Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1145: Rêu rao khắp nơi (length: 27338)

Lại là gió bão của Jack, lại là triều đỏ, sau đó lại vì triều đỏ mà thiếu dưỡng, ngạt thở một mảng lớn đàn cá.
Mặc dù ngày mai lại muốn nghỉ ngơi, nhưng chuyến này đã kiếm đủ rồi, nghỉ ngơi mấy ngày cũng được.
Diệp phụ gõ điếu thuốc vào miệng lại nói: "Ta sao cảm giác số tiền này, ngươi là kiếm bộn rồi... Người ta ra biển một ngày kiếm bao nhiêu, ngươi kiếm bao nhiêu!"
Diệp Diệu Đông liếc cha mình một cái, "Thuyền của người ta là loại gì, thuyền của ta là loại gì? Lúc trước mua thuyền, các ngươi từng người mắng mỏ, dài dòng, đều phản đối ta làm càn, hiện tại biết ta làm đều đúng không? Người ta từng người còn không biết đến triều đỏ, chúng ta đã vì triều đỏ trước thu hoạch được một mảng lớn cá."
"Ai biết ngoài biển có nhiều hải sản như vậy, cho ngươi dễ kiếm như thế. Lúc ấy chỉ nghĩ đến nguy hiểm, mọi người cứ quẩn quanh gần bờ vớt, ngươi lại muốn làm thuyền lớn như vậy, chạy xa như vậy, đây chẳng phải lo lắng sao? Ngươi lại bất cẩn như thế, mới bao nhiêu tuổi, lại không có kinh nghiệm, ai mà yên tâm?"
"Đúng, ngươi ăn muối còn nhiều hơn ta ăn gạo, nhưng mà ngươi già rồi, phải có người trẻ tuổi dám liều mới kiếm được tiền, quá bảo thủ mới không kiếm được tiền."
"Ngươi mau ăn đi, cứ ở đấy mà lải nhải..."
Diệp phụ biết hắn nói đều đúng, vậy không cùng hắn giải thích.
"Là ai cứ lải nhải với ta đấy." Diệp Diệu Đông bực tức nói xong, vậy mặc kệ cha lại lải nhải, phối hợp ăn hết đồ ăn còn lại, tiện tay lấy thêm một quả cà chua tráng miệng.
Chỉ là Diệp phụ đột nhiên ghé lại thì thầm, hắn đang cắn miếng lớn cà chua, trực tiếp phun cả nước cà chua lên mặt cha.
Diệp phụ nheo mắt lại, đưa tay lau mặt một cái, giận dữ trừng hắn, "Ngươi ăn kiểu gì thế!"
Diệp Diệu Đông vừa ăn vừa cười, nói ngọng nghịu: "Ai bảo ngươi đột nhiên ghé vào, nước cà chua nhiều quá, ừm, ngon, ngươi có muốn ăn không?"
Diệp phụ nén giận, nhỏ giọng hỏi: "Lần trước vớt được nhiều đồ, đều cho bọn hắn phát tiền thưởng, hôm nay không phát à?"
"Sao ngươi bỗng dưng hào phóng vậy? Mặt trời mọc đằng tây hả?"
"Ngươi hào phóng chứ không phải ta, ngươi chẳng phải vẫn thế sao? Nên ta mới hỏi ngươi."
Diệp Diệu Đông vừa ăn vừa nhìn ra cửa, người ra vào liên tục cầm cá đưa cho mấy nhà hàng xóm và những người đi thuyền.
"Không phát đâu, mới ra khơi một ngày đã phải quay về. Tiếp theo vì phải sửa lưới đánh cá nên vẫn phải nghỉ hai ngày, không biết triều đỏ có ảnh hưởng đến việc ra khơi không? Nếu không ảnh hưởng thì không sao, chúng ta chờ hai ngày mọi người ở đây hết bận rồi thì còn có thể đi vớt nhím biển."
"Nếu có ảnh hưởng thì..."
Hắn ngẩn người một chút mới kịp phản ứng, "Ừ... triều đỏ thế này thì không ảnh hưởng việc ta xuống nước vớt nhím biển. Nếu vì sửa lưới đánh cá mà không ra biển được thì có thể mượn xe ba gác của nhà hàng xóm, chở lưới đánh cá về để người ta trong sân sửa, dù sao chúng ta vớt nhím biển cũng không dùng lưới."
"Ấy... đi xa quá rồi, nói không phát tiền thưởng là không phát tiền thưởng, lúc đầu đi chung lương đã cao rồi, người xuống nước lại thêm hai đồng phụ cấp, thế này cũng hơn sáu đồng rồi, ai xxx mà kiếm được nhiều vậy? Đi thuyền còn giỏi hơn công nhân kỹ thuật, một tháng cũng có một hai trăm."
"Lúc đầu những chuyện lặt vặt này là phận sự của bọn hắn, ta cho tiền thưởng là ta có lương tâm, không cho, bọn hắn cũng không thể nói gì ta."
"Lúc trước mấy lão trên tàu Đông Thăng còn không yêu cầu người ta xuống nước hỗ trợ vớt nhím biển, chỉ cho ở nhà nấu cơm, coi như không làm gì cũng có lương cao ngất ngưởng, quá sướng rồi."
"Mấy người xuống nước còn có phụ cấp riêng, một ngày 6 đồng rưỡi, xxx, tiền gì mà dễ kiếm vậy? Lão tử đã cực kỳ có lương tâm, cho nhiều quá chỉ thêm hư, lúc này không cho nữa."
"Có lương tâm thì sẽ không nói gì, chắc chắn sẽ rất thỏa mãn, không có lương tâm thì lần sau ta sẽ không gọi làm, dù sao lúc về thì đưa cho bọn hắn vài đồng tiền thưởng coi như có chút lòng tốt."
Diệp phụ nghe nhiều như vậy, cuối cùng mới hỏi một câu: "Ngươi coi ai là lão tử?"
Diệp Diệu Đông nghẹn họng, "Ta nói nhiều như vậy, ngươi chỉ nghe mỗi từ lão tử à?"
Diệp phụ đá vào đầu gối hắn, khiến hắn suýt vấp ngã.
"Nói chuyện thì cứ nói, không cần cứ lão tử, lão tử." Nói xong, ông chắp hai tay sau lưng, cũng đi ra cửa hóng gió.
Diệp Diệu Đông chán nản, hắn chỉ thuận miệng nói một câu, cha hắn đúng là kỹ tính.
Hắn hung hăng cắn quả cà chua trên tay, cảm giác cha mình cũng có ý trả thù.
Đợi ăn hết cà chua, hắn liền lập tức về phòng, làm việc một ngày một đêm, chỉ ngủ ba tiếng, hắn đã sớm không chịu được.
Ngày hôm sau, hắn ngủ đến khi tự tỉnh, ngày hôm qua mệt cả ngày, hôm nay lại ngủ ngon một giấc, không ai sáng sớm đến làm ồn, phòng hắn cũng không hướng ra đường, nên rất yên tĩnh.
Ra ngoài ăn sáng, hắn cảm thấy trong nhà trống trải, chỉ có cha hắn trong sân thu dọn một chút đồ ăn.
"Người đâu hết rồi?"
"Bọn họ ra ngoài gọi điện thoại."
"À, ta bảo sáng sớm sao trống không vậy, không nghe thấy động tĩnh, cũng không thấy bóng người. Sáng nay có hai phụ nữ nào đến nói muốn sửa lưới đánh cá không?"
"Có, trước 7 giờ đã đưa người lên thuyền, trên thuyền cũng lưu lại hai người trông coi."
"Ừm, thế là tốt rồi, sáng nay ở bến tàu có thấy triều đỏ không?"
"Không có, cũng không nghe thấy ai nói gì, sáng sớm ngoài bờ cũng không có thuyền nào, đều ra khơi cả rồi."
Hắn gật đầu, không nói gì thêm.
Ăn xong cơm, hắn cũng đến bến tàu, hai người phụ nữ trung niên đầu đội nón rơm che nắng, mặc quần áo đầy miếng vá ngồi trên thuyền đánh cá, lưới đánh cá trải ra, kín cả boong thuyền, không còn chỗ đặt chân.
Hắn nhấc lưới lên mới bước lên được boong thuyền, hai người phụ nữ chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi lại cúi xuống sửa lưới, có thầm thì vài câu.
Diệp Diệu Đông không cố ý đến xem họ vá lưới, dù sao trên thuyền còn có công nhân trông coi, hắn đến xem con cá đuối cưa ngày hôm qua.
Nó vẫn ở trong khoang cá, bên trên phủ đầy đá vẫn chưa tan, độ tươi vẫn tốt, dặn dò mấy người chèo thuyền cẩn thận rồi, hắn cũng yên tâm đi ra.
Đã hơn 9 giờ, cục cảnh sát biển chắc hẳn đã làm việc, lúc hắn đến, Tằng Vi Dân đang nghe điện thoại.
Đợi một lúc, mới thấy ông ta gác máy.
"Lại đến hỏi chuyện vợ chồng nhà kia à? Cả nhà bọn họ lại lên chỗ các ngươi làm loạn?"
Diệp Diệu Đông ngẩn người một chút mới hiểu ra ông ta đang nói gì, vội vàng lắc đầu, "Không phải không phải, không phải chuyện đó, bọn họ cũng chỉ đến một chuyến sáng hôm qua rồi xám xịt đi, hôm nay không đến nữa. Hôm trước ngài nói cho người đến nhà cảnh cáo bọn họ, nói luôn cả chuyện nhà họ bị phạt, chắc bọn họ cũng không dám ầm ĩ nữa đâu."
Ông ta gật đầu.
Diệp Diệu Đông tiếp tục nói: "Hôm qua lúc ra biển, ta bắt được một con cá lớn khác thường, định hiến cho bảo tàng biển, làm thành tiêu bản."
Tằng Vi Dân hơi ngạc nhiên, có chút vượt quá dự đoán của ông, ông còn tưởng lại có chuyện gì đến nhờ vả.
"Cá gì?"
"Gọi là cá đuối cưa, ở đây chúng ta chắc là cực kỳ hiếm gặp, hôm qua kéo về, ngư dân ở bờ biển đều nói không biết, chắc là loài từ vùng biển quốc tế hoặc hải vực xa trôi vào."
Tằng Vi Dân nghe có chút ngơ ngác, ông không am hiểu về cá.
"Cực kỳ hiếm gặp?"
"Là cực kỳ hiếm gặp, thực ra là do bán không được, ha ha, vì mọi người không nhận ra, không biết hàng, không ai dám nhận, sợ lỗ vốn. Ta nghĩ đây cũng là hàng lớn hiếm có, dài mấy mét cơ mà, để nó hư mất cũng lãng phí, nếu có kỹ thuật, làm thành tiêu bản cũng để cho đời sau chiêm ngưỡng. Chỗ chúng ta có bảo tàng biển phải không?"
"Có thì có..."
"Thế thì được rồi, hiến cho bảo tàng biển làm tiêu bản, đến lúc đó cho mọi người xem, để mọi người mở mang tầm mắt, cũng làm phong phú thêm chủng loại của bảo tàng biển, dù sao cá hiếm khó tìm mà. Bảo tàng biển đường đường không thể toàn là hàng bình thường được, ít nhất cũng phải có một vài thứ ra trò mới có thể thu hút người đến."
"Ngươi nói dài mấy mét?"
"Ba mét chín mươi hai, gần 4 mét, có thể cũng đo không chính xác, ít nhiều có một chút sai lệch, nhưng cái đặc biệt nhất là cái mỏ dài hơn một mét, giống răng cưa vậy."
"To vậy? Răng cưa? Trên miệng có răng cưa dài hơn một mét?" Tằng Vi Dân hơi ngạc nhiên, dài kỳ lạ thế sao?
Nói là cá lớn, ba bốn mét thì ông không thấy lạ, nhưng trên miệng mọc ra răng cưa dài hơn mét, thế thì có chút kỳ lạ thật, khó tưởng tượng nổi.
"Ta có chụp hình, nhưng giờ phim chưa dùng hết, chưa đi rửa, mà đi rửa thì cũng không nhanh vậy được, hay là ta dẫn ngài ra bến tàu xem thử?"
Diệp Diệu Đông nghĩ đến bên ngoài trời nắng gắt, lại cảm thấy bảo lãnh đạo đi xa đến bến tàu xem cá thì không thực tế, lại nói thêm: "Hay là nếu ngài không ngại, ta cho người ta khiêng con cá kia đến đây? Để mọi người cùng xem? Con cá này đúng là hiếm có, đừng nói người bình thường, cơ bản không ai thấy bao giờ."
"Ngươi nói nghe lạ vậy, vậy để người ta khiêng qua xem thử, nếu thật sự hiếm lạ, ta sẽ giúp ngươi gọi người đến xem, xem có làm thành tiêu bản được không, nếu đúng là con cá gì đó khó lường làm thành tiêu bản treo ở bảo tàng biển, vậy cũng nở mày nở mặt."
Hắn vui vẻ vội vàng đáp ứng, "Được, ta lập tức gọi người đi khiêng, lãnh đạo cứ ở trong đơn vị chờ, ngoài này trời nắng gắt quá, ngươi đừng ra ngoài, khiêng tới rồi ta lại gọi ngươi."
"Ừm, ngươi cũng có lòng."
"Ây da, đây cũng là báo đáp thôi mà, ngài muốn đề cử ta làm phó hội trưởng, vậy ta có qua có lại hiến cho bảo tàng biển chúng ta một con cá hiếm cũng phải."
"Tốt, vậy ngươi cứ khiêng tới xem một chút, lát nữa ta cũng cho người đi mời người ở cục hải dương học đến xem cùng."
Diệp Diệu Đông hớn hở lập tức ra ngoài, hăm hở chạy thêm chuyến ra bến tàu, khiến cho mình mồ hôi đầm đìa, nhưng chỉ có ba người vậy khiêng không nổi con cá kia, con cá đó nói ít cũng phải 200 cân.
Hắn lại bảo người chạy về nhà gọi người tới.
Nhân lúc chờ đợi, để mình nghỉ ngơi một chút.
Đến khi mọi người đông đủ, lúc đó mọi người mới hợp lực khiêng con cá từ trong khoang cá ra.
Vừa khiêng ra, hai người phụ nữ trên thuyền đều kinh ngạc mở to mắt nhìn, đứng cả dậy, ồn ào.
"Các ngươi cứ vá lưới, bọn ta chờ tí là về." Nói xong Diệp Diệu Đông liền bảo bọn họ khiêng cá xuống trước đi, hắn đem khoang cá với phòng nhỏ trên tàu khóa lại, mới đuổi theo.
Con cá đuối cưa dài gần 4 mét được đưa lên bến tàu liền thu hút sự chú ý của mọi người, đã gần trưa, bình thường ở đây vốn dĩ không có ai, ngoài sáng sớm với chạng vạng tối, bến tàu những lúc trời nắng thế này đều rất vắng.
Có thì cũng chỉ là mấy người bán hàng rong quanh đây, hoặc là điểm thu mua người, đều mặt ủ mày ê đến ngồi chỗ bóng mát hóng mát gà gật, vừa nhìn thấy bọn họ khiêng con cá lớn như vậy, có người sợ ngây người, nhao nhao chạy lại xem.
Hôm qua con cá đuối cưa này trên thân quấn đầy lưới đánh cá, trừ mấy chủ thu mua, chỉ có ít người mới nhìn rõ được mặt thật của nó.
Vì chờ gỡ hoàn toàn lưới, trời đang chuẩn bị âm u, mấy người bán xong hàng phần lớn cũng tranh thủ về, rất nhiều người không biết, bên dưới còn có con cá lớn vậy, chỉ có ít người còn đang vây xem lúc đó là biết.
Lúc này vây tới có người hôm qua gặp rồi, cũng có người chưa gặp, người gặp qua thì tò mò, người chưa gặp thì ngạc nhiên.
"Đây là con cá hôm qua lúc chạng vạng? Ban ngày mang lên nhìn sao lại có vẻ lớn hơn... Cái răng như tấm sắt vậy..."
"Ôi trời, đây là cá gì vậy? Sao mà to vậy? Mà dài lạ vậy?"
"Cá này mới bắt à? Ui cha... Lớn vậy sao? Sao mà xấu thế, còn phải nhiều người khiêng vậy, con cá này bao cân vậy? Mấy trăm cân? Con này mấy mét (m) không biết có bán được nhiều tiền không?"
"Mấy người định khiêng đi đâu đấy?"
"Con cá này các ngươi không định khiêng về nhà hả? Sao tối hôm qua không khiêng về? Giờ sắp trưa, nắng gắt thế..."
"Con cá này các người không bán sao? Định khiêng đi đâu?"
"Cá này có thể bán bao nhiêu tiền?"
Diệp Diệu Đông tươi cười, "Cá này trên thân vẫn còn một ít đá không tan hết, đi một đoạn ngắn cũng không sao, bọn ta mang nó lên cục cảnh sát biển, không có bán."
Nói xong hắn lại hô mọi người đi hướng chỗ đông người.
Đương nhiên phải làm cho rùm beng, nếu không sao ai biết hắn bắt được con cá lớn vậy?
Đến lúc nên khoe thì phải khoe, đây chẳng phải là gấm thêu đi đêm sao?
Thu hút được càng nhiều người càng tốt, tốt nhất là cả đường đều bị thu hút đến, làm bọn họ vây đông nghẹt người, ai nấy đều có vẻ hiếu kỳ, như vậy mới làm cho lãnh đạo chú ý, coi trọng thêm một chút.
Mọi người đều thấy hiếm, vậy là hiếm có rồi.
"Cái này mà mày định mang lên cục cảnh sát biển hả?" Ông chủ thu mua tôm cá của hắn hôm qua hỏi.
"Ta quen lãnh đạo trong đó, trước có nhắc với ông ấy một câu, ông ấy bảo ta khiêng đến xem."
Người vây xem xung quanh đều ngạc nhiên.
"Không phải người nơi khác à? Sao còn quen cả lãnh đạo ở cục cảnh sát biển bọn này?"
"Đúng đó, ngươi quen lãnh đạo cục cảnh sát biển chúng ta thật á? Thật hay giả? Lai lịch thế nào vậy?"
"Lãnh đạo đó có hứng thú với con cá khô đó à?"
Diệp Diệu Đông im lặng, không trả lời, chỉ mỉm cười cho quần chúng tự do tưởng tượng.
Chiêu trò càng nhiều, thu hút người càng đông, càng đông người, đương nhiên chứng tỏ mọi người thấy hiếm có, đều muốn hóng chuyện.
Vốn dĩ người bây giờ đã hay bát quái, giải trí lại ít, trời nóng thế này không có chỗ mà đi, một khi có chuyện nhỏ xảy ra đừng nói cả con đường, người mấy khu phố đều chạy tới xem.
Bọn họ đi chưa được bao lâu, liền một đám người vây đến bên trong, không thấy nóng hay sao, trong ba vòng ngoài ba vòng, ai cũng muốn xem thử con cá lớn được hô hào khắp nơi có hình thù ra sao.
Nhìn qua thì, liền đi theo không xa không gần, tiện đường tận lực đi dưới chỗ có cây râm mát, muốn đi đến tận nơi để xem thử lãnh đạo muốn con cá này làm gì.
Diệp Diệu Đông nhìn bên cạnh cùng phía trước toàn người vây quanh, cản trở bọn họ di chuyển nghiêm trọng, hơn nữa còn rất nhiều người tấp năm tốp ba nghe ngóng rồi chạy tới xem.
Hắn hét lớn một tiếng, "Mọi người nhường chút, ai muốn xem thì đứng hai bên mà xem, đừng có cản đường phía trước, trời nóng thế này phơi dưới nắng lâu cũng hư cá, lãnh đạo dặn mang đi, chúng ta tranh thủ khiêng qua nhanh."
Người khác cũng hô những người trước mặt nhường đường.
"Nắng quá, đi lâu nữa là mọi người cũng bị phơi nắng, các vị mà muốn biết tình hình thì ra cửa cục cảnh sát biển mà chờ, cá này cũng mang lên đó thôi."
Diệp Diệu Đông lại hô to một tiếng, đường phía trước mới có thể tiếp tục đi.
"Lãnh đạo muốn cá khô này hả, bọn họ định tối làm thịt ăn à?"
"Chắc là không phải, cứ đi theo xem rồi sẽ biết, nhanh lên, tranh thủ giữ chỗ tốt, chỗ này là không còn chỗ để đứng ở bên ngoài cổng..."
Mọi người xôn xao đều tấp năm tốp ba đi trước đến cục cảnh sát biển để giữ chỗ, người xung quanh bớt đi, nhưng vẫn không ngừng người nghe tin chạy tới xem.
Bọn họ đành vừa khiêng cá vừa hét lớn để người phía trước tránh đường.
Một con cá thôi mà đã thu hút nhiều người xem vậy, đến đưa đám cũng không nhiều người vậy.
Diệp Diệu Đông nghĩ vậy trong lòng, nhưng không dám nói ra, quá xui, chỉ dám lầm bầm trong bụng.
Vốn từ bến tàu đến cục cảnh sát biển nếu đi nhanh thì không cần đến một tiếng, chạy thì càng nhanh hơn, nhưng trên đường người xem nhiều quá, toàn là một đồn mười, mười đồn trăm, chỗ nào náo nhiệt là chỗ đó đổ xô đến.
Cưỡng ép khiến bọn họ khiêng cá đi nhanh hai tiếng, Diệp Diệu Đông đã lo là người ta tan ca hết, lộ ra mỗi bọn họ giữ cá, đợi người ta làm lại, con cá chắc hỏng hết rồi, họ cũng phơi khô theo luôn.
Nhưng mà hắn hơi coi thường cái tính bát quái của quần chúng, đến cục cảnh sát biển lúc này thì mọi người đều ngây ra, còn cách 100 mét mà trên đường đã thấy toàn đầu người chen chúc.
Đồng thời, quần chúng bát quái cũng đã truyền đi thành công, lãnh đạo đang chuẩn bị dựng nồi cá lớn ở cổng chính...
"Hình như không phải, ta nghe nói bắt được con cá lớn mấy chục mét (m), lãnh đạo chuẩn bị cùng quần chúng chia nhau, để mọi người có thể húp miếng canh."
"Nghe nói con cá đó siêu to, xưa nay hiếm, mỗi cái miệng đã đủ cắn cá mập làm đôi rồi... lãnh đạo đặc biệt muốn mua về..."
"Nghe nói cá đó ăn ngon lắm, tuy xấu xí, nhưng thịt trơn cực kỳ, đến lãnh đạo cũng nghe, đều muốn mua về..."
"Ta cũng nghe nói, cá đó nấu canh thì tươi phải biết..."
Mồ hôi Diệp Diệu Đông chảy ra như thác, nghe mấy lời đồn này mà không phải người trong cuộc, hắn cũng muốn tin.
Diệp phụ cũng không nhịn được hỏi: "Không phải con định làm tiêu bản à? Sao lãnh đạo muốn bắt đi ăn rồi? Vậy mình chẳng toi công?"
"Đừng nghe mọi người đồn bậy, mấy lời đó truyền qua truyền lại nó biến dạng, lãnh đạo chỉ bảo mang tới xem thử, ai biết mọi người lại sức tưởng tượng phong phú thế."
Chưa gì, đã nghĩ sẵn ra 18 món.
"Không phải đấy chứ, nhiều người vây ở trước như vậy sao mình đi qua?"
"Mấy người cứ khiêng tốt đi."
Diệp Diệu Đông vừa nói xong thì cũng buông cái bên mình ra, sau đó đi lên phía trước, dồn khí đan điền hét một tiếng, "Mọi người nhường đường, cá đến rồi, cá đến rồi..."
"Cá đến rồi, cá đến rồi..."
Hắn mới hét một câu, những người phía trước liền tự giác hỗ trợ hô, sau đó cũng không cần hắn nói gì nữa, mọi người tự động tách ra một lối đi.
Thật ra thì, người cũng không hẳn là quá nhiều, chủ yếu là đường hiện tại hơi nhỏ, cho nên mới trông có vẻ nhiều người.
Phía trước nhường một chút, đứng sang hai bên, con đường liền trở nên thông thoáng.
"Ôi, cá này thì ra dáng này, đâu có dài mười mấy mét (m) đâu, ai nói mười mấy mét (m) thế?"
"Đúng đó, ai nói dài mười mấy mét (m)? Nhưng cái miệng nhìn đúng như cái cưa thật."
"Thật kỳ quái, xấu quá..."
"Cá tới rồi, cá tới rồi, có phải là muốn đặt lên bếp lò nhóm lửa không? Chúng ta có thể xin chút canh không?"
"Nghĩ hay nhỉ? Lãnh đạo mua cá mà còn chia cho ngươi ăn à?"
"Không phải, mọi người không nói là lãnh đạo sinh nhật, chuẩn bị mời toàn huyện những người già trên 80 tuổi uống canh cá sao?"
"Thật á, vậy ta có nên về nhà lấy chén không?"
Diệp Diệu Đông đi ngang qua nghe được đều thấy lúng túng...
Chuyện này đã đến mức phải về nhà lấy chén, có phải là bịa đặt quá đà không?
Mới có hai tiếng thôi mà, mọi người cũng quá biết đồn thổi rồi?
Đến khi bọn họ nghe ngóng các loại lời đồn rồi vác cá đến cửa chờ, thì thấy cửa Cục Cảnh sát biển đã đầy người mặc đủ loại trang phục, không chỉ người của cục cảnh sát biển mà cả các đơn vị khác nữa.
Nhìn vào quần áo, hắn không nhận ra có những đơn vị nào, nhưng người bình thường chắc là không thể đứng cùng chỗ với họ được đâu nhỉ?
Diệp Diệu Đông nhanh chóng tiến lên lau mồ hôi nói: "Để lãnh đạo phải đợi lâu rồi, đáng lẽ phải tới sớm hơn, ai ngờ vừa đặt cá lên sau đường cái thì bị dân chúng vây xem, mọi người chưa từng nhìn thấy con cá nào lớn như vậy, mà lại không biết đây là cá gì, ai nấy đều hiếu kỳ hết sức."
"Một người đồn mười, mười người đồn trăm, cảm giác như cả thành phố đều chạy ra xem, đến mức đường xá tắc nghẽn hết cả, hại chúng tôi cũng chậm trễ rất lâu, mất gấp đôi thời gian mới đến được, làm chậm trễ giờ tan làm của lãnh đạo."
Chắc là ai cũng tò mò lắm, ngay cả dân thường còn hiếu kỳ như vậy, trong lòng hẳn là còn tò mò gấp bội, cho nên ai cũng không tan làm mà chờ ở đó.
"Không sao, chẳng qua là mọi người đồn có hơi quá thôi, mới có một lúc mà đã nói đủ thứ chuyện rồi." Tằng Vi Dân có chút bất đắc dĩ.
Diệp Diệu Đông cũng thấy hơi xấu hổ, hắn chỉ nói là lãnh đạo cục cảnh sát biển muốn xem con cá này, ai ngờ mọi người lại tưởng tượng phong phú đến vậy.
"Các ngươi nói chính là con cá này à? Đúng là chưa từng thấy bao giờ, nhìn nó rất kỳ lạ, khó trách mọi người nghe được đều chạy ra xem."
"Hình như cũng không đến nỗi thần kỳ như lời đồn, bảo là lớn mười mấy mét..."
Diệp Diệu Đông bất lực nói: "Cũng không biết mọi người đồn thổi kiểu gì nữa, bây giờ cá ở đây, các lãnh đạo xem thử, ta nghĩ nếu làm được tiêu bản thì đem đặt vào bảo tàng biển cũng không tệ."
"Hôm nay nhìn thấy có nhiều người hiếu kỳ như vậy, chắc chắn mọi người cũng sẽ thích đến bảo tàng biển xem một chút cho biết, xem của lạ, lại làm bảo tàng biển của chúng ta thêm chút nhân khí, nghe nói trong đó chỉ có mấy con rùa đen cá vàng… ha ha…” "Các loài cổ quái kỳ lạ luôn thu hút sự chú ý của mọi người, cái gì phổ biến thì người ta lại không thèm, con cá này đúng là chưa từng thấy, dù sao thì chỗ chúng ta cũng ven biển, trong bảo tàng biển có thêm mấy sinh vật biển cũng tốt, ha ha..."
Hắn vừa nói xong liền ngậm miệng, ai nấy nhìn qua cũng là lãnh đạo, không cần hắn khoa tay múa chân.
Bọn họ ai nấy đều đang xì xào bàn tán.
Mọi người cũng đã nhìn thấy mặt thật của con cá này, người nào chưa thấy được thì chen lên phía trước, rồi lại chỉ trỏ xì xào với nhau, ồn ào không ngớt.
Trong đám đông lại có người hét lên một tiếng: "Không phải nói là nấu chia tổ chúng ăn sao? Bao giờ mới nhóm lửa nấu nồi đây?"
Cũng chỉ là vì chen trong đám đông, người nhiều không ai nhìn thấy là ai ồn ào, nên mới có người dám hô lên.
"Thật sự là nấu sao?"
Tằng Vi Dân thấy mọi người một người một câu, đều tưởng là muốn nấu ăn chung, vội vàng hô: "Mọi người hiểu lầm rồi, là con cá này hôm qua vừa bắt lên có chút kỳ lạ, cho nên chúng ta bảo ngư dân đồng chí vác đến để bàn xem con cá này nên xử lý thế nào, chứ không có ý định đem ra ăn, ta cũng không phải sinh nhật, mọi người hiểu lầm rồi."
Không biết tại sao Diệp Diệu Đông nghe hắn nói không phải sinh nhật thì lại thấy rất buồn cười...
Hắn cảm thấy điểm cười của mình hơi bị thấp.
"Vậy là đem tới làm gì?"
"Cá nên lấy ra ăn chứ? Lớn như vậy, cũng phải đủ cho cả trăm người ăn ấy chứ?"
Diệp Diệu Đông nhìn thấy mấy vị lãnh đạo mặc đồng phục xì xào nói chuyện, chẳng bao lâu liền nghe một người lớn tiếng nói: "Mọi người hiểu lầm rồi, con cá này thật sự không phải định đem ra ăn, là vị ngư dân đồng chí này muốn hiến cho cục hải dương học."
"Ừm, chúng ta bàn bạc rồi, con cá này trước tiên sẽ đem về nghiên cứu, không phải là đem ra ăn, dù sao cũng là lần đầu tiên thấy loài sinh vật biển này, rất có giá trị nghiên cứu, đem ra ăn thì phí quá."
Người bên cạnh cũng hùa theo, "Đúng vậy, mọi người đồn qua đồn lại rồi biến thành chuyện khác, đây không phải định đem ra ăn, trước cứ mang đi nghiên cứu đã, có giá trị thì làm tiêu bản."
"Đúng đó, nếu làm thành tiêu bản thì chắc chắn sẽ đặt ở cục hải dương học để trưng bày, mọi người đến lúc đó có thể tới cục hải dương học xem một chút."
Diệp Diệu Đông nghĩ bụng đem về nghiên cứu cũng phải thôi, bây giờ đất nước cái gì cũng đang ở giai đoạn phục hồi, sự hiểu biết và khai thác về hải dương đều cực kỳ thiếu thốn.
Ngay cả nhân tài về học thuật kỹ thuật cũng vừa mới được triệu hồi về để trấn an mấy năm thôi, nên những loài mới lạ chưa từng thấy thì đem về nghiên cứu tìm hiểu thêm cũng là điều bình thường.
"A, thật hay giả vậy, muốn đem đi nghiên cứu á? Cá thì có gì đáng nghiên cứu?"
"Có khi nào lại nghiên cứu đến tận trong bụng nó không?"
"Không phải lấy ra ăn hả..."
Tằng Vi Dân cũng lớn tiếng trấn an, "Nghe ngư dân đồng chí nói thì thịt con cá này thô ráp, không thích hợp để ăn, cho nên mới định hiến cho cục hải dương học, dù sao con cá lớn như vậy tuy không ăn được nhưng cũng cực kỳ hiếm có, hắn cũng muốn đóng góp một phần vào sự phát triển của nghiên cứu hải dương, mọi người đừng hiểu lầm, con cá này không ăn được đâu."
Diệp Diệu Đông cũng thích hợp lên tiếng, "Đúng vậy, con cá này là ta đánh bắt được, nghe nói rất có giá trị nghiên cứu nên ta muốn đóng góp chút gì đó cho đất nước, đem đi nghiên cứu, cũng có thể giúp mọi người hiểu biết thêm về đại dương."
"Ai, ai đó ở đó đồn bậy đồn bạ vậy?"
"Đúng đó, còn bảo là lãnh đạo sinh nhật, rồi còn nói mời người già uống canh cá để sống lâu trăm tuổi nữa chứ, toàn là bịa đặt."
Tằng Vi Dân hô lớn: "Lời đồn không thể tin được đâu, mọi người đừng bị những lời đồn lừa gạt, mọi người giải tán đi thôi, giữa trưa rồi đừng có đứng nắng nữa."
"Ai về nhà người nấy ăn cơm trưa thôi, đừng phơi nắng ở đây nữa, cá xem cũng đã xem rồi, giải tán hết đi..."
"A... Giải tán, giải tán..."
"Xem qua là được rồi, đi thôi, đi thôi, về nhà ăn cơm."
Mọi người tuy có chút thất vọng, nhưng nghĩ lại thấy rằng là đem đi nghiên cứu chứ không phải là đem đi ăn, trong lòng cũng thấy ổn hơn.
Mọi người truyền đạt cho nhau ý của lãnh đạo vừa nói, sau đó liền túm năm tụm ba giải tán, ai về nhà nấy.
Những người mặc đồng phục cũng thở phào nhẹ nhõm, có nhiều người vây quanh như vậy, nói là đem đi nghiên cứu cũng coi như có cái để đối phó với dân chúng, chứ không ai ai cũng chờ lấy bát đựng canh.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận