị đàn ông nào lừa rồi chứ."
"Nói bậy, anh đâu phải cô gái nhỏ."...
Đuổi được hai đứa đi rồi, Diệp Diệu Đông vốn tưởng thế giới sẽ yên tĩnh, định vào nhà ngủ trưa, tối còn chuẩn bị ra khơi, không ngờ náo nhiệt mới chỉ bắt đầu.
Anh vừa cởi áo bông nằm lên giường, mắt còn chưa nhắm, đã nghe bên ngoài có một tràng cười nói vui vẻ, tiếng ồn ào cứ lớn dần lên, toàn tiếng trẻ con đùa giỡn.
Một đám trẻ chơi trò lăn vòng sắt ở cửa, chỉ nghe tiếng là anh biết chúng chơi thế nào rồi. May mà một lúc sau, chúng lăn lăn rồi lăn ra xa, chứ không phải bò dậy đuổi người.
Ban ngày ngủ đủ giấc, tối Diệp Diệu Đông tỉnh táo tự nhiên tỉnh dậy. Hôm nay không nhờ ai, chỉ có anh với cha anh, kéo lưới cũng không cần nhờ người, lỡ không có hàng thả lưới dính, cũng không cần ba người, hai người là xong việc.
Nhiều ngày không ra khơi, bến cảng đìu hiu một thời gian, tối lại bắt đầu nhộn nhịp, ai quen biết nhau, gặp là chào hỏi.
Nhưng hôm nay người tìm anh chào hỏi, hơi nhiều nhỉ? Ai nấy đều tươi cười, chưa bao giờ cảm nhận được bà con làng xóm nhiệt tình thế.
Mấy hôm không đi lại trong làng, thay đổi lớn thế sao? Mãi đến khi lên thuyền anh mới hỏi cha:
"Gần đây trong làng lại lưu truyền chuyện của con à?"
Nụ cười trên mặt cha anh vẫn chưa thu lại, vẫn treo ở đó, ông gật gật đầu:
"Không biết ai truyền, dù sao mọi người đều biết con mua hai cửa hàng ở thành phố, mấy hôm trước vừa đi đặt cọc rồi, mấy hôm nay trong làng ai cũng khen con."
"Ồ, truyền thì cứ truyền, không sao, vừa hay lại vét sạch tiền nhà rồi. Nhưng mà, khen con cái gì?"
"Ngày mai tự đi trong làng một vòng, nghe thì biết thôi."
"Cha không thể nói được à?"
"Nói gì, nói xong là muỗi của con lại hếch lên tận trời, mau khởi hành thôi."
"Được rồi, dù sao không nói thì con cũng đoán được, chắc chỉ là nói con có tiến bộ, kẻ lãng tử quay đầu, chỉ một năm mà đã kiếm được cơ nghiệp lớn như vậy, con cái nhà ai cũng không bằng con. Sau này cha và mẹ sẽ được hưởng phúc lớn..."
Cha Diệp nhất thời không nói gì.
"Biết hết rồi còn hỏi làm gì?"
"Hả? Thật à? Con chỉ nói đùa thôi, mấy người này thật không có ý tưởng gì mới, khen cũng chỉ mấy câu đó. Cũng không biết khen con tương lai nhất định sẽ làm quan làm sếp, mở công ty kiếm bộn tiền..."
"Đừng mơ nữa, họ khen đại vài câu thôi, đừng coi là thật, việc cần làm thì vẫn phải làm như thường."
"Không thể nói thêm vài câu để con vui một chút à." Diệp Diệu Đông lẩm bẩm vài câu rồi ngoan ngoãn đi khởi động thuyền.
Được người ta khen, ai mà không vui chứ? Anh hăng hái đứng trên mũi thuyền, gió thổi tung bay, chỉ mới hơn một năm mà đã khác hẳn, cuộc sống ngày càng đáng mong đợi.
Thực ra, điều anh mong muốn nhất bây giờ là cả nhà khỏe mạnh bình an, tiền kiếm được đã đủ tiêu, chỉ cân không sa vào cờ bạc ma túy, cơ nghiệp nhà anh dù sao cũng sẽ từ từ nhiều lên.
Trên mặt biển, gió biển thổi ù ù, con thuyền lắc lư theo gió, tuy nói trên bờ không có gió gì, nhìn ven bờ cũng không thấy sóng lớn.
Nhưng trên biển thì khác, bốn phía trống trải, bên tai vang lên tiếng gió ù ù và tiếng sóng biển, gần như át cả tiếng động cơ diesel, vang vọng bên tai anh, nhưng miễn là con thuyền còn chịu được là được.
Con thuyền nhanh chóng lao về phía vùng biển mà họ thường kéo lưới, đã mười ngày rồi không ra khơi, anh tưởng hôm nay họ ra sớm lắm rồi.
Không ngờ khi tới nơi, lại thấy gần đó đã có thuyền đang đánh bắt. Còn có người chăm chỉ hơn anh sao?
Nhìn con thuyền bên kia đang di chuyển đều đặn, cũng biết là đang làm việc, chỉ là không biết sao đột nhiên lại xông vào địa bàn của anh.
Nhưng vùng biển cũng không phải nhà anh, người ta kéo lưới của người ta, anh làm việc của anh, không can thiệp lẫn nhau là được.
Không lâu sau, bên kia cũng phát hiện ra anh, hai bên đều giữ sự thầm hiểu, ai làm việc nấy, họ đều là dân lành, miễn là không cố tình gây sự thì ai cũng khá hòa bình. Công việc kéo lưới diễn ra bình thường, Diệp Diệu Đông thấy mẻ lưới đầu tiên thu hoạch cũng được, nên cũng không thả lưới dính vội, cái này quả thật hơi tốn công một chút.
Nhưng có lẽ có thể đợi kéo lưới xong, nếu còn thời gian thì nhắm chuẩn thả mười mấy hai chục cái lưới cũng được, như vậy ngày mai nếu có thời tiết tốt thì có thể vừa thu vừa thả.
Cho dù không may không có thời tiết tốt, thu mười mấy cái lưới cũng nhanh, cũng không phải ở lại lâu. Diệp Diệu Đông tính toán rôm rả, muốn tận dụng triệt để mọi thứ, dù sao bây giờ anh cũng có thể coi là có nợ nần rồi, tuy tài sản cố định tăng lên.
Thu hai mẻ lưới, trên thuyền cũng có thêm năm sáu rổ cá ếch và các loại cá khác, anh vốn tưởng hôm nay chỉ có nhiêu đó cá thôi, không có gì tốt nữa.
Chỉ là không ngờ, cha anh vẫn luôn quan sát bốn phía tám hướng để ý con thuyền kia.
"Đông tử, con thuyền kia không ổn rồi, lâu lắm rồi mà không thấy động đậy gì cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận